Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 268: Ma giới tấn công (7)

Tiểu thuyết gốc · 1600 chữ

Bạch Khôi Nguyên phi băng băng trên các mái nhà, từ phía xa chàng đã thấy dấu hiệu ma giới tấn công. Ánh sao trên bầu trời bị đàn yêu thú phi hành che khuất, những ngọn lửa đỏ từ phía dưới xa xa chọc thủng lên trời, khói tỏa nghi ngút.

Bên dưới chàng, phàm nhân đang nối đuôi nhau di tản khỏi Đại Hạ. Bạch Khôi Nguyên không muốn nghĩ tới việc của Minh Hoa hiện tại nên chàng đang ép buộc tâm trí mình đặt tại đội quân ma giới kia.

“Ma binh được trang bị chiến giáp ma pháp, có hiệu quả kháng cự với những công kích diện rộng, đó là lí do ta không coi bom linh khí là vũ khí nòng cốt để đả thương chúng.”

“Sách lược dụng binh của Lãnh Hàn Phong luôn là lấy ma pháp diện rộng mài mòn lực lượng quân địch đầu tiên chắc chắn sẽ vô ích thôi.”

Chàng vừa suy nghĩ vừa lấy pháo hiệu để mệnh lệnh hai người kia kích nổ bom linh khí ra kiểm tra. Bỗng nhiên chàng dừng bước tại một cửa hàng bán kiếm, tiện tay thu hết vào không gian giới chỉ, lúc thu gần hết thì bỗng phát hiện một vật treo trên tường.

“Súng... Sao nó xuất hiện ở đây nhỉ?” Bạch Khôi Nguyên kinh ngạc cầm lấy xem xét khẩu súng, vừa xem vừa đánh giá: “Mẫu này rõ ràng là mẫu mới nhất của tứ thúc mà...”

Bạch Khôi Nguyên híp mắt lại, chàng quên mất vì đẩy mạnh doanh thu, tăng điểm cống hiến mà đám lão đầu ấy có thể lẻn buông lậu phía sau, kiếm lời không ít. May mắn là ở đây còn có bốn băng đạn phẩm cấp, tất cả đều là phẩm cấp linh giai. Chàng ước chừng nó có đủ uy lực sát thương được vào lũ Thiên Ma kia, thế là liền thu vào trong không gian giới chỉ.

Có được vũ khí trong tay, chàng lại tiếp tục di chuyển.

“Vì các ngươi mà Minh Hoa mới rời khỏi ta. Nếu nàng ấy có mệnh hệ gì, đích thân ta sẽ chém cho đến tên cuối cùng của ma giới.”

Tại hoàng cung Đại Hạ lúc này đang rơi vào hỗn chiến. Hai lão tướng đắc lực của Lãnh Hàn Phong lần lượt bị chết trận, thế nhưng may mắn bọn họ đã rút lui kịp thời số lượng binh sĩ đủ chấp nhận được.

Trên bầu trời, yêu thú phi hành cùng ma binh liên tục phóng công kích xuống phía dưới, dưới mặt đất, hai bên binh sĩ đánh giáp lá cà. Chỉ khó khăn ở chỗ lũ binh sĩ này đều mang tu vi Tử Liên, thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, binh sĩ Hoa Điêu liên tục bị chúng đánh cho bại lui.

“Tiểu Nghệ, còn bao lâu nữa?” Lãnh Hàn Phong lo lắng hỏi tiểu quỷ đang sửa chữa trận pháp hoàng cung.

“Chủ nhân, cho ta ba mươi giây, chỉ ba mươi giây thôi.” Vào thời khắc sinh tồn này, tiểu quỷ kia cũng bị làm cho bối rối, nó đang tự trấn an mình liên tục để giữ tỉnh táo, việc sắp hoàn thành, càng không được loạn.

“Chết tiệt.” Lãnh Hàn Phong nghiến răng. Vị trí của hắn bị một kẻ mạnh trong chúng phát hiện, là Đình Phong. Lãnh Hàn Phong là đầu não quan trọng nên binh sĩ xung quanh ra sức bảo vệ hắn.

Dù thế nhưng gặp phải tên ác ma này, bọn họ khó lòng mà đánh lại, từng người từng người một bị Đình Phong xé xác, hấp thu nội tình của những kẻ ngã xuống liên tục nên tà tính trong người Đình Phong trở nên đen tối, lạnh lẽo, ác liệt hơn.

“Giết, nhiều hơn nữa... Giết...” Mang theo ý niệm giết chóc, Đình Phong ra tay vô cùng tàn nhẫn.

Lãnh Hàn Phong đích thực là một thiên tài, thế nhưng hắn chưa phát triển tu vi cao cường, mà thiên tài chưa trưởng thành sao có thể thành cường giả được. Lãnh Hàn Phong phải đối mặt với tên sát nhân này, hắn vô lực mệnh lệnh binh sĩ dẫn đến thế trận hỗn loạn như bây giờ.

Ánh mắt hắn còn nhìn về một nữ nhân đang đứng trên lưng voi chiến ngoài kia, đối với hắn, cảnh tượng canh giờ trước bà ta ra tay vẫn chưa phai nhạt, thật sự quá mức khủng bố. Hắn chỉ là không hiểu, vì cớ gì mà bà ta lại không ra tay, nếu bà ta ra tay thì chắc chắn bọn họ bại không thể nghi ngờ chứ chưa nói đến chuyện giằng co như hiện tại.

“Chủ nhân, trận pháp đã hoàn thành.” Bóng ma tiểu Nghệ đột nhiên truyền âm cho Lãnh Hàn Phong.

Nhận được tin mừng, Lãnh Hàn Phong đột nhiên quát lớn: “Binh sĩ nghe lệnh, cùng nhau niệm chú.”

Các binh sĩ Hoa Điêu đang chiến đấu nghe mệnh lệnh của Lãnh Hàn Phong thì không chần chừ đưa tay lên miệng, niệm chú pháp mà các chỉ huy đã ban bố trước khi khai trận.

“Bọn chúng tính làm gì?” Lão quân sư Ma tộc nghi hoặc.

Ngay sau đó, một trận pháp cực lớn dưới chân tất cả xuất hiện, bao phủ toàn bộ hoàng cung Đại Hạ.

Ầm! Ầm!

Trên bầu trời, tử quang lóe lên, sau đó những đạo lôi điện từ trên không đánh xuống.

“Á...” Một ma binh cưỡi yêu thú phi hành bị đánh phải, tuy hắn không bị sao do chiến giáp bảo vệ thế như yêu thú lại bị lôi điện đánh chết, làm hắn rơi từ trên không.

Không chỉ thế, đoàn không binh rơi từ trên trời xuống như mưa, xác của yêu thú bị sét đánh đến cháy đen ra tro.

Lôi trận không hề dừng lại, liên tiếp công kích vào đội quân ma giới, thế nhưng khiến Lãnh Hàn Phong thất vọng là lũ binh sĩ ma giới kia đứng im tại chỗ cùng nhau, không hề bị lôi điện làm bị thương, gây chút vết xước nào. Còn ác ma Đình Phong trước mắt thì nhảy khỏi chỗ Lãnh Hàn Phong, chạy lại chỗ binh sĩ ma giới mà tránh lôi điện đánh xuống.

“Chà, một nơi thế này thế mà có được trận pháp như này sao? Đáng tiếc gặp phải chúng ta...” Ma Hậu cảm khái một tiếng. Bà ta quay sang lão quân sư, ra lệnh: “Quân sư, lập tức phá trận.”

Lão quân sư nhắm mắt, đặt tay xuống dưới đất, truyền vào đó ý chí tinh thần của bản thân. Sau một lúc, lão mở mắt ra, lam quang bắn ra từ mắt, lão đã thấy rõ kết cấu của trận pháp này.

Ngay sau dó, lão động niệm, vỡ trận. Lôi điện trên cao ngừng đánh xuống.

“Tiểu Nghệ...” Lãnh Hàn Phong truyền âm quát lớn vào tai bóng ma tiểu Nghệ. Nó cũng thấy vô cùng kinh hãi, làm sao đối thủ chỉ qua vài hơi thở lại có thể phá giải trận pháp trong nháy mắt thế này.

Đoàn binh ma giới có thể di chuyển trở lại, bọn chúng lại ra tay tàn sát. Trong lòng Lãnh Hàn Phong là một mảng tuyệt vọng, hắn nhìn binh sĩ mình từng người từng người ngã xuống, hắn nhìn từng hỏa cầu, phong nhận, thủy lưu, lôi kích phóng tới, hắn nhìn rõ những ma binh kia xông lên lấy cái đầu hắn.

Giờ phút này, một sự bất lực tột cùng đang bao trùm lấy hắn. Giờ phút này, hắn thấy mình thật bất tài, người phía dưới còn không thể bảo vệ được thì lấy tư cách gì mà muốn tranh ngôi vị quân chủ chứ.

“Ha ha, ta phải lấy cái đầu tướng lĩnh của chúng.” Thái tử Ma tộc, U Kình đang tràn ngập trong khoái cảm giết chóc, vô cùng sung mãnh, hắn thấy Đình Phong một mình tiếp cận dễ dàng đến Lãnh Hàn Phong thì cho rằng thực lực bọn họ yếu kém, hắn cũng làm được.

U Kình rời khỏi vị trí an toàn, một thân một mình thi triển ma pháp phân thân bản thể thành mười U Kình, nhắm vào Lãnh Hàn Phong mà đánh đến.

Đột nhiên Ma Hậu quát to: “Kình nhi...”

Một tiếng xé gió từ nơi nào phóng đến người U Kình, Ma Hậu không suy nghĩ nhiều, bộc phát tốc độ thần sầu tiếp cận bản tôn U Kình, đánh bay thanh kiếm kia đi.

Tách! Tách!

Những giọt máu từ bàn tay bà ta rỉ xuống, một mảng chiến giáp bị thanh kiếm cắt qua rơi xuống đất.

“Kiếm ý, là kẻ nào?” Ma Hậu giận dữ quát, chỉ có kiếm ý mới có thể cắt được chiến giáp Ma tộc đến bậc này. Nó suýt chút nữa đã giết con trai của bà ta và Ma Đế rồi.

Một thân ảnh rơi vào tầm mắt Ma Hậu, đậu trên ngói nhà. Là một thanh niên khuôn mặt tuấn tú, mặc lam y phiêu dật. Dáng người thư sinh đến thế nhưng Ma Hậu lại vô cùng cảnh giác, bởi sát ý từ thanh niên này phát ra không hề tầm thường, còn có chút gì đó quen thuộc.

“Ha, Ma Hậu, đã lâu không gặp.”

Fan hâm mộ: Úi, anh nhà lên sàn rồi. Hóng hóng. (♥‿♥ ) (♥‿♥ ) (♥‿♥ )

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.