Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 275: Khởi đầu của kết thúc (Đại kết cục)

Tiểu thuyết gốc · 2463 chữ

Mỗi Chủ Thần là mảnh ghép của Sinh Giới, hàng tỉ năm trước Sinh Giới chỉ có một thiên hà độc nhất, kể từ khi chư thiên đại chiến kết thúc, Chủ Thần ngã xuống quá nhiều tạo thành sự thiếu hụt, tầng thiên hà diễn ra chư thiên đại chiến sụp xuống, chia thành ba tầng thiên hà: sơ, trung, cao tầng...

Thiên hà sơ cấp này, là một vùng thiên hà chết, những oán niệm, sát ý của Chủ Thần ngã xuống nguyền rủa nơi này khiến sinh cơ không thể đâm chồi. Sẽ chẳng ai chú ý đến nơi này nếu không có sát lực bình hành của Linh Giới Chủ Thần lóe lên. Hiện tại chư Thần đã chứng thực sự chuyển sinh của Linh Giới Chủ Thần, bọn họ lại một lần nữa hợp lực vây công nàng.

Tay phải Minh Hoa cầm ma đao, tay trái cầm thiên kiếm song hành, chém chết bao nhiêu Chủ Thần. Nàng liên tục chuyển đổi sử dụng thần tích của chúng khiến chư Thần không có cách nào đánh giết được, như hàng tỉ năm trước.

Ma đao chém nát tinh không, một Tà Thần nữa vẩn lạc. Minh Hoa vừa chuyển giao thần tích của hắn thì đột nhiên thần lực trong người tiêu biến hoàn toàn.

“Ha ha, Linh Giới Chủ Thần, cảm giác bị thần tích của mình phản phệ thế nào.”

Ngay sau đó, chư Thần đồng loạt ra tay, một vụ nổ thần tích kinh hoàng quét qua tất cả, phá nát tất cả sự vật trong tầng thiên hà này.

Ý thức Minh Hoa rơi vào hư không, trôi nổi trong vô định. Ý thức nàng cứ trôi mãi, trôi mãi như thể đã bước qua bao nhiêu tầng luân hồi, dừng trước một chiến trường hoang tàn rộng lớn.

Bầu trời sắc đỏ như máu, mang theo dư vị của tuyệt vọng. Mặt đất xung quanh trăm dặm bị vết tích của kiếm ý, linh lực làm sạt lở, oán khí, khói tỏa mờ trời... Dưới chân nàng, xung quanh nàng, xác của những binh sĩ tứ phương, cỏ xanh nhuộm đỏ trong máu, một màu không khí ảm đạm đến thê lương tràn ngập lên tất cả.

Minh Hoa nhìn xuyên qua giữa chiến trường, một nữ nhân đứng đó, hai tay cầm đao, kiếm, mái tóc trắng vươn chút huyết tinh thổi bồng trong lệ khí của chiến trường.

Trước mặt thiếu nữ ấy, một người đàn ông bị chém đôi người nằm thoi thóp, nhìn nàng, cười một tiếng rợn cả không trung: “Ha ha, ngươi đã thắng, đao của ngươi nhuộm máu của chư Hoàng, nhưng như thế thì sao chứ, Đại Việt cũng bị ngươi hủy diệt, ngươi chỉ còn lại một mình... Ha ha ha...”

Khuôn mặt nàng ấy, mái tóc trắng dài vì chém giết mà nhuộm đỏ máu, tay nàng, chân nàng, toàn thân nàng ấy đều là vết thương chí mạng. Nàng ấy không để ý tới hắn, buông bỏ đao và thanh kiếm trong tay, ánh mắt ngắm nhìn vào lòng bàn tay mình. Tay phải mang huyết nhật, tay trái mang hắc nguyệt, hai biểu tượng tượng trưng cho những điềm gở xấu xí nhất thiên hạ.

Sát lực trong người cuồng cuộng chảy về bàn tay, ép đi hắc ám, để lộ ra minh nhật cùng bạch nguyệt. Thiếu nữ dang hai tay, để máu từ hai ấn ký chảy xuống bên dưới chân, miệng đọc chú ngữ: “Ta dùng máu ta viết nên trận pháp này...”

Những giọt máu rơi xuống, lan ra thành văn minh, nối đuôi nhau tạo nên vòng tròn trận pháp.

“Dùng sinh mệnh ta làm lực lượng...”

Văn minh bắt đầu sáng lên.

“Dùng...” Mái tóc trắng khẽ đưa trong gió, thiếu nữ từ từ nhắm mắt lại: “Cửu kiếp luân hồi... Khai trận.”

Luân Hồi Thiên Sinh - Khứ Hồi!

Trước ánh mắt kinh hãi của người đàn ông kia, đại trận vừa thành lan đi với tốc độ không tưởng, bao phủ toàn bộ thiên địa. Trên trời xuất hiện những vết nứt, dưới mặt đất bắt đầu sụp đổ, những thân xác nằm xuống tại chiến trường này đang bị phân rã ra, tan thành những đốm nhỏ, biến mất vào hư không.

"Ngươi... Đáng không?" Người đàn ông kia nhìn về thiếu nữ, chất vấn: "Ngươi đã nửa bước thành thần, siêu thoát thiên địa, vì bọn chúng, đáng không?"

Mái tóc trắng khẽ lay trong gió để lộ đôi mắt vô hồn, nàng đã mất đi ánh sáng từ lâu, trước mặt lúc này chỉ là một màu đen tối. Nàng hướng ánh nhìn về vô định, chầm chậm mở lời: "Ta nợ bản thân mình một tuổi thơ, nợ bản thân một mối lương duyên, nợ bản thân mình một tương lai, một cuộc đời. Nhưng..."

"Nếu có thể bắt đầu lại tất cả, ta vẫn sẽ bước trên con đường này, kiếm của ta vẫn sẽ hướng về các ngươi mà chém xuống." Ánh mắt vô hồn nhưng âm thanh lại trong trẻo, kiên định, không hề có bất kỳ hối tiếc, lưu luyến nào cả.

"Là vậy sao...” Người đàn ông kia nhìn thiếu nữ, sau một giây thì chắp tay: “Ta cung nghênh ngươi trở thành đế vương thiên cổ, cũng cung tiễn ngươi... Ra đi..." Hắn cũng như những sinh linh kia, hóa thành những đóm sáng nhỏ, tan vào hư không.

Máu trên mái tóc trắng từ từ chảy xuống, cả người nàng ấy bắt đầu tan biến, thiếu nữ chắp tay nhìn trời, nở một nụ cười không rõ là thê lương hay mãn nguyện.

"Thiên mệnh khả biến, đạo của ta... Thành rồi."

Mọi thứ trước mắt tối dần đi, những đoạn ký ức cổ xưa Minh Hoa chưa bao giờ biết đến trôi qua, đánh thức ánh sáng thầm kín ẩn sâu trong tiềm thức, linh hồn nàng.

“Là ta sao... Ta là...” Ánh mắt đoạn tình tuyệt ái, vô cảm băng giá kia đột nhiên hiện lên chút lửa nhỏ thoáng qua bao nhiêu tuế nguyệt.

Minh Hoa trở lại thực tại, trước những ánh mắt đầy kinh hãi của chư Thần. Thần lực đã biến mất thế nhưng nhận bao nhiêu công kích của chư Thần, nàng vẫn lành lặng đứng đây.

Mái tóc trắng được gió không gian kéo dài, Minh Hoa vẽ một nụ cười đẹp trên môi mình, nhìn chư Thần trước mặt mình, nói: “Sinh Giới này chỉ có ta muốn giết chính mình, còn các ngươi, vẫn chưa đủ tư cách.”

Thần lực của Minh Hoa lại trở về lần nữa trước sự kinh ngạc xen lẫn sợ hãi, hoang mang của chư Thần. Nàng tự bạo trước mặt tất cả, những thần tích, linh thể từ bên trong được thả ra ngoài, bọn chúng trở thành những thực thể mang theo sức mạnh của diệt thần giả, Chủ Thần mà nàng giết trước đó.

Bọn chúng không có ý thức, chỉ biết chém giết, chúng bắt đầu nhắm vào chư Thần mà đánh đến. Tầng thiên hà này đã sụp đổ, càng ở lâu Chủ Thần sẽ càng mất đi thần lực, bọn họ lựa chọn rút lui, kẻ chậm chân bị đám linh thể của Minh Hoa kéo xuống địa ngục.

Cả tầng thiên hà này trở thành một màu trắng xóa, thân thể của những Chủ Thần chết đi bị hút lấy, bù đắp vào những nơi thiếu hụt, từ từ tạo thành thiên hà mới, sự sống lại bắt đầu ươm mầm.

Tại Đại Thanh, do có Thanh Giang bảo vệ mà tránh được vụ nổ thần lực, những Tà Thần bên ngoài không kịp hộ thể đã tử vong toàn bộ.

“Bọn chúng... Đi rồi sao?” Cả Chí Trung và Bạch Khôi Nguyên chưa biết chuyện gì xảy ra sau vụ nổ vừa rồi, bên ngoài đã trở thành một màu trắng xóa, cảm giác như toàn bộ sự sống ngoài kia đã hoàn toàn bị xóa sổ, chỉ còn lại nơi đây. Những con trùng không có chủ nhân điều khiển đồng loạt chết đi.

Bỗng nhiên ngực của Chí Trung trở nên đau nhói, hắn không tự chủ nhìn về Thiên Tuệ. Thanh Giang đang biến mất với tốc độ rất nhanh, Thiên Tuệ ngã từ trên không xuống được Chí Trung nhẹ nhàng đỡ lấy.

Khuôn mặt nàng tái nhợt, linh lực trong người không còn chút gì cả, Thiên Tuệ yếu ớt mở mắt ra nhìn Chí Trung, Chí Trung cũng nhìn nàng, trong khoảnh khắc đó thời gian như dừng lại. Trước mắt Bạch Khôi Nguyên, cơ thể của hai người đang hóa thành những đốm sáng nhỏ li ti.

Thiên Tuệ cố gắng nâng tay lên, chạm vào mặt Chí Trung, cười nói: “Lần sau gặp lại, nhớ yêu ta nhiều hơn nữa, nhé?”

Chí Trung nở một nụ cười ấm áp, vén tóc nàng qua một bên, muốn ngắm nhìn thật kỹ sự xinh đẹp của nàng lần cuối, nói: “Được, lần sau tương ngộ, ta không chỉ yêu nàng nhiều hơn, còn yêu nàng nhất luôn.”

Cả hai cùng nở một nụ cười mặc cho bản thân dần tan biến, Chí Trung nhẹ nhàng đặt lên môi Thiên Tuệ một nụ hôn ấm áp. Hai người hóa thành những đốm sáng nhỏ, tan vào khoảng không vô định.

Bạch Khôi Nguyên đứng lặng người nhìn bọn họ tan biến. Chàng nhìn xung quanh nhìn chỉ toàn là đồng cỏ xanh thẳm, không còn những ngôi nhà lớn, không còn đường phố, không còn sinh vật, con người...

Chàng đưa tay lên ngực mình, cảm thấy có gì đó cô độc, thê lương, mất mát vô cùng, cảm giác như chỉ còn bản thân mình còn sống trên cõi đời này.

“Chơi rất vui sao...” Một âm thanh êm dịu quen thuộc vang lên đằng sau khiến cả người Bạch Khôi Nguyên căng cứng, chàng quay lại. Đứng trước chàng là thiếu nữ với mái tóc trắng cùng bộ hắc y quen thuộc, có điều hình như vẻ lạnh lẽo băng hàn trong ánh mắt kia đã tan đi.

“Minh Hoa, nàng còn sống sao...” Bạch Khôi Nguyên vui mừng chạy tới, đột nhiên Minh Hoa điểm vào đầu chàng một cái, ánh mắt hồn nhiên vui vẻ kia phủ một màu thâm trầm bí ẩn.

“A ra a ra, nhóc Luân Trầm à...” Nụ cười của Bạch Khôi Nguyên cũng trở nên cổ quái, chàng nói: “Sao lại có thể chuyển sinh sớm như thế chứ, ta còn tưởng...”

“Chí Nam, là huynh sao...”

Một câu nói xuất ra khiến nụ cười của Bạch Khôi Nguyên tắt đi, ánh mắt chàng mở to nhìn về Minh Hoa. Không gian xung quanh tĩnh lặng, gió cũng ngừng thổi. Bạch Khôi Nguyên đi về phía Minh Hoa trong vô thức, đứng trước mặt nàng, chàng run rẩy đưa tay khẽ chạm vào má nàng, điệu bộ cẩn thận như nàng sẽ tan biến trong thoáng chốc.

“Muội... Tỉnh rồi sao... Thanh... Liên...” Chàng khó khăn mới nặng được từng chữ, trong ánh mắt ấy chứa đựng sự sững sỡ, kinh ngạc, vui sướng, lo sợ, bao nhiêu cảm xúc hiện ra trong ánh mắt trong trẻo ấy. Chàng đã đợi quá lâu rồi, qua bao nhiêu tuế nguyệt, bao nhiêu sự sống thành rồi lại tan, tưởng chừng như hình bóng nàng chỉ còn là ký ức giữ trong tim mình, tưởng chừng như nàng mãi luôn là Linh Giới Chủ Thần tuyệt tình tuyệt ái kia.

Chỉ trong khoảnh khắc này, mọi ký ức xa xưa như ùa về, từng khoảng thời gian vui vẻ, cử chỉ ngọt ngào, cầm tiêu hợp tấu, sinh tử bên nhau...

Thiếu nữ trước mắt chàng có một ánh nhìn trong sáng, tràn ngập sinh khí và ấm áp của sự sống chứ không phải là sự lạnh lẽo vô hồn kia. Qua bao nhiêu tuế nguyệt thiên thu, chàng lại được nhìn thấy ánh mắt này một lần nữa. Thật sự, nàng thật sự đã trở về rồi.

Bạch Khôi Nguyên ôm vội Minh Hoa vào lòng, nàng có thể cảm nhận cảm xúc hỗn loạn của chàng, từng nhịp đập, từng hơi thở, từng ngọt ngào quen thuộc...

“Tốt quá... Muội đã trở về... Tốt quá rồi...” Có bao nhiêu lời nói hoa mĩ chẳng thể nào thốt nên lời, chàng chỉ biết ôm nàng vào lòng, phát tiết cảm xúc cô độc tịch mịch dài dằng dẵng ấy.

Chàng thả nàng ra, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, dường như lúc này hai trái tim chung một nhịp đập, tạo thành những cảm xúc bình dị quyến luyến.

Minh Hoa im lặng một hơi, khuôn mặt hiện lên vẻ không nỡ thoáng qua rồi vụt tắt, nàng nói: “Xin lỗi, vẫn là không thể giữ lời hứa với huynh...” Cơ thể nàng diễn hóa thành những cánh hoa đỏ, biến mất khỏi nơi này.

Cánh tay Bạch Khôi Nguyên vươn ra như muốn bắt lấy những đóa hoa kia, vẫn còn lưu luyến phút giây ít ỏi của hai người sau bao nhiêu tuế nguyệt. Chàng nhìn hư không trước mắt, khí chất phiêu dật xuất thần, chắp hai tay phía sau, nở một nụ cười thoải mái nhẹ nhõm, nói: “Linh Ngục Môn sẽ xuất hiện trở lại lúc nào?”

Một bóng đen vô tung vô ảnh, bất chợt xuất hiện từ phía sau Bạch Khôi Nguyên. Hắn mang dáng vẻ của một thư sinh vô hại với đôi mắt híp, bẩm báo: “Sư tôn, theo thiên hà lịch là hai mươi tuế nguyệt nữa.”

“Vậy sao...” Chàng đã chờ đợi quá lâu cho giây phút này, từng tuyệt vọng qua, từng muốn lãng quên đi, nhưng hiện tại đã không còn nữa rồi. Nàng ấy đã trở lại, mọi thứ chàng làm, khoảng thời gian đợi chờ bất tận ấy đều đáng giá cả.

“Ngươi cũng nên nhập luân hồi, sống cuộc sống của chính mình đi, Xương Cuồng.” Để lại lời này, cơ thể chàng diễn hóa thành những đốm sáng nhỏ, tan biến vào hư không.

“Sống cuộc sống của chính mình sao...” Thư sinh hơi ngẩn ngơ, từ lúc bắt đầu có ý thức, hắn học tập, chiến đấu không vì điều gì cả, chỉ vì lời khen từ sư phụ. Nơi đây có thứ hắn cần bảo vệ, bao năm tịch mịch cũng chưa từng có ý rời đi. Hiện tại nơi này đã an toàn rồi, hắn cảm thấy thật lạc lõng.

“Có lẽ, ta cũng nên thử trải nghiệm nhân sinh như bọn họ.”

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.