Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồng loại

1558 chữ

Lộ trình từ thị trấn tới Tinh La thành kéo dài một buổi sáng, trong quá trình đó, Mặc Vũ liền ngồi yên lặng đọc sách.

Lần nhập học này cô đi cùng với ba mình, Mặc Vũ lão ba ít nhất cũng là một Chiến hồn sư, có nhất định sức chiến đấu, không phải ai cũng có thể trở thành Hồn sư, và không có người thường nào mong muốn gây hấn với Hồn sư.

Còn các Hồn sư cấp cao mạnh mẽ khác lại không dư thừa thời gian để nhắm đến chuyện nhà cô.

‘Thật kỳ lạ, giống như có ai đó đang quan sát ta?’ Mặc Vũ thỉnh thoảng đưa mắt lướt nhìn xung quanh.

Cô hơi không thoải mái ở trong tình trạng này, bất quá lại không thể nói chính xác thứ gì đang diễn ra.

Một phần là vì lời nguyền trên người đang phát tác, sự nhạy cảm của cô tăng lên quá cao đi?

Ở phía sau chuyến xe chở ba con Mặc Vũ đi tới Tinh La thành, có một chuyến xe khác cũng đi cùng tuyến giờ.

Lạc Thanh Thanh vẫn luôn theo dõi cô.

Bởi vì Lạc Thanh Thanh biết rõ, Mặc Vũ cũng không biết được chính xác một Khế ước giả phải đối mặt với bao nhiêu rủi ro.

Đối phương ngay sau khi khế ước liền được đưa tới thế giới này, không giống như Mặc Vũ, Lạc Thanh Thanh ở trong thế giới giống như địa ngục kia sinh tồn hơn mười năm, chính xác là mười năm sáu tháng kể từ khi cô thiết lập khế ước.

Vậy nên cô biết được tình huống của Mặc Vũ có bao nhiêu không khả quan!

“Vẫn chưa đến thời cơ để chào hỏi…” Thì thầm một mình, Lạc Thanh Thanh đã cố để lại ấn tượng tốt với đối phương.

Ngay khi hai chuyển xe lần lượt tiến vào Tinh La thành, thanh toán lộ phí xong xuôi, Lạc Thanh Thanh liền lắc mình đuổi theo phía sau Mặc Vũ.

Lần trước cô không dự định nói gì, nhưng có lẽ tối nay, ngay ở bên trong Học viện sơ cấp Tinh La đế quốc này, cô cần phải xử lý nguy cơ của mình, hoặc là nói, nguy cơ của Mặc Vũ.

Bước đi vài bước, đột nhiên một bóng người cao lớn xuất hiện ở gần đấy, cả người tựa vào bức tường của một quán rượu

“Tiểu thư, hôm qua ngài bỏ đi thật dứt khoát đấy” Vệ sĩ của Lạc Thanh Thanh, ngũ hoàn Hồn Vương, Tế Lâm.

“Vậy sao? Cũng là do ngươi quá ngốc thôi, Lâm Lâm” Lạc Thanh Thanh liếc mắt nhìn sang vài giây, rồi mặc kệ đối phương tiếp tục đi.

“Ôi… tiểu thư đại nhân, có thể bớt cà khịa nhau được không?” Tế Lâm lập tức tố khổ.

Ngày hôm qua nếu không phải anh quá tin tưởng Lạc Thanh Thanh, bị lừa chuốc rượu say xỉn, sau đấy bị đập bất tỉnh ném ở trong khách sạn.

Để cho tiểu thư một ngày biến mất khỏi Tinh La thành, Tế Lâm thật sự có hơi hoảng loạn rồi.

Cũng may là vị tiểu thư nhỏ tuổi này từ bé đã rất trưởng thành, hoặc là nói rất có chủ kiến, đôi lúc Tế Lâm cũng không thể coi đối phương là đối nhóc để đối xử.

Vội vàng đuổi theo sau lưng của Lạc Thanh Thanh, Tế Lâm liền tò mò hỏi

“Vậy hôm qua, tiểu thư đi làm chuyện gì vậy?”

“Hái hoa bắt bướm” Lạc Thanh Thanh nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp trả lời

“Ồ, lý do đổi mới rồi này, không phải đi trảo tặc hay đi vệ sinh sao?” Tế Lâm cười cười nói

“Ngươi là tên tặc lớn nhất rồi đó, mau chóng mang hành lý của ta vào trong học viện thôi” Lạc Thanh Thanh thở dài.

Cô không biết vì sao một Hồn Vương trẻ tuổi như Tế Lâm lại phục vụ cho gia đình nhà mình.

Đối phương năm nay ước chừng mới hai mươi tuổi hơn thôi, tương lai phía trước còn đang rộng mở.

Chỉ là giống như Tế Lâm gặp phải tập kích nào đấy, sau đấy tình cờ bị ba mẹ cô cứu giúp, mặc dù sống sót, nhưng căn cơ cũng chịu ảnh hưởng.

Như một cách trả ơn, Tế Lâm ở lại gia đình cô phục vụ cho con gái của hai vị ân nhân, cũng là Lạc Thanh Thanh trong một thời gian nhất định.

Bên trong sân trường học viện, có một khu đăng ký tin tức và nhận lấy giấy báo, mấy thứ này Lạc Thanh Thanh đã sớm làm xong, cô chỉ đang tìm hình bóng của Mặc Vũ hiện tại ở đâu.

Mà… dù sao thì đối phương cũng sẽ ở bên cạnh cô, cho nên cũng không cần vội vàng.

Dù là Học viện sơ cấp, nhưng nơi này trực thuộc quốc gia, trình độ và quy mô đều quăng các Học viện cùng cấp khác một đoạn xa.

“Tiểu thư không đi dạo sao?” Tế Lâm ôm đồ đuổi theo sau Lạc Thanh Thanh.

“Không, về ký túc xá luôn thôi” Lạc Thanh Thanh lắc đầu, đẩy nhanh cước bộ.

Ở mặt sau của Học viện, khu vực cho các Học viên đăng ký nội trú ở lại, phía trước được phủ bởi dải cây xanh tạo nên cảnh quan xinh đẹp, bên trong công trình hiện đại, chỉ từ mặt ngoài đã có thể thấy một vài Hồn đạo khí cỡ lớn.

Chào hỏi người quản lý, đi một mạch tới trước cửa phòng của mình, có người đã tới từ trước.

Ngay khi Lạc Thanh Thanh định gõ cửa rồi bước vào, cô đột nhiên khựng lại, quay đầu nhìn Tế Lâm nói

“Đưa ta trữ vật hồn đạo khí, sau đấy trở về đi, không cần phụ giúp dọn dẹp đâu”

Ánh mắt của cô nghiêm túc và thể hiện nhất định sự uy nghiêm, Tế Lâm có thể không để ý lời nói của vị tiểu thư nhỏ tuổi, nhưng biểu cảm này của Lạc Thanh Thanh thật sự hiếm thấy…

“Không cần trợ giúp sao?” Tế Lâm không có tiến tới, cũng chưa rời đi, chỉ là hỏi một câu

Lạc Thanh Thanh nhìn vào bên trong phòng, lắc đầu nói “Tạm thời thì không”

“Vậy được, có điều ta sẽ ở yên đây” Tế Lâm dứt lời liền đặt túi đồ xuống sàn hành lang, ngồi xuống.

Cũng không định khuyên nhủ gì thêm, Lạc Thanh Thành liền trực tiếp vào trong phòng, thuận tay khóa chốt cửa lại.

Ở bên trong, Mặc Vũ đang thở dốc từng hồi, mồ hôi lạnh ứa ra, cảm xúc có phần bị rối tung.

“Huh?” Bất ngờ khi thấy có người tiến vào, Mặc Vũ lập tức gọi tới Nguyệt Đao, đề phòng nhìn đối phương.

“Bình tĩnh đi, tình huống của ngươi có vẻ khẩn cấp hơn ta dự đoán” Lạc Thanh Thanh thở dài nói.

Cô còn nghĩ rằng phải mất vài ba ngày nữa cơ chứ.

Bất quá, mặc dù nói vậy, nhưng xem ra đối phương mất kiểm soát rồi, vẫn chưa hoàn toàn bị ăn mòn, chỉ là lý trí mất sạch.

Hắc Ngục Thương!

Vung cây thương về sau lưng, thậm chí còn không nhìn lại, lưỡi thương lập tức đập vào thanh Nguyệt Đao, tạo ra tiếng kim loại vang dội.

Đoán trước được năng lực của Mặc Vũ, lại thêm dự đoán được nguy hiểm, Lạc Thanh Thanh liên tục đánh bay thanh Nguyệt Đao của Mặc Vũ rời đi.

Chính là lúc này, đối phương bật người nhảy lên, uốn cong cơ thể muốn bắt lấy cô bằng đôi chân thon gọn nhưng đầy sức bật kia.

Lạc Thanh Thanh chỉ sợ lúc này Tế Lâm bước vào, cho nên cô cần phải xử lý nhanh gọn, chộp tay tới nắm lấy bắp tay của Mặc Vũ.

Tiếng nước chảy róc rách làm cho Mặc Vũ hơi khựng lại, đây là thuộc tính võ hồn?

“Yên lặng nào” Lạc Thanh Thanh dùng sức kéo lấy Mặc Vũ, đè ngược đối phương xuống sàn, tay phải bóp lấy cổ của đối phương, một chân đè lại đầu gối.

Mặc Vũ lập tức phản ứng dữ dội, có điều ngay khi nhìn thấy hình xăm ở trên tay phải của Lạc Thanh Thanh, cô liền dừng lại.

Sự ăn mòn của Mặc Vũ trì trệ, hoặc nói là chuyển sang trên người Lạc Thanh Thanh.

“Khế ước…” giả

Còn chưa nói xong câu, cánh cửa phòng đã bị bạo lực mở ra, Tế Lâm nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng.

Tiểu thư nhà anh đè bạn cùng phòng xuống, bàn tay sờ trước ngực đối phương, một bên đùi bắt ngang hông, giống như chạm vào phần nhạy cảm.

Quần áo của cả hai đều xốc xếch.

Khuôn mặt của cô bé bị đè còn đỏ bừng, thở dốc và đổ mồ hôi liên tục.

“…. Lâm Lâm?” Lạc Thanh Thanh mặt lạnh trừng Tế Lâm nói

“Không, không có gì, tiểu thư tiếp tục” Vội vàng đóng cửa, dành lại không gian riêng bên trong phòng,

Bạn đang đọc Đấu La Song Tinh (Dịch) của Quỷ Ảnh Tiểu La
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngocchanquan999
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.