Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ vương

1491 chữ

Mặc dù chỉ là Ngàn năm hồn thú, Bích Thủy Hạt cầm cự được lâu hơn so với dự đoán, nó thậm chí còn nhắm lưỡi hái của mình tới những kẻ yếu hơn, từ đấy tìm ra cơ hội phản công.

Bất quá đối thủ của nó chính là Phong hào đấu la, thậm chí còn là cực mạnh Phong hào đấu la, cho nên hoàn toàn bất lực trước lưỡi thương của Lạc Vương.

Lạc Thanh Thanh chậm rãi tỉnh dậy, nhìn thấy Bích Thủy Hạt nằm thoi thóp ở dưới mặt đất, không có quá nhiều biểu cảm đứng dậy.

“Tiểu Thanh, con có sao không?” Thủy Dung lo lắng hỏi thăm.

Điệp Tinh Lan ở bên cạnh cũng định đưa tay tới kiểm tra thương thế của Lạc Thanh Thanh, bất quá lại bị cô tránh ra.

Không hiểu sao biểu cảm lúc này của Lạc Thanh Thanh làm Điệp Tinh Lan hơi nổi da gà.

“Con không sao!” Lạc Thanh Thanh trả lời, đồng thời không hề do dự bước ra khỏi lồng ánh sáng của mẹ mình.

Không đúng, là mẹ của Lạc Thanh Thanh.

Hắc Ngục Bọ Cạp, là bản thân của Lạc Thanh Thanh khi trưởng thành hiện tại kiểm soát thân thể của đứa nhỏ.

Bước chân ra bên ngoài lồng sáng, không cho hai người trưởng bối phía sau có cơ hội cản trở, xâm nhập vào lĩnh vực của Bích Thủy Hạt.

Độc Môi Giới lan tỏa cực mạnh thủy độc làm tan hòa mọi thứ xung quanh, nhưng lại không ảnh hưởng một chút nào lên người Lạc Thanh Thanh.

Đứa nhỏ bước chậm về phía Bích Thủy Hạt đang thoi thóp, Lạc Vương vừa thu hồi võ hồn của mình đáp xuống, thấy vậy không khỏi vội vã kêu to

“Khoan đã, Tiểu Thanh, con bọ cạp này còn chưa…”

Ông một lần nữa vận dụng hồn lực tới cản trở Bích Thủy Hạt, con bọ cạp mở ra con mắt yếu đuối của nó.

Như đang trêu tức phát ra ánh sáng hủy diệt, là đòn mà nó dùng để tấn công Điệp Tinh Lan lúc trước.

Lạc Thanh Thanh thở một hơi, nghiêng người….

ĐOÀNG!

Một mảng lớn không gian phía sau cô lập tức tan chảy, đúng hơn là bốc hơi và tan biến đi.

Nhưng lại không ảnh hưởng một chút nào đến Lạc Thanh Thanh, mái tóc của cô tung bay theo ngọn gió, để lộ khuôn mặt lạnh lẽo với đôi mắt như phát sáng.

Từng bước đi khiến cho dòng nước đứng lại, trên tay xuất hiện lưỡi thương quen thuộc.

“Thủy Ảnh!”

Đồng dạng là hồn kỹ đầu tiên, nhưng sự khác biệt là hoàn toàn lớn, vượt xa mức độ bình thường Lạc Thanh Thanh sử dụng.

Con Bích Thủy Hạt lập tức run sợ, nó cảm nhận được áp chế khủng bố đến từ giai vị cao hơn mình.

Nó thậm chí còn không sợ hãi Lạc Vương, một siêu cấp đấu la, nhưng lại run sợ trước sự áp chế tuyệt đối này.

Mặc dù vậy, địa bàn của nó… con dân của nó…

Tất cả mọi thứ đã bị hủy hoại, thậm chí đã bị phá tan tành, nó không cam tâm, không cam tâm cứ như thế chế đi.

Bích Thủy Hạt ánh mắt sinh ra cực hạn phẫn nộ, không cam lòng, điên cuồng, dùng sức tấn công Lạc Thanh Thanh.

“Súc sinh, mau chết đi” Lạc Vương đã sớm không lo lắng được tình huống, chỉ sợ con gái bị thương.

Con Bích Thủy Hạt này đã là quá mạnh cho Lạc Thanh Thanh hấp thu, ban đầu ông chỉ định đánh nó trọng thương để Lạc Thanh Thanh kết liễu.

Nhưng không ngờ con bọ cạp này chỉ giả bộ sắp chết, sau đấy lại tung ra một đòn hiểm.

Lạc Vương hận không thể băm đối phương ra trăm mảnh, thậm chí ông còn không ngần ngại dùng tới Mười vạn năm hồn kỹ.

Hồn hoàn thứ chín của Lạc Vương có thể cung cấp cho ông tới tận hai hồn kỹ, trong đó một hồn kỹ mang tăng phúc cá thể, một hồn kỹ có sức sát thương cực hạn.

Vì không muốn làm ảnh hưởng tới hang động này, ông mới không định sử dụng đến nó.

“Không sao…” Lạc Thanh Thanh cúi đầu, không hề dao động nói, cô bước thêm một bước, lưỡi thương… bật phóng

Hắc Ngục Thương như đang khiêu vũ, từng lưỡi thương xoáy theo dòng nước cản trở lại Bích Thủy Hạt, sự áp chế của Lạc Thanh Thanh khiến con bọ cạp không thể dùng được toàn lực.

Tiếp đó, cô bật nhảy lên trên thân thương của mình, không ngừng di chuyển bản thân giữa các mũi thương, mỗi khi di chuyển được một đoạn, sau lưng liền bị bóp nát.

“Thật chậm, ngươi cũng tự xưng mình là Hạt vương sao?” Lạc Thanh Thanh giống như nghe hiểu được tiếng gào thét của con hồn thú bên dưới.

Hóa ra con Bích Thủy Hạt này coi hang động của nó như một tòa vương đài của riêng nó, nó chiến đấu mang theo sự kiêu hãnh của mình.

Dù cho có chết cũng không lựa chọn bỏ trốn.

Tốt… đấy là thứ mà cô muốn, Lạc Thanh Thanh, không… là Hắc Ngục Bọ Cạp mong muốn.

“Thanh Thanh…” Hắc Ngục Đấu La, Lạc Vương nhìn con gái mình xông tới không biết sợ như vậy mà trong lòng hoảng loạn.

Ông đang phân vân không biết nên can thiệp hay không, nhưng theo dòng nước cuốn theo bước chân của Lạc Thanh Thanh, nó cho ông một cảm giác an tâm đến lạ thường.

Như thể, đây là một trận đấu không cân sức, nhưng không phải là Lạc Thanh Thanh quá yếu, mà là Bích Thủy Hạt hoàn toàn không phải đối thủ của con gái ông.

Thật kỳ lạ, đúng không? Nhưng chính là một khoảnh khắc ngập ngừng như vậy, Lạc Thanh Thanh đã kết liễu kẻ thù.

Thả người nhảy xuống, Bích Thủy Hạt lập tức đỏ mắt bắn cái đuôi mình tới, mong muốn đâm xuyên cơ thể đứa nhỏ.

Với tiến độ như vậy, hoàn toàn không thể nào né tránh, một Hồn sư như Lạc Thanh Thanh tuyệt đối không có cơ hội bỏ trốn.

Đối phương đang tự sát?

Linh Nhã mỉm cười, con mèo tuyết màu trắng nằm trên xác một quả trứng bọ cạp cách đấy không xa vung cái đuôi

“Ngây thơ”

Có lẽ Hắc Ngục Bọ Cạp đã rơi vào đường cùng, hoặc là khí thế của Hắc Ngục Bọ Cạp quá mạnh.

Tại sao đối phương nghĩ rằng Lạc Thanh Thanh sẽ đấu một trận công bằng với nó? Tất nhiên là không rồi, không phải sao?

Cái đuôi tràn đầy độc tố đâm thủng cơ thể Lạc Thanh Thanh, hoặc là nói tàn ảnh của cô.

Còn bản thể thì đột nhiên xuất hiện ở trước người đối phương.

“Điều này…” Lạc Vương còn chưa kịp hiểu chuyện gì diễn ra, đợi đến khi kịp phản ứng quay đầu lại, liền nhìn thấy cô bạn thân nhỏ của con gái mình đã đứng dậy từ bao giờ.

Khuôn mặt vẫn còn tím sẫm vì độc tố, cơ thể thậm chí đứng không vững, nhưng ánh mắt lại tràn đầy ý chí chiến đâu vươn tay ra.

Chính là vừa rồi, cô dịch chuyển Lạc Thanh Thanh tới trước mặt Bích Thủy Hạt, con bọ cạp thậm chí còn chưa kịp định hình, nó không hiểu… vì sao mà đối phương có thể bất ngờ xuất hiện như vậy.

Hắc Ngục Thương đã đâm thủng não nó, bản thân Lạc Thanh Thanh là bọ cạp, cho nên cô biết rõ được điểm yếu của mình ở đâu.

Đâm vào nơi yếu nhất trên cơ thể, khoáy xâu, khiêu vũ ở trên không trung, máu tươi kèm theo độc tố như một cơn lốc nhỏ bao phủ cơ thể Lạc Thanh Thanh.

Hồn hoàn màu tím dần dần hiện lên, tỏa sáng và chiếu rọi Lạc Thanh Thanh, cứ như thể cô là một vị nữ hoàng cao ngạo, không thể nào chạm tới.

Nụ cười đọng trên môi, khung cảnh này, tư thái này, khí độ này, Lạc Vương nếu phải dùng một từ để mô tả, vậy thì nó chính là

Nữ vương bọ cạp!

Dẫm trên xác của Bích Thủy Hạt, Lạc Thanh Thanh thu hồi Hắc Ngục Thương, đưa tay lau đi vết máu trên mặt rồi thì thầm nói

“Thời gian cũng coi như hợp cách, đứa nhỏ đó… là Tiểu Vũ, đúng không?”

Ánh nhìn của Hắc Ngục Bọ Cạp rơi vào phía thân hình bé nhỏ của Mặc Vũ, cô bạn thân nhỏ một lần nữa gục xuống vì kiệt sức.

Bạn đang đọc Đấu La Song Tinh (Dịch) của Quỷ Ảnh Tiểu La
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngocchanquan999
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.