Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đuôi

1431 chữ

Không đợi mọi người kịp định hình, Lạc Thanh Thanh đã nhanh chóng ngồi xuống, bắt đầu hấp thu hồn hoàn.

Thông qua màn tranh đấu giữa Lạc Vương và Bích Thủy Hạt lúc trước, toàn bộ con non của Bích Thủy Hạt đã bị giết hết.

Linh Nhã được một mùa ăn hồn hoàn no đủ, thậm chí nơi này còn lẫn một vài hồn hoàn ngàn năm, tuy nhiên vì không phải Mặc Vũ hấp thu, cho nên cũng không thể dùng làm hồn hoàn thứ hai cho cô.

‘Hồn hoàn… biến mất?’ Điệp Tinh Lan hơi phân một chút tinh lực nhìn khung cảnh hiện tại, bên trong hang động đã sớm bị tàn phá mạnh mẽ.

Bích Thủy Hạt có thể làm được tới mức độ này, thậm chí còn mạnh mẽ hơn bình thường vạn năm hồn thú, đó là vì nó ở bên trong lãnh địa của mình.

Nhưng kể cả lãnh địa lúc này cũng đã bị hủy hoại, xem ra rất khó có thể lại tìm thấy một Bích Thủy Hạt ngàn năm thứ hai.

Bà cũng không suy nghĩ quá nhiều, có thể là do lĩnh vực của Bích Thủy Hạt làm cho các hồn hoàn biến mất, dù sao loài hồn thú này còn quá nhiều bí mật.

Có thể cầm cự được một thời gian ngắn trước khi chết dưới tay Phong Hào Đấu La, đã đủ để thấy con bọ cạp này mạnh mẽ bao nhiêu.

Và càng đáng sợ hơn, là cháu gái bà, Lạc Thanh Thanh vừa mới chiến đấu một cách xuất sắc như vậy, hoàn toàn không có dấu hiệu sợ hãi hay do dự, như thể một chiến binh quả cảm không sợ chết.

Khoan đã, con bé hấp thu hồn hoàn rồi sao?

“Lão Vương, Tiểu Thanh hấp thu hồn hoàn rồi!” Thủy Dung vội vàng nhắc nhở, bà không quên ôm lấy Mặc Vũ đuổi tới.

Bích Thủy Hạt chết đi cũng không làm cho nơi này trở nên hết độc, ngược lại độc của bản thân nó sau chết mới là kíp nổ.

Đây có lẽ là át chủ bài cuối cùng mà Bích Thủy Hạt để lại sau cùng, nó...

“Thật sự rất không cam lòng, đúng chứ?” Lạc Thanh Thanh mỉm cười, hoàn toàn không sợ hãi cảm xúc phẫn nộ của Bích Thủy Hạt, tiến hành cưỡng chế hấp thu.

Hồn hoàn màu tím không ngừng co giật, phát ra quang mang mãnh liệt, sự phẫn nộ của nó thậm chí muốn phát ra thành tiếng.

Hồn hoàn màu tím ngày càng trở nên đậm đặc, máu của Bích Thủy Hạt hóa thành một lưỡi đao đâm vào người Lạc Thanh Thanh.

Nhưng hoàn toàn không có tác dụng, ngược lại càng thêm kích thích Hắc Ngục Bọ Cạp khí tức.

Ngay khi hồn hoàn muốn bạo tạc, ở trong tinh thần của Lạc Thanh Thanh đã sớm thay đổi long trời lỡ đất.

Với một chiếc mặt nạ chảy lệ ở trên mặt, Lạc Thanh Thanh – Hắc Ngục Bọ Cạp nắm lấy hình bóng của Bích Thủy Hạt ném xuống.

Cầm lấy cái đuôi nó như thể một cái roi, quật mạnh vào mặt đất, ở nơi này… Bích Thủy Hạt không còn khả năng phản kháng.

“Thật thú vị, cố gắng dãy dụa thêm một chút đi” Hắc Ngục Bọ Cạp dẫm mạnh vào đầu của Bích Thủy Hạt, cái tay dùng sức mạnh kéo đứt cái đuôi.

Quả đuôi trở thành một khối xương cốt đặc thù, có hình dạng giống như khối pha lê bằng ngọc bích, có điều rất nhanh khối xương biến đổi.

Màu sắc khối xương càng trở nên thâm sắc hơn, những hoa văn được tô đậm trên khối xương y hệt hình xăm trên tay cô.

“Thế này mới đẹp chứ” Lạc Thanh Thanh mỉm cười há miệng, chiếc mặt nạ biến mất, để lộ khuôn mặt cô chảy ra hai dòng lệ máu, nuốt chửng lấy khối xương.

Như thể nuốt lấy linh hồn của Bích Thủy Hạt, sự phẫn nộ của con bọ cạp cuối cùng cũng tiêu biến.

Để lại ở hiện thực, Lạc Thanh Thanh sau lưng mọc ra một cái đuôi khổng lồ, đứa nhỏ đứng dậy vươn người, tiếng từng khối xương phát ra rắc rắc.

Khôi phục lại lý trí bình thường, Lạc Thanh Thanh mới giật mình hoang mang mình đang ở đâu

“Hồn hoàn thứ hai? Cái đuôi?”

Linh Nhã lúc này mới xuất hiện ở bên cạnh, thì thầm vài thứ, Lạc Thanh Thanh mới giật mình nhìn sang.

Có điều cô còn chưa kịp nghe nhiều thêm, Linh Nhã đã biến mất, Lạc Vương thì vội đuổi tới kiểm tra xem con gái mình.

“Tiểu Thanh, con không sao chứ? Không có bị thương ở đâu chứ?” Ông ôm lấy con gái, liên tục kiểm tra.

Thủy Dung và Điệp Tinh Lan cũng tò mò, hai người còn nghĩ rằng quá trình hấp thu này sẽ diễn ra rất lâu, nhưng không nghĩ đến lại nhanh đến bất ngờ.

Khi cô bé nhỏ ngồi xuống, chỉ qua tầm hai ba phút, hồn hoàn đã hoàn toàn bị hấp thu.

Từ khi nào ngàn năm hồn hoàn trở nên dễ hấp thu như vậy, lại thêm cái đuôi sau lưng Lạc Thanh Thanh nữa.

“Đây là?” Lạc Vương vươn tay đụng vào cái đuôi, cứng như thép, hoa văn dày đặc, tỏa ra độc tố đậm đặc.

Độc tố này Hồn Tông nếu trúng trực diện thì tức tử cũng được chứ đừng nói là cùng cấp, cái đuôi của bọ cạp này hiển nhiên là thứ đấy

“Ngoại phụ hồn cốt!” Ông khẳng định nói

“Thật sự là Ngoại phụ hồn cốt, vị trí trân phẩm hồn cốt hiếm có? Có thể phát triển theo hồn sư?” Điệp Tinh Lan cũng bất ngờ, có một chút ghen tị với đứa cháu nhà mình, không ngờ lần này còn nhặt được bảo.

Mặc dù hồn cốt vị trí ở đuôi không thích hợp với bà, nhưng một khỏa hồn cốt có thể phát triển theo hồn sư, giá trị là tuyệt đối không thể đo lường.

“Tiểu Thanh, con nên nhớ không nên tùy tiện dùng hồn cốt này ở bất cứ chỗ nào khác, trừ khi thật sự cần thiết đấy” Thủy Dung vội vàng dặn dò.

Ngoại phụ hồn cốt vô cùng trân quý, nếu hồn sư không đủ thực lực để bảo hộ, rất dễ xảy ra vấn đề.

Chỉ cần giết chết Hồn sư sở hữu, liền có thể từ xác chết rút ra để sót lại Hồn cốt.

“Vâng, mọi người, có thể tản ra một chút được không? Tiểu Vũ sắp không chịu được rồi kìa” Lạc Thanh Thanh cười khổ trả lời.

Cô lúc này cực kỳ khỏe khoắn, Ngoại phụ hồn cốt mặc dù không cung cấp cho bản thân quá nhiều hồn lực, nhưng hồn hoàn từ Bích Thủy Hạt đã đầy đủ mạnh, giúp cô xông thẳng tới cấp 22 một mạch.

Không thể xông một lần bốn cấp như hồi Hồn sư, nhưng như vậy đã tiến bộ rất nhanh rồi.

Thử động động sau lưng, cái đuôi giống như một bộ phận cơ thể của Lạc Thanh Thanh rút lại.

Mặc dù còn có chút không quen, nhưng nếu luyện tập một thời gian thì sử dụng sẽ thuận tiện hơn.

“Vậy chúng ta rời khỏi đây thôi, còn hồn hoàn cho Tiểu Vũ nữa là xong!” Lạc Vương tuyên bố hành trình kế tiếp.

Dẫn theo mọi người nhanh chóng rời khỏi hang động, mục tiêu của Mặc Vũ đơn giản hơn Lạc Thanh Thanh rất nhiều.

Lạc Thanh Thanh cũng biết tính chất hồn hoàn hiện tại của Mặc Vũ chỉ là tạm thời, cho nên hoàn toàn không lo lắng về tiềm lực tương lai.

Nhẹ nhàng đưa tay trước người Mặc Vũ, điều chỉnh độc tố từ cơ thể đối phương quay trở về người mình.

Trạng thái của Mặc Vũ lập tức khôi phục được rất lớn, mặc dù vẫn còn chưa tỉnh giấc, nhưng khoảng chừng qua một đêm là có thể hành động bình thường.

Trong thời gian đó mọi người tìm kiếm một con hồn thú thích hợp, chờ đợi Mặc Vũ tỉnh dậy liền chém giết và hấp thu luôn.

Lần này đã đi được hai ngày, lại thêm một hai ngày nữa cũng nên trở lại, công việc trong tông môn cần thiết phải quản lý.

Bạn đang đọc Đấu La Song Tinh (Dịch) của Quỷ Ảnh Tiểu La
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngocchanquan999
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.