Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 276: Ngoại truyện 2

Tiểu thuyết gốc · 2644 chữ

Trước khi vụ nổ kỷ nguyên diễn ra, khắp nơi chỉ là một màu trắng xóa. Nơi này không hề tồn tại bất kỳ quy luật gì, không có thời gian, không gian, không có quá khứ, hiện tại và tương lai, càng không có sự sống.

Ngay khi Sinh Mệnh Chủ Thần và Hư Vô Chủ Thần có ý định cho nổ tất cả để hình thành sự sống như hiện tại, vào giây phút ấy, Quy Nguyên được sinh ra. Chàng vừa sinh đã có ý thức của chính mình, ý thức được rằng sau vụ nổ này sẽ kéo theo rất nhiều hệ lụy, sẽ có rất nhiều điều bất ngờ xảy đến, tịch mịch bị xua tan. Sẽ có nhiều điều tốt đẹp, bên cạnh đó cũng sẽ có những điềm gở, tang thương.

Chàng không biết cảm giác của mình là đúng hay sai, chỉ cảm thấy thế giới ấy thật phức tạp, chẳng thà để nó luôn tịch mịch đời đời như thế còn tốt hơn. Chàng đã ra tay ngăn chặn trận pháp tạo thành vụ nổ kỷ nguyên, đáng tiếc vừa mới được sinh ra, lực lượng của chàng quá yếu so với hai tồn tại chí thượng đã ở nơi này vô số năm.

Bang!

Vụ nổ kỷ nguyên quét qua toàn bộ không gian trắng xóa, mở ra một khoảng tinh hà đen, đẹp đến tuyệt diệu. Những mảnh vụn không gian va đạp tạo thành những thiên thể trôi nổi ngoài không gian kết thành những dải lụa trắng tinh xảo.

Quả thật bức tranh trước mắt chàng đẹp đến mê hồn, vượt xa cả sự đơn điệu tịch mịch kia. Có điều cảm giác của chàng vẫn chưa biến mất, chàng đi tới tận cùng của vụ nổ để kiếm tìm cảm giác ấy. Nó vẫn không ngừng lan ra lan ra mãi như thế, xóa mờ cả hư vô.

Có một mảnh vụn bay đến, Quy Nguyên bắt lấy, đưa lên nhìn. Đó chỉ giống một viên đá tầm thường, điều kỳ lạ là bên trong nó tồn tại một thứ gì đó, thứ đó ở giữa hư vô và vật chất này. Sau một lúc thì thứ đó mở mắt ra nhìn Quy Nguyên, chàng cũng nhìn lại nó.

“Phong Nha...” Viên đá chợt cất lời.

Trong ý thức của mình, chàng đoán có lẽ đây là tên của nó, bèn nói: “Tên của ngươi... Là Phong Nha.”

Hàng vạn năm sau đó, Phong Nha từ từ lớn lên bằng việc hấp thu lực lượng thất thoát từ vụ nổ, hóa thành hình dáng tương tự với chàng. Cùng lúc ấy, tại mọi nơi trên Sinh Giới này, những tồn tại khác bắt đầu xuất hiện. Những sinh vật kỳ lạ được sinh ra, theo năm tháng mà lớn lên, hấp thu lực lượng của vụ nổ mà mạnh lên, dần tiệm cận với Sinh Mệnh Chủ Thần và Hư Vô Chủ Thần.

Bọn chúng cũng giống Phong Nha, hình dạng biến hóa cuối cùng là hình mẫu của Quy Nguyên, Sinh Mệnh và Hư Vô. Quy Nguyên vẫn đang tìm kiếm điều gì đó, cuối cùng chàng cũng thấy được trong những thiên hà rải rác kia, có một sự tồn tại khác lạ đã hình thành.

Hình dáng khởi đầu của giống loài này giống như của ba người, là nhân dạng. Bọn họ sinh ra với cơ thể yếu ớt, không có được sức mạnh phi phàm như những giống loài khác, bù lại họ đã khai mở linh trí từ khi sinh ra, khiến những câu chuyện nhân gian trở nên có ý vị, đầy màu sắc khác nhau hơn là cá lớn nuốt cá bé của những giống loài khác.

Mặc dù mở ra linh trí sớm nhưng bọn họ lại không biết cách tu luyện như những giống loài khác, những giống loài kia tu luyện đến mức độ nhất định đều có thể mở ra linh trí, hóa thành người, trí tuệ so ra không hề kém với con người. Chàng và Phong Nha cùng nghiên cứu nguyên nhân con người không thể tu luyện, qua hàng vạn hàng tỉ thực nghiệm khác nhau, cuối cùng đã có kết quả.

Linh, vạn vật đều có linh kể cả con người. Đó là loại tồn tại ở giữa thực tại và hư vô, nó giống như một sự chứng nhận để một sinh vật được tồn tại trong cõi Sinh Giới này. Chàng gọi nó là nguyên hồn, nó có thể so sánh như một cái cây lớn, mỗi linh hồn là một chiếc lá, lá rơi kiếp người tàn, lá mọc người lại sinh. Vòng tuần hoàn ấy theo thế nhân gọi là luân hồi.

Chỉ bản thân linh ở một bên quan sát từng chiếc lá rơi, biết đâu là điểm đậu thích hợp. Những giống loài khác không có linh trí chỉ có thể nghe linh dẫn dắt đến con đường tu luyện, còn con người vì sinh ra linh trí nên có thể kháng cự lời nói của linh.

“Giải thích này chưa hợp lí, rõ ràng những loài kia tu hành đến một mức nhất định cũng sinh ra linh trí, vì sao lại không kháng cự được linh?” Phong Nha khó hiểu suy ngẫm. Câu hỏi của nó cũng chính là thứ mà Quy Nguyên đang truy tìm.

Chàng lại đi khắp Sinh Giới này, quan sát các loài vật khác từ khi chúng bắt đầu tu hành. Giai đoạn đầu bọn chúng còn đánh giết nhau tranh giành lãnh thổ, giai đoạn linh trí khai mở thì khôn ngoan hơn, bắt đầu lập ra quốc gia thế hệ con cháu của mình, đến giai đoạn sau đó trở đi chúng chỉ chăm chú tu hành, bỏ mặc thế sự bên ngoài. Nếu kẻ nào chặn con đường tu hành chúng vẫn sẽ ra tay chém giết tranh giành. Tu vi càng cao, một số con bắt đầu tách khỏi bầy đi tu luyện một mình để không còn vướn bận bản thân. Ở mọi loài, quá trình thế cứ tiếp diễn mãi.

Quy Nguyên nhìn lại nhân tộc, không có sức mạnh bẩm sinh phải dùng trí tuệ, chế tạo những vũ khí ngoại thân, hợp sức chung tay chống lại những giống loài khác. Bọn họ còn lí giải thế giới này tuyệt diệu hơn cả Quy Nguyên và Phong Nha, phát minh ra rất nhiều quy tắc, làm cho Sinh Giới này trở nên chân thực hơn. Những câu chuyện dân gian vì thế cũng trở nên muôn màu muôn vẻ, tỉ như chuyện những cỗ máy kỳ lạ có thể hủy diệt cả một đại lục hay những thiết bị liên lạc xuyên không gian...

“Chủ nhân, hai vị kia đã biết về sự tồn tại của nhân loại, hơn thế nữa bọn họ còn truyền lại phương thức tu hành cho nhân loại.” Phong Nha từ nơi nào biết được tin tức nói cho Quy Nguyên.

“Hửm.” Lại là cảm giác đó, cảm giác của rắc rối đã luôn ở trong chàng từ lúc bắt đầu. Quy Nguyên đã đi tới những nơi mà Sinh Mệnh và Hư Vô đi qua, chàng thấy bọn họ hóa thành phàm nhân để truyền lại phương thức tu hành, nhờ vậy mà nhân loại nơi đó mới có sức mạnh để đối kháng với chủng loài khác. Nhưng hình như sự việc không đơn giản như thế.

Nhân loại là giống loài đặc biệt, họ có trí tuệ riêng. Những người có thể chất bẩm sinh không tốt, tu hành bị ảnh hưởng đã sáng tạo nên vô vàng công pháp tu hành từ cái cơ bản của Sinh Mệnh và Hư Vô. Lúc này dự cảm của chàng đã thành sự thật.

Nhân tộc vì những công pháp kia mà chém giết tranh giành nhau vô cùng tàn khốc, thậm chí có phần hơn xa cả sự cạnh tranh của giống loài khác. Chính những bản công pháp hiệu quả đã lan sang cả những giống loài khai mở linh khí, bọn chúng cũng bị kéo vào cuộc chiến này. Việc tu hành vì thế đã sản sinh ra oán niệm, là oán niệm của linh.

Công pháp của nhân loại chẳng khác nào những cơn gió thổi qua khiến điểm đáp của những chiếc lá bị sai lệch, đôi khi chúng còn va chạm vào nhau, chém giết nhau khiến cho linh sinh ra oán niệm. Oán niệm như một mồi lửa thả vào rừng cây, chẳng mấy chốc đã lan rộng ra toàn Sinh Giới trong vô hình, làm cho tính cách của con người hay những giống loài mở ra linh trí thêm nhiều khác biệt như nhẫn tâm, độc ác, đố kỵ, gian trá...

“Nếu là bọn họ hẳn phải nhận ra tương lai chuyển biến này chứ, tại sao lại cho phép điều này xảy ra?” Mang theo nghi hoặc khó hiểu này, chàng cũng như hai người Sinh Mệnh và Hư Vô hóa phàm trải nghiệm nhân gian.

Quả thật cuộc sống của con người khi xuất hiện oán niệm của linh càng thêm muôn vẻ, đến vị thần như chàng cũng vô cùng thích thú khi tham gia vào những câu chuyện của họ. Trước lúc hóa phàm, Quy Nguyên thường phong bế cả kí ức của mình để trải nghiệm thêm đặc sắc, sở thích quái lạ này đến Phong Nha cũng câm nín.

“Chủ nhân à, người lại hóa phàm lịch luyện sao?” Phong Nha bất mãn hỏi. Lúc đầu hai người cùng nhau nghiên cứu, cùng đánh nhau với những gã Chủ Thần mới thăng vị kia thì rất vui, còn bây giờ Quy Nguyên chỉ thích thú với việc hóa phàm trải nghiệm nhân sinh. Đáng lẽ nó không nên nói chuyện đó cho chủ nhân của mình biết mới phải, giờ nghĩ lại thấy rất ân hận.

“Ngươi cũng nên thử hóa phàm một lần xem, vui lắm.” Quy Nguyên nói xong thì liền đi mất, mặc cho Phong Nha ở lại với đống nghiên cứu của hai người.

Vài trăm năm sau Quy Nguyên lại trở về, lúc Phong Nha đón tiếp thì nó không hề thấy được khuôn mặt vui vẻ của chàng nữa mà là sự trầm lặng suy tư.

Chàng không hề để ý đến nó mà nhìn về vô định, thở dài, lẩm bẩm: “Thật tình, lần đầu tiên ta thử mở lòng mình, kết quả lại gặp phải nàng ấy.”

Phong Nha nhìn cảnh chủ nhân mình đi khắp Sinh Giới này mà tìm kiếm điều gì đó, nó có hỏi bao nhiêu lần chàng cũng không hé răng nửa lời, nó chỉ biết lần hóa phàm này hình như ảnh hưởng đến tâm tình của chủ nhân nó rất nhiều. Quy Nguyên đi đến những vùng xa xăm, vượt qua cả vùng nổ lan tới của vụ nổ kỷ nguyên, sau bao nhiêu năm tìm kiếm trong vô vọng Quy Nguyên lại trở về đây.

Chàng lại hướng ánh nhìn về vô định: “Hi vọng nàng sẽ trải qua nhân sinh an ổn, luôn an nhàn sống qua ngày.”

Một thời gian sau chàng vùi đầu vào những thí nghiệm của mình lần nữa, để bản thân bận bịu mà quên đi nỗi đau ấy. Phong Nha thấy vậy thì rất vui, cuối cùng thì chủ nhân nhà mình đã trở lại, tuy nó rất tò mò về việc làm chủ nhân thất thần bao nhiêu năm qua nhưng hiện tại đã không còn quan trọng nữa. Chủ nhân lại cùng nó nghiên cứu, cùng nó nói chuyện, cùng đánh nhau chơi đùa với những Chủ Thần kia.

Bên cạnh đó, trước kia chàng luôn nở nụ cười hoà nhan nhạt với tất cả, bây giờ chỉ còn là khuôn mặt phiền muộn thâm trầm, chứa đầy những suy tư.

Một ngày đẹp trời nào đó, Phong Nha hớn hở nói: “Chủ nhân, ở thiên hà trung bộ vừa sinh ra một vị Chủ Thần mới.”

“Hửm, chỉ là Chủ Thần mà thôi, có gì mới mẻ đâu.” Nhìn điệu bộ này của nó, hẳn là đang muốn kiếm chuyện với người ta rồi. Quy Nguyên vẫn chăm chăm vào thí nghiệm của bản thân, nói: “Ngươi muốn làm gì tùy ngươi.”

Được sự cho phép của chàng, Phong Nha hớn hở chạy tới thiên hà trung bộ. Vài năm sau đó nó quay về với thân mình đầy thương tích, thậm chí trên tay còn bị thần lực chém đến trọng thương suýt nữa không lành được làm Quy Nguyên kinh ngạc.

“Ngươi đã chọc phải kẻ nào thế này?” Chàng có hơi bất ngờ, Phong Nha có thực lực vượt xa cả Chủ Thần bình thường, lại tu luyện bao nhiêu năm há có thể đánh đồng với một tân Chủ Thần mới thượng vị, thế mà nó bị người chém đến trọng thương, lẽ nào là hai người kia.

“Hức... Chủ Thần mới này rất tàn bạo, trước đó rất nhiều Chủ Thần đến vây công đều bị nàng ta giết sạch.” Phong Nha ấm ức nói.

“Ồ, Chủ Thần vây công sao?” Chàng có hơi tò mò, rốt cuộc vị tân Chủ Thần này đã chứng đạo gì làm các Chủ Thần khác phải hợp sức tiêu diệt chứ. Từ xưa đến nay việc Chủ Thần chém giết nhau có rất nhiều, đa phần là do đạo bọn họ chứng có sự tương quan, đạo va chạm đạo không khỏi sinh ra tranh đấu, nhưng đây là Chủ Thần vây công, lần đầu tiên chàng mới nghe đến.

Thế là chàng bỏ qua thí nghiệm một bên, Phong Nha chỉ đường đến nơi vị tân Chủ Thần đó. Vừa bước vào quốc độ của Thần, dưới chân chàng là huyết thây của các vị Chủ Thần trước, bao nhiêu thần tích tan vỡ tại nơi này, mùi máu thoang thoảng, bầu trời đỏ tươi âm u.

Càng bước tới gần, không hiểu sao tim chàng đập càng mạnh, cảm giác quen thuộc, những kí ức chàng muốn quên nhất theo tự nhiên mà ùa về. Sẽ không... Sẽ không phải là...

“Ồ, kẻ trốn thoát đầu tiên khỏi tay ta đã trở lại. Gọi thêm viện trợ à.” Một giọng nói lạnh lẽo từ trên vọng xuống. Ở trên đống xác, một nữ nhân mặc huyết y với đôi mắt ác ma đỏ tươi nhìn xuống hai người. Bên phải nàng là lam kiếm, bên trái là huyết đao, chính hai thứ này đã giết bao nhiêu Chủ Thần nơi đây.

Nghe thấy giọng nói của nàng, Phong Nha sợ hãi, theo bản năng lùi về phía sau Quy Nguyên, chỉ vào thiếu nữ huyết y, nghiến răng nói: “Chủ nhân, là nàng ta đó...”

Bỗng Phong Nha cảm thấy dị thường, Quy Nguyên không hề làm gì hết mà nhìn thiếu nữ trước mắt đó, đồng dạng thiếu nữ huyết y cũng nhìn về phía chàng.

“Ngươi... Đã từng gặp ta?” Nàng có thể nhận thấy ánh mắt như gặp cố nhân của Quy Nguyên. Những Chủ Thần khác vừa gặp nàng liền tấn công, còn Quy Nguyên thì cứ mãi nhìn nàng như thế, thật kỳ lạ.

“Chưa từng...” Chàng đáp lời với ý cười trên cánh môi. Dang hai tay ra cười giới thiệu: “Ta là Quy Nguyên...” Bộ dáng cợt nhả, nào có phong phạm của một vị Thần.

Thiếu nữ huyết y, Phong Nha:...

Dáng vẻ đùa cợt này của Quy Nguyên làm hai người ngoài ý muốn. Thiếu nữ ngồi trên đống xác nghiên đầu lại nhìn thật kỹ Quy Nguyên. Giọng điệu hướng về chàng cũng hơi hòa hoãn đi:

“Luân Trầm, Linh Chủ Thần.”

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.