Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 267: Ma giới tấn công (6)

Tiểu thuyết gốc · 2377 chữ

Tiên giới mênh mông hùng vĩ, nơi an cư của những chủng tộc đứng đầu lịch sử từ thời đại Thái Cổ đến nay, khắp nơi đều là dòng chảy tiên khí tinh khiết nhất trong tam giới.

Hơn ba mươi năm trước Ma tộc phát động công kích vào tiên giới khiến cơ địa nơi đây gần như bị huỷ diệt. Lúc tuyệt cảnh nhất cũng là lúc đoàn kết nhất, Tiên tộc, Long tộc, Phượng tộc hợp sức thành công đánh đuổi đội quân ma giới, trả lại sự thanh bình. Cùng lúc đó, những công trình đồ sộ, quy mô lớn xuất hiện dày đặc tại Tiên thổ, Phượng thổ, Long thổ.

Những công trình này là gì, có tác dụng gì không ai biết cả, họ chỉ biết, người khởi xướng xây dựng chúng là Long Quân Thần Vương, đệ nhất cường giả tiên giới.

Tại Long thổ, trên ngọn núi lớn nhất, một người ngự không thiền định, những dải niệm đạo không ngừng xoay chuyển quanh người đó. Bỗng có một bóng đen đằng không phi thân tới.

“Bẩm tiên tổ, bọn con đã dọn dẹp sạch sẽ tà lực tàn dư của Cùng Kỳ tại Giới ngục, cũng thi triển các trận pháp truy quét tà lực, không có tiên nhân nào chứa mầm mống tà lực hết.” Người tới là thanh niên long nhân, một trong những Thủ Hộ thần của tiên giới, Lạc Trần.

Các dải niệm đạo bỗng dừng lại, Long Quân Thần Vương đang thiền định chậm rãi mở mắt ra, ngài đáp xuống đất, tản ra tiên lực mạnh mẽ của bậc cường giả đại năng. Tuy ngài chỉ còn là một tàn hồn nhưng lực lượng còn lại thừa sức trấn áp cả tiên giới. Lạc Trần đứng ở khoảng cách xa như thế nhưng vẫn bị áp lực chấn nhiếp bao trùm lên người, hắn không khỏi suy nghĩ đến thời kì đỉnh phong của Long Quân Thần Vương phải mạnh đến cấp bậc nào.

Long Quân Thần Vương bước đến gần lt, nhìn hắn một giây, ngài bắt đầu mở miệng: “Con đang có điều gì muốn hỏi ta sao?” Trở thành Thần Vương, quán thấu mọi sự trong thiên địa, chút tâm tư này của Lạc Trần chẳng che mắt được.

Long Quân Thần Vương hơi cúi xuống gãi đầu, nhìn thấy biểu cảm ôn hòa của Long Quân Thần Vương thì hít lấy một hơi, đánh bạo hỏi: “Tiên tổ, mệnh lệnh ngài ban ra nhằm truy quét phản đồ trà trộn vào tiên giới đã làm cho nội bộ của cả ba tộc dậy sóng, ai ai cũng ngờ vực lẫn nhau. Con sợ về lâu dài thật sự không tốt...”

“Là chuyện này sao...” Long Quân Thần Vương thở dài, ngửa đầu lên trời: “Ta không thể không làm vậy, những mâu thuẫn đó chỉ là nhất thời, còn ảnh hưởng của tà lực lên tương lai nghiêm trọng hơn nhiều so với các con tưởng tượng.”

lt không khỏi mở đôi mắt mong chờ Long Quân Thần Vương giải thích, ngài tiếp tục nói: “Năm đó lúc ta đại chiến với Chúa Quỷ Xương Cuồng đã phát hiện sự khủng bố của tà lực, ngoài đồng hóa với thiên địa chi lực ra thì nó có thể ăn mòn cả ý chí thiên địa, thông qua đó có thể nhìn thấu một vài cảnh tương lai, từ đó nắm thế thượng phong trong mọi hoàn cảnh...”

lt không khỏi hít sâu, có thế nhìn thấy tương lai, rõ ràng thủ đoạn này có thể dự đoán hay tránh né những công kích mạnh hay những điểm yếu của đối phương rồi. Long Quân Thần Vương sao có thể đánh bại được Chúa Quỷ chứ?

Nghĩ đến đây ánh mắt nhìn Long Quân Thần Vương càng hâm mộ hơn, khiến Long Quân Thần Vương nhìn thấy cũng phải bật cười, giải thích: “Ta và ngũ linh không thể đánh lại hắn một khi còn ở trên thiên địa bị tà lực bao phủ, vì thế chúng ta đã dùng Cửu Ảnh Nhiếp Hồn cách li hắn và không gian xung quanh, nhờ đó mới chiến thắng.”

Nói đến đây, ánh mắt Long Quân Thần Vương mang theo vẻ hoài niệm, không khỏi nhớ về đoạn thời gian đó, khi ngài bắt lấy Thuận Thiên Kiếm thì có được bộ huyễn công pháp mạnh đến mức nghịch thiên này.

Qua vài giây thì Long Quân Thần Vương trở lại hiện tại, nói: “Được rồi, trẻ con biết nhiều không tốt, con có thể đem chuyện này nói với những người thân của con, hãy nhắc nhở họ đừng coi thường tà lực, dù là nhỏ nhất, bởi nó có thể xâm thực, không ngừng khuếch trương, cắn nuốt ý chí vật chủ, từ đó có thể hình thành nên những Xương Cuồng khác.”

“Vâng ạ, con xin cáo lui.” lt sau khi nghe giải đáp thì khuôn mặt trở nên hòa hoãn hơn, hắn thi lễ rồi phi thân khỏi ngọn núi.

Trên núi chỉ còn lại một mình Long Quân Thần Vương, ngọn gió lạnh thổi qua mái tóc bạc già nua, khí trời hôm nay trong lành nhưng trong mắt ngài nhìn nó chẳng hề có nửa điểm thư thái.

“Tà lực đã âm thầm bao phủ cả nhân giới khiến ta không thể cảm ứng được gì cả, khả năng rất cao là hắn sẽ khải tử hoàn sinh tại nơi đó. Chỉ hi vọng những công trình này sẽ hoàn thiện cho tới lúc đó.”

Bỗng có một cảm giác đau rát từ bàn tay truyền đến, Long Quân Thần Vương đưa bàn tay của mình lên nhìn, nơi đó có một vết thương nhỏ, kỳ lạ là ngài lại không thể dùng bất cứ năng lực nào để khôi phục được. Ngài không khỏi nhớ lại ngày hôm đó, lúc mình phát hiện một loại lực lượng quen thuộc ẩn sâu trong linh hồn của thiếu niên Tiên tộc kia, đã một tay đoạt mạng mà chẳng hề suy xét.

“Nghĩ lại thì cỗ lực lượng này chỉ có sát tính tương đồng với tà lực, còn bản chất thì khác xa. Hình như ta nhớ ra tên rồi...”

“Sát lực bình hành... Vạn vật đều có âm dương, trái phải, trên dưới riêng bình hành là vô ngã, đứng giữa vạn vật. Hiên Viên Chấn Thiên sao, hừm, rốt cuộc là chuyển thế của ai chứ? Hoặc là hắn có liên quan nào đó tới vị kia?”

Ngài không muốn nghĩ đến nữa, lại lặng lẽ khởi động niệm pháp hòng tìm kiếm thông đạo xuyên đến Nhân giới.

Thành Đại Hạ, tại thung lũng Vạn Kiếp, những đoàn lửa đỏ di chuyển chi chít thắp sáng cả mảng đêm, trên bầu trời thì vang vảng tiếng tru của yêu thú phi hành.

Rầm... Rầm... Rầm...

Tiếng bước chân mạnh mẽ như muốn rung chuyển cả núi đồi.

Vù... Vù... Vù...

Tiếng gió thổi qua đôi cánh yêu thú trên không tạo ra những âm thanh lạnh cóng, chết chóc.

“Tất cả vào vị trí...” Viên tướng Đại Hạ quát lớn khi trinh sát nhìn thấy địch quân.

Đội quân dưới mặt đất đi tới đâu, cây rừng bị đổ gãy tới đó, dẫn đầu bọn chúng là một thân ảnh nhanh nhẹn, khí tức hắn tỏa ra có chút tà ma, là Đình Phong. Hắn băng qua khu rừng với tốc độ không tưởng, đi trước đội quân ma giới.

Lúc Đình Phong vừa bước qua một chỗ đất được đánh dấu thì lão tướng chỉ huy bắt đầu giơ tay, hiệu lệnh chuẩn bị. Khi gần một nửa quân đi qua thì ông ta quát: “Tấn công.”

Một âm thanh vừa vang lên khiến cho Ma hậu, lão quân sư và lũ ma tướng cảnh giác. Sâu trong hai bên rừng, những đợt sóng lớn đánh xuống đoàn binh.

“Có mai phục, mau phòng thủ.”

“Có mai phục, mau phòng thủ.”

Ngay sau các đợt sóng đánh vào thì những đòn lôi kích từ hai bên bất ngờ ập đến. Nước dẫn điện kết hợp với đất quặng thiếc nhiễm kim loại, giáp sát mặc trên người binh sĩ ma giới, đây chính là nơi mà huyền sư lôi hệ có thể phát huy toàn bộ sức mạnh của lôi điện.

Dòng nước chảy siếc, cuồng cuộn như phong tỏa toàn bộ thung lũng, có vài tiếng “sẹt sẹt”, ánh chớp giật ẩn hiện trên dòng nước lũ.

“Hoan hô, chúng ta thắng rồi.” Một binh sĩ không nhịn được hô lên.

“Với đòn hợp kích mạnh thế này, làm sao bọn chúng có thể sống được...”

“Còn phải nói sao, ta nghe nói đích thân Hoạn vương đã bố trí thế trận này đấy...”

“...”

Các binh sĩ đang vui mừng, còn lão tướng quan sát dòng nước thì thầm kinh hãi, bởi với lực chảy thế này mà không hề có một cái xác nào nổi lên.

“Không ổn, có vấn đề...”

Lão vừa kết thức ý nghĩ của mình thì nó liền thành hiện thực. Một vòng xoáy lớn ở giữa dòng chảy xuất hiện, xé toạc dòng chảy, lộ ra đội quân đứng sừng sững ở đó, lôi điện kia đánh vào người chẳng hề gây ra chút thương tổn nào.

“Không thể nào, tại sao bọn chúng vẫn nguyên vẹn...”

“Hợp kích của chúng ta không hề gây ra ảnh hưởng nào...”

“Tất cả, rút lui...” Lão tướng vội quát lớn. Bỗng nhiên lão cầm hai chiếc rìu chiến che lên ngực theo phản xạ, một cánh tay sắp tiếp cận thì bị chặn lại.

Một bóng đen từ lúc nào đã xuất hiện ở trước mặt, đôi mắt âm tà nhìn vào lão như muốn xuyên qua cả linh hồn làm lão kinh hãi.

Trên bầu trời, những đoàn gió lớn kèm theo cát bụi mịt mù bị một lão ma tướng phá tan. Lão ta khịt mũi hừ lạnh: “Hừ! Một chieu mà có thể sử dụng với ta đến hai lần sao. Phong quân, tấn công chúng.”

Hàng trăm đạo công kích từ trên không đánh xuống bên dưới chỗ các huyền sư phong hệ và thổ hệ ẩn núp.

“Rút lui, mau rút lui!” Lão tướng chỉ huy thế trận phòng không quát lớn. Lão không ngờ thế công lần này lại mạnh đến thế, ngay cả việc cầm chân bọn họ cũng không làm được.

Tại Hưng Nam lúc này, trong một ngục tối của gia tộc họ Bạch, những tiếng chửi liên tiếp vang lên:

“Đám lão đầu các ngươi đợi ta ra khỏi đây ta sẽ giết sạch từng kẻ.”

“Ta, Vân Giai Kỳ, ta mới là nhân vật chính ở thế giới này...”

“Ta...”

Vân Giai Kỳ cứ mặc sức mà chửi mắng, thế nhưng đáp lại nàng ta chỉ là một tiếng gió hiu quạnh bên ngoài song sắt. Mắng một hồi nàng ta cũng thấm mệt, ngồi dựa lưng vào tường.

Cả hai tay, hai chân nàng ta bị trói bằng sợi xích được yểm ma pháp ngăn chặn nàng ta hấp thu huyền khí xung quanh.

“Khỉ thật, tại sao đến giờ ta vẫn không thể liên lạc được với 419 chứ, rốt cuộc nhà ngươi bị cái quái gì rồi, lại còn vào thời khắc này...”

Vân Giai Kỳ không hề ý thức được rằng, lúc này nàng ta đã muốn ỷ lại vào hệ thống 419, ngạo cốt của nàng ta, bản lĩnh của nàng ta, kiêu ngạo của nàng ta lúc này đã bị nghịch cảnh vây khốn. Chính bản thân nàng ta đã không nhận ra chính mình từng cường đại ra sao ở kiếp trước.

Vân Giai Kỳ mệt mỏi ngủ thiếp đi, nàng ta liền lâm vào mộng cảnh tăm tối. Bỗng nhiên từng bước chân chậm chạp từ từ bước tới bên nàng ta.

“Kẻ nào?” Vân Giai Kỳ cảnh giác nhìn, trước mắt nàng ta là một bóng đen, có nhìn kiểu nào cũng không thấy nhân diện.

Bóng đen to lớn nhìn nàng ta một lúc thì chầm chậm mở lời: “Ngươi, có muốn nắm giữ sức mạnh, đạp những kẻ từng khinh thường, bắt nhốt ngươi tại đây không?”

“Hừ! Nói đùa, ta tất nhiên muốn sức mạnh, ta muốn nắm lấy sức mạnh mạnh nhất, thề sẽ khiến bọn chúng sống không bằng chết, rửa mối nhục này.” Vân Giai Kỳ nghiến răng đáp.

Bóng đen gật đầu, nói: “Nếu muốn có nó, ngươi phải trao đổi bằng linh hồn của mình.”

Vân Giai Kỳ nghe thấy thì hơi kinh hãi, có chút do dự, thế nhưng trong tình cảnh này, nàng ta đã chẳng còn gì để đánh đổi nữa rồi. Nàng ta hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên quyết đoán, nói: “Ta đồng ý, đổi linh hồn bản thân ta lấy sức mạnh của ngươi.”

Vân Giai Kỳ vừa dứt lời thì đột nhiên trên đỉnh đầu nàng ta lóe lên huyết quang, một huyết ấn nhỏ từ từ hiện ra giữa trán, kết nối toàn bộ ý thức của nàng ta.

“Chuyện gì thế này...” Cơ thể bên ngoài đang dần biến mất. Vân Giai Kỳ kinh hãi chui vào trong biển ý thức, vội vã chất vấn bóng đen kia: “Ngươi đã làm gì thế này? Cơ thể của ta? Ngươi muốn làm gì? Ngươi... Là ai?”

Cả ý thức bên trong và cơ thể bên ngoài của Vân Giai Kỳ biến mất mà không có lấy một lời trăn trối gì cả, hình ảnh sau cùng chỉ là một nụ cười nhạt của bóng đen kia.

“Ta là ai sao? Khà khà... Ta là Yêu Mộc, Vân Giai Kỳ, ngay từ đầu ta đã là ngươi, ngươi chính là bản thân ta.”

“Xương Cuồng à Xương Cuồng, ngươi đang che giấu điều gì chẳng còn quan trọng nữa, ta chỉ cần huỷ diệt vị diện này là xong, ha ha ha ha.”

Bóng đen từ từ biến mất, một luồng khói đen thoát ra khỏi hầm ngục, bay về hướng Hoa Điêu quốc, Đại Thanh.

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.