Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

U Minh Linh Miêu

1542 chữ

Một lần nữa khởi hành, những thành viên gia nhập vào cuộc săn hồn trở nên ngày càng khủng bố, bao gồm một Phong hào đấu la, một Hồn đấu la và một Hồn thánh, tính thêm cả Tế Lâm là có thêm một vị Hồn đế.

Với đội hình này thì gặp phải Vạn năm hồn thú cũng có thể dễ dàng xử lý ấy chứ, đừng nói là mấy con Hồn thú trăm năm hay ngàn năm.

“Cơ mà, không có ai ở lại quản lý tông môn sao?” Lạc Thanh Thanh bất lực nhìn toàn thể gia đình mình cùng nhau xuất phát

“Lo gì, tông môn cũng không phải ngày một ngày hai là bị tấn công, chúng ta không gây hấn với ai, hệ thống phòng ngự lại chưa hư, với cả chúng ta đi cũng nhanh mà” Thủy Dung cực kỳ thoải mái trả lời, đồng thời còn không quên nhấc bổng Lạc Thanh Thanh lên chơi đùa.

Hai mẹ con nhà này tuyệt đối là cực phẩm, con gái có bao nhiêu trầm tính thì lão mụ có bao nhiêu trẻ con.

Cũng một phần là do Lạc Vương cưng chìu, ông cả đời này dành hết sự quan tâm cho gia đình của mình.

Bất kể là ông có sinh ra một tiểu hoàng tử hay nàng công chúa nhỏ, Lạc Vương cũng sẽ nghiêm khắc dạy bảo đối phương.

Nhắc nhở rằng lão mụ của bọn họ cần được bảo vệ, tụi nhỏ cần phải thật sớm trưởng thành và đảm đương sự nghiệp.

“Đừng quá lo lắng, đây là chuyện thường ngày” Mặc Vũ đối với anh bạn đi kế bên cười nói

“À… vâng, Tiểu Vũ tiểu thư” Có một chút… à không, rất là câu nệ, cậu thanh niên khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi bối rối trả lời.

Ở độ tuổi này mới đột phá Hồn tôn, mặc dù không được tính là thiên tài, nhưng cũng là nổi trội so với người bình thường.

Võ hồn của đối phương là một loại hồn thú khá thường gặp, Dạ Lang, thiên hình về mẫn công chiến hồn sư.

Lần này dự định hấp thu hồn hoàn có niên hạn từ khoảng 1000 -1500 năm hồn thú, không thể lại hấp thu mạnh hơn.

Bởi vì thể chất từ nhỏ không được bổ sung dinh dưỡng đầy đủ, các rèn luyện làm không đúng nơi, hồn hoàn đầu tiên chỉ đạt tới 127 năm niên kỷ, cung cấp cải thiện ban đầu rất thấp.

Hồn hoàn thứ hai đạt 617 niên hạn, mở ra được một chút khả năng chịu đựng, lần này mới dám hấp thu ngàn năm hồn hoàn.

“Haha, Tiểu Vũ tiểu thư thích nghi cũng thật nhanh đấy” Tế Lâm từ trong trạng thái cuồng tu trở lại, đối với Mặc Vũ cười nói

Không còn giống như những ngày ban đầu câu nệ, hai người đã quen thuộc hơn nhiều.

“Phải rồi, Tần Khang, nhóc cứ tự nhiên một chút, lát nữa nếu gặp phải hồn thú thích hợp liền săn giết, sau đấy ta sẽ dẫn nhóc trở về thị trấn” Tế Lâm vỗ vai của cậu thanh niên

“Lâm ca, cảm ơn ca, à… và cả mọi người” Tần Khang gật đầu nói cảm tạ

“Không cần phải như vậy, chúng ta chỉ đơn giản là làm ủy thác mà thôi, nếu muốn cảm tạ thì hãy tập trung tu luyện sớm ngày thành tài” Lạc Vương liếc mắt sang nhìn, bĩnh tĩnh nói

Ông cũng không cậy già lên mặt, thực chất thì bề ngoài ông cũng không già, cấp 96 Siêu cấp đấu la, nhiêu đấy đầy đủ để Lạc Vương có thể ngạo mạn nhiều nơi.

Tuy nhiên ông lại không cảm thấy thoải mái gì khi làm vậy, ngược lại tự nhiên với gia đình và mọi người mới là điều ông muốn.

Trong khi mọi người đi được một chặng đường xa, vì phải chiếu cố lũ nhỏ, các trưởng bối không thể tùy tiện bay lượn.

Hơn nữa, lần này bọn họ chuẩn bị tiến vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, được coi là hệ sinh thái lớn nhất của đại lục.

Ở bên trong còn có một vị hồn thú trong truyền thuyết, loài hồn thú mà mọi người tôn xưng là Thần thú.

Lạc Vương chưa từng thấy qua đối phương, nhưng cũng không dự định gặp mặt loài Thần thú này.

“Tiểu Lan, trở về rồi?” Thủy Dung nhìn thấy Điệp Tinh Lan đáp nhẹ trên cành cây quay trở lại.

Bà là hệ tinh thần hồn sư, trinh sát là một trong những năng lực cơ bản của đối phương, những con bươm bướm nhỏ lan tỏa xung quanh tìm kiếm thích hợp đối tượng.

Không biết có phải là ngay may mắn của Tần Khang hay không, nhưng bọn họ thật sự tìm thấy một con Ngàn năm hồn thú thích hợp với đối phương.

U Minh Linh Miêu.

Từ kích thước cơ thể tới những đặc điểm tứ chi, có thể đại khái phán đoán được hồn niên của nó đã vượt qua ngàn năm, nhưng chưa tới mức hai ngàn năm.

“Loài hồn thú này được chứ?” Điệp Tinh Lan đối với Tần Khang hỏi

“Vâng, làm ơn ạ” Tần Khang hai mắt tỏa sáng trả lời, không hổ là các cường giả, chớp mắt liền tìm thấy thích hợp hồn thú cho cậu.

Mặc dù có một chút ghen tị với những đứa nhỏ sinh ra trong gia đình cường giả, nhưng Tần Khang lại biết thân phận của mình.

Thay vì ngu ngốc gây sự, cậu càng muốn tăng cường thực lực của mình, có được một vị trí nhất định và sống một cuộc sống thoải mái.

Đi thêm khoảng trừng hai trăm mét, một con U Minh Linh Miêu vẫn chưa hề phát hiện mình bị theo dõi.

Ngay khi Thủy Dung chuẩn bị ra tay đánh tàn phế đối phương, Lạc Thanh Thanh lại thử nói

“Có thể cho tụi con đối đầu với nó được không?”

Cô vẫn chưa biết được thực lực của mình so với Ngàn năm hồn thú còn bao nhiêu chênh lệch.

Với bốn vị cường giả ở đây, một con U Minh Linh Miêu ngàn năm tất nhiên là không thể trốn thoát được.

Tần Khang cũng không lo lắng mục tiêu của mình tẩu thoát, chỉ là ngạc nhiên khi cô bé nhỏ tuổi trước mặt này lại hi vọng được… đối đầu với nó

“Một mình con?” Lạc Vương không giận tự nghiêm nhìn con gái mình, dù cho có hồn hoàn đầu tiên là Ngàn năm cũng không đại biểu Lạc Thanh Thanh có thể đối đầu với Ngàn năm hồn thú.

“Không, với Tiểu Vũ nữa, chúng con chỉ thức sức thôi, nếu có nguy hiểm liền rút lui, được chứ?” Lạc Thanh Thanh cũng không sợ, cô không phải là thuần túy kiếm chuyện chơi với ba mình.

Mặc Vũ nghe thấy Lạc Thanh Thanh nhắc tới tên mình cũng vươn tay lên phát biểu ý kiến “Con tán thành, được không ạ?”

Không hề có dấu hiệu sợ hãi khi nhìn thấy ngàn năm hồn thú, có lẽ đối mặt với nhiều loài hồn thú trăm năm quá, Mặc Vũ đã sớm luyện ra bản năng thích nghi rồi.

Lạc Vương nhìn Thủy Dung, Điệp Tinh Lan nhìn Tế Lâm, cuối cùng vẫn là Tế Lâm nói hộ cho hai vị tiểu thư nhỏ

“Môn chủ, ngài đồng ý cho hai người bọn họ thôi, thực lực của tiểu thư và Tiểu Vũ tiểu thư cũng không đơn giản như bề ngoài bọn họ đâu” Tế Lâm hiểu biết nhiều nhất về hai cô gái nhỏ.

Vậy nên Lạc Vương mới nhìn về phía anh, thấy Tế Lâm nói vậy, các vị trưởng bối có hơi bất ngờ.

Khi thấy Tế Lâm đánh giá cao thực lực của hai đứa nhỏ mới bảy tuổi này như vậy.

Có lẽ ông cũng nên đánh giá lại một lần thiên phú của cả hai đi?

“…Vậy được, hai đứa cẩn thận, bọn ta sẽ can thiệp nếu phát hiện nguy hiểm bất cứ lúc nào, Tần Khang, nhóc lùi về phía Tiểu Lâm, đối phương sẽ bảo vệ cho nhóc” Lạc Vương lùi một bước đồng ý.

Ông cũng dự định nhìn xem con gái mình sẽ chiến đấu thế nào.

Võ hồn Hắc Ngục Thương được phụ gia thêm ngàn năm hồn hoàn từ quả đầu tiên, sẽ mang đến lực chiến kinh khủng ra sao!

“Cố lên a!” Thủy Dung hoàn toàn thoải mái lùi lại cỗ vũ con gái mình, bà ngược lại rất tin tưởng Lạc Thanh Thanh.

Điệp Tinh Lan thở dài cười khổ, bất quá vẫn là nhảy lên trên cao, phân tán hồn kỹ của mình đến bao vây xung quanh, sẵn sàng cho mọi tình huống.

Như vậy, nơi này chỉ con Mặc Vũ và Lạc Thanh Thanh, đối mặt với một con ngàn năm hơn U Minh Linh Miêu.

Tới lúc này, con mèo lớn đã bắt đầu phát giác được nguy hiểm tới gần!

Bạn đang đọc Đấu La Song Tinh (Dịch) của Quỷ Ảnh Tiểu La
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngocchanquan999
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.