Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuẩn bị

1449 chữ

Một tuần sau khi tiến tới Ngục Môn, trong thời gian này Mặc Vũ không ngừng tu luyện, cuối cùng thì ranh giới của cấp 20 đã gần nới lỏng

Lúc này Linh Nhã đang thật thảnh thơi ngồi ở một chiếc nệm êm ở cách nơi Mặc Vũ không xa, âm thầm đưa mắt theo dõi xung quanh.

Lão ba của Lạc Thanh Thanh, Lạc Vương còn được gọi với xưng hào Hắc Ngục Đấu La, cấp 96 Siêu cấp đấu la.

Nhờ có đối phương mà Linh Nhã biết thêm được một chút về những cảnh giới cao nhất thuộc thế giới này.

So sánh với thế giới trước kia, nơi này không khác gì là thiên đường của các khế ước giả, bằng cách này hay cách khác, Mặc Vũ và Lạc Thanh Thanh từ sau khi hấp thu hồn hoàn đầu tiên, hai người đều không còn quá nhiều mối lo từ việc mất đi lý trí.

Nhưng có một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng mà cô vẫn chưa nói cho cả hai, bởi vì thời gian vẫn còn nhiều, cho nên Linh Nhã không tính gây áp lực.

Với cả cô bé Lạc Thanh Thanh kia hẳn là đã biết được một vài điều…

Con quái vật trong người họ vẫn đang không ngừng phát triển, hoặc là nói, những khế ước giả trẻ tuổi sớm hay muộn đều phải trưởng thành.

Hai đứa nhóc này cần phải đạt tới một cấp độ nhất định để vượt qua nguy cơ sắp tới, đó là lý do vì sao cô luôn nhắc nhở Mặc Vũ phải tu luyện thật chăm chỉ.

“Cơ mà, đột phá lên cấp 20 quả nhiên là giới hạn sao?” Linh Nhã tính toán phóng thích năng lượng chuyển đổi sang làm hồn hoàn thứ hai cho Mặc Vũ, bất quá quy tắc thế giới không chấp nhận.

Quả nhiên, nơi này được quản lý bởi một hệ thống sức mạnh cao hơn, giống như những con ác quỷ đã chế ước thế giới cũ của cô.

Cần thiết phải đạt được một vài nguyên tắc để có thể tiếp tục mạnh lên, và dù cô có thể cho Mặc Vũ hồn hoàn từ năng lượng của mình, đối phương vẫn cần một khung chứa!

Dần dần mở mắt ra, hồn lực dao động xung quanh Mặc Vũ đột ngột ngưng tu, sau đấy thu liễm vào bên trong.

Từ bên trong ánh mắt của Mặc Vũ có thể thấy được một vài sự thuần khiết khi hồn lực đang không ngừng tẩm bổ cơ thể.

“Dậy rồi? Tu luyện lâu quá đấy, nhanh chóng ổn định lại hồn lực rồi xuống ăn cơm đi” Linh Nhã thử nghiệm thất bại xong liền đáp lên đầu của Mặc Vũ, thuận tiện biến mất trong tinh thần hải của cô

“Vâng…” Mặc Vũ trả lời, tiếp tục tu luyện thêm một chút rồi ngồi dậy vươn người, các khớp cơ thể phát lên tiếng vang rốp rốp.

Xem ra cô đã ngồi đây được một thời gian khá lâu, mở cửa ra liền thấy Lạc Thanh Thanh cũng đang định tiến vào

“Ồ, đột phá rồi?” Lạc Thanh Thanh hỏi thăm

“Ừm, vừa vặn, chuẩn bị có đồ ăn sao? Thơm thế” Mặc Vũ dùng mũi đánh hơi đồ ăn tối, nơi này nấu ăn càng thêm hương vị so với ở học viện.

“Được rồi, mau chóng vào ngồi bàn ăn thôi, Lan a di cũng vừa mới từ công việc trở về xong, chúng ta cũng cần thảo luận về hồn hoàn của cậu nữa” Lạc Thanh Thanh gật đầu nói, đưa cho Mặc Vũ một bộ đồ mới rồi xoay người trở về.

Mặc Vũ nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ và đuổi xuống phòng ăn, Lạc Vương môn chủ đã sớm an vị, bên cạnh là Thủy Dung, hai người trò chuyện khá vui vẻ.

Lạc Thanh Thanh bưng một khay đồ ăn mang tới, Tế Lâm không có ở trong phòng, đối phương sau khi trở về Ngục Môn liền bắt đầu đóng cửa bế quan.

Nghe mọi người kể mới biết Tế Lâm cũng là một tên cuồng tu, nếu không phải vì ám thương trong người thì đối phương đã sớm dành toàn bộ thời gian để tu luyện rồi.

Cũng không biết anh ta có cảm thấy nhàm chán hay không, với cả hồn lực tu luyện một thời gian lâu cơ thể cũng khó mà chịu đựng được.

“Đừng ở đấy suy nghĩ nữa, mau ngồi vào bàn đi” Điệp Tinh Lan mang một bộ đồ ở nhà đi tới, ngồi xuống tự nhiên múc một bát canh rồi húp.

Đánh một hơi thật to thỏa mãn rồi mới có hơi để ý tới Mặc Vũ, giống như đang cố nhìn sâu bên trong bộ quần áo của cô là thứ gì.

“Ồ… đột phá, hồn lực dao động tinh thuần hơn hẳn, tinh thần cũng phẩn chấn, đột phá cấp 20 rồi có phải không?” Điệp Tinh Lan là người thứ hai sau Lạc Thanh Thanh phát hiện.

“Thật sự, Tiểu Vũ thiên phú thật sự đáng kinh ngạc đấy” Thủy Dung cũng bất ngờ, mặc dù đã được báo trước là Mặc Vũ sẽ đột phá gần đây. Nhưng thật sự diễn ra mới làm bà giật mình.

Tông môn của bọn họ không chỉ có một cái thiên tài, mà có tới tận hai.

Không đúng… phải là quái vật!

Hai con quái vật nhỏ!

Mặc dù bà không biết điều này đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng!

Lạc Vương gật gù tán thưởng nói “Không tệ, như vậy có thể sắp xếp thời gian đi săn hồn hoàn cho hai đứa, Tiểu Thanh đã sớm chọn xong, còn Tiểu Vũ, con có dự định gì không?”

“À… về hồn hoàn sắp tới sao, con dự định về một hồn hoàn có thể cho bản thân càng nhiều khả năng khống chế hơn…” Mặc Vũ dựa theo thảo luận phía trước với Linh Nhã mà trả lời.

Đằng nào thì hồn hoàn cũng từ phía Linh Nhã mà tới.

Cô đã có hai cái hồn kỹ bao gồm Định vị không gian và Cắt đứt không gian.

Tiếp theo Linh Nhã sẽ trao lại cho Mặc Vũ thêm hai hồn kỹ có khả năng khống chế cao nữa, đó là Bóp méo không gian và Cố định không gian.

Các kỹ năng này không thuần túy là hệ khống chế hồn kỹ, tuy nhiên nếu trải qua luyện tập, nó sẽ mang lại hiệu quả khống chế cực lớn, hơn nữa không trùng lặp với Lạc Thanh Thanh.

Đúng vậy, khi một đội có hai hệ khống chế, các kỹ năng có thể bị trùng lặp và dư thừa, nhưng tuyến phát triển của Mặc Vũ và Lạc Thanh Thanh lại không hề như vậy.

“Như thế này đi, ngày mai trong thị trấn có một đứa nhóc cũng vừa mới đột phá cấp độ 30, chuẩn bị tấn thăng làm Hồn tôn, chúng ta đi săn hồn rồi tiện thể hỗ trợ nhiệm vụ này luôn, thế nào?” Điệp Tinh Lan ăn xong bữa sáng của mình rồi nói

“Phải đấy, ngày mai đi luôn thôi” Thủy Dung hưng phấn nói, đã lâu rồi bà không rời khỏi Ngục Môn.

“Cũng được, mấy đứa cũng cần phải làm quen với hệ thống ủy thác của tông môn, hiện tại thì không có yêu cầu gì, nhưng khi trưởng thành nhất định phải tự hoàn thành ủy thác để thu được tài nguyên” Lạc Vương gật đầu, ông coi như chấp thuận đề nghị này.

Nhưng vẫn không quên nhắc nhở Lạc Thanh Thanh và Mặc Vũ, hai đứa nhỏ có thể cực tốt phát huy tiềm lực của mình khi còn nhỏ.

Có điều không ai có thể cung cấp mãi tài nguyên cho bọn họ đến Phong hào đấu la được, khi bọn nhỏ đủ mạnh cũng cần thiết phải làm việc.

Dù cho Lạc Thanh Thanh có là con gái của môn chủ đi chăng nữa.

“Vâng, lão ba” Lạc Thanh Thanh gật đầu, cô đã sớm nghe những điều này từ bé rồi, chưa kể từ kiếp trước cô vẫn luôn là một người tự lập.

Cho nên hoàn toàn không có vấn đề gì.

Mặc Vũ mặc dù có hơi bối rối, nhưng vẫn là gật đầu thôi, bất quá cô cũng không phải lo sợ, mà là đơn thuần bị khí thế của Lạc Vương chấn áp thôi.

Phải nói là không hổ Siêu cấp đấu la đi? Không giận tự nghiêm?

Bạn đang đọc Đấu La Song Tinh (Dịch) của Quỷ Ảnh Tiểu La
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngocchanquan999
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.