Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Săn hồn

1501 chữ

Hai đứa bé mới chỉ là Hồn sĩ chuẩn bị đi săn Hồn thú, nghe thôi là đã cảm thấy không đáng tin chút nào.

Nhưng Mặc Vũ lại lựa chọn tin tưởng Lạc Thanh Thanh, có lẽ là vì đối phương vừa mới cứu cô, hoặc cũng có thể là người duy nhất biết được bí mất của bản thân.

Thời gian buổi tối không thuận tiện để di chuyển, Lạc Thanh Thanh cũng không có gọi Tế Lâm đi theo, mà lựa chọn tự mình chiến đấu.

Thứ nhất, là vì bọn cô không dự định đi quá sâu, thứ hai, Tế Lâm vẫn chưa tính là người có thể hoàn toàn tin tưởng được.

Những gì bọn cô chuẩn bị làm sẽ vượt ra khỏi quy luật từ trước đến nay của thế giới này.

“Đến nơi rồi?” Mặc Vũ nhìn về phía rừng cây phía trước, nơi này có một vài quân đội đang canh giữ, nhưng bị bọn cô dễ dàng lách qua.

Tất nhiên là không phải quân đội quá gà mờ, chỉ là vì Mặc Vũ và Lạc Thanh Thanh mở ngoại quải.

Khi Mặc Vũ nắm lấy tay Lạc Thanh Thanh, miễn là đối phương không kháng cự, cô có thể dùng năng lực của mình đem cả hai dịch chuyển tới bên ngoài khu vực canh giữ.

Cứ như vậy tiết kiệm được rất nhiều sức lực, mặc dù làm trầm trọng hơn tình huống của Mặc Vũ

“Ừm, lại đi thêm một chút là được” Lạc Thanh Thanh nắm lấy tay của Mặc Vũ, cố gắng dùng lý trí của mình bảo toàn cho Mặc Vũ.

Ở bên trong cánh rừng rậm và tràn ngập nguy hiểm này, việc kế tiếp nên dựa vào Lạc Thanh Thanh cô!

Những nơi có nguy cơ tử vong tuyệt đối, né tránh.

Những nơi không hề có nguy cơ, cũng rời đi.

Hướng tới những khu vực có nhất định nguy hiểm, nhưng không quá mức đáng sợ, hai người đâm thẳng về phía trước.

Tốc độ di chuyển của cả hai rất nhanh, chớp mắt đã tiến vào nội bộ khu rừng, từ chỗ này trở đi đã không còn là khu vực an toàn.

Hi vọng là không được những Hồn sư khác đi?

“Thanh Thanh… gọi như vậy được chứ?” Mặc Vũ vừa kêu lên tên của Lạc Thanh Thanh, xong có hơi không tiện lắm

“À? Tất nhiên, sao cũng được mà, vậy tớ sẽ gọi cậu là Tiểu Vũ như trước, có chuyện gì sao?” Lạc Thanh Thanh quay đầu lại nhìn đồng bọn của mình

“Chỉ là… Hồn thú?” Mặc Vũ định nói gì đó, đột nhiên nhìn thấy một con thỏ bật nhảy ra ngoài.

Có lẽ đối phương cũng phát hiện ra hai người Mặc Vũ, con Nhu cốt thỏ có hồn niên khá thấp này lập tức bỏ trốn.

“Thể tích không lớn, nguy cơ cảm rất yếu, liền nó đi” Lạc Thanh Thanh lập tức tập trung, gọi tới Hắc Ngục Thương rồi bật phóng.

Hạ thấp trọng tâm, sau đấy đuổi tới phía trước người của Nhu cốt thỏ vung thương, đường chém ngọt như thể muốn tách đôi cơ thể con thỏ.

Bất quá Hồn thú không phải đơn giản như vậy liền giải quyết, bọn nó sở hữu năng lực đặc biệt, cơ thể quặn quẹo một chút liền né ra.

Không hổ là Nhu cốt thỏ đi? Xương này thật sự rất mềm, có điều phương hướng đang chạy kia…

Lạc Thanh Thanh dùng tay quệt một đường, sau đấy chỉ về một chỗ không trung, ngược lại hướng nhảy của Nhu cốt thỏ

“Được” Mặc Vũ lập tức hiểu rõ, ném ra Nguyệt đao về phía con Hồn thú.

Nhu Cốt Thỏ lập tức nhạy bén phát giác, dựa theo phản xạ cơ thể mà né tránh, chuẩn xác mà rơi vào chỗ Lạc Thanh Thanh chỉ ra từ trước.

Nguyệt Đao đột nhiên biến mất, thanh đao lần nữa xuất hiện ở phía trên người Nhu cốt thỏ, hơn nữa tốc độ còn thật nhanh.

‘….’

Giống như không thể tin được thứ này đuổi theo mình, Nhu cốt thủ không còn suy nghĩ được gì, nó cũng không thể chống lại thứ này.

Lưỡi đao cưa ngang phần tai của Nhu cốt thỏ, một lần nữa cơ thể mềm dẻo như không xương của bản thân Nhu cốt thủ đã cứu nó một mạng.

“Chết tiệt…” Mặc Vũ kinh nghiệm chiến đấu không nhiều, cô đã hi vọng một đòn này có thể giết chết Nhu cốt thỏ, đối phương tốc độ nhanh vậy cô sẽ không thể đuổi kịp.

Lập tức bắt được cọng rơm cứu mạng, Nhu cốt thỏ chuẩn bị lần nữa phát động Bật nhảy để trốn khỏi săn giết.

Bất ngờ tầm nhìn của nó bị chặn đứng, màu đen bao phủ, và máu tươi bắn ra.

Nguyên phần đầu của Nhu cốt thủ bị đâm thủng bởi Hắc Ngục Thương của Lạc Thanh Thanh.

“Kết thúc” Vung lưỡi thương của mình về phía trước, ném xác của Nhu cốt thỏ về phía Mặc Vũ.

Lạc Thanh Thanh tình trạng cũng không đẹp đẽ gì, hỗ trợ kìm chế sự ăn mòn lý trí cho Mặc Vũ cũng khiến cô gần đi tới ranh giới của mình.

Thu hồi Võ hồn, cơ thể chậm rãi đuổi tới chỗ Mặc Vũ, từ trên xác con thỏ hiện lên một vòng Hồn hoàn màu trắng

“Thập niên hồn hoàn?” Mặc Vũ lần đầu thấy hồn hoàn rơi ra từ trên người Hồn thú, hiếu kỳ hỏi

“Đúng vậy, thật may mắn khi gặp phải một con Hồn thú sức công kích yếu, hồn niên lại không cao như đối phương” Lạc Thanh Thanh gật đầu trả lời, cũng không đợi Mặc Vũ phản ứng, cô trực tiếp nắm tay của đối phương.

Hồn hoàn chỉ có một cái, nhưng cả Lạc Thanh Thanh và Mặc Vũ đều tới giới hạn, cho nên cùng nhau hấp thu đi.

Cho con quái vật bên trong cơ thể của bọn cô ăn uống no đủ, như vậy mới có thể khôi phục lại được.

Không giống với quá trình hấp thu Hồn hoàn thông thường, hình xăm trên người hai đứa nhỏ lập tức phát hiện ra thứ gì đó ngon miệng, lập tức vồ tới vòng hồn hoàn nhỏ bé.

Đem ý thức yếu đuối của Nhu cốt thỏ cắn xé, sau đấy phân giải, nuốt chửng.

Thậm chí trước khi thập niên hồn hoàn biến mất, Mặc Vũ còn loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Nhu cốt thỏ.

“Đầu óc… thanh tỉnh rồi” Mặc Vũ vui mừng nói, cô mở mắt ra nhìn thấy hình xăm đã lui biến trở về

“Hồn lực cũng tăng trưởng đôi chút, phải không?” Lạc Thanh Thanh giống như không phải lần đầu tiên, đối với Mặc Vũ hỏi

Nghe vậy, Mặc Vũ liền giật mình kiểm tra, cô vận dụng Hồn lực của mình, giống như đã mạnh hơn trước một ít.

Gần như chuẩn bị phá vỡ gồng xích, đột phá lên cấp sáu, nếu như có thể liên tục cắn nuốt Hồn thú, như vậy không phải là…

“Đừng có suy nghĩ lung tung, không phải cứ hấp thu càng nhiều là càng tốt đâu” Lạc Thanh Thanh như biết rõ Mặc Vũ nghĩ gì, lập tức đánh tan giả thiết của đối phương

“Hả?” Mặc Vũ giật mình

“Con quái vật bên trong chúng ta, nếu như ăn quá nhiều, nó cũng sẽ thúc đẩy quá trình trưởng thành, ít nhất là không thể để nó trưởng thành đến khi thực lực của chúng ta đầy đủ!” Lạc Thanh Thanh giải thích.

Ở thế giới trước kia, đã có một số người bất chấp nhân tính, làm nhiều việc điên cuồng đễ giữ cho lý trí ổn định, nhưng đối phương lại đi quá đà, và làm cho bản thân Trưởng thành quá sớm.

“Như vậy, trở về thôi?” Mặc Vũ nhìn thấy trời tối, đã không tiện ở lại, đưa ra đề nghị nói

“Chưa cần, tiếp tục ở lại đi, nếu có nguy hiểm tớ sẽ phát hiện ra đầu tiên, một cái Hồn hoàn mười năm nữa mới đầy đủ” Lạc Thanh Thanh trả lời

“Được rồi, vậy chúng ta cắm trại tại đây đi” Mặc Vũ nhìn về phía một thân cây lớn, ngồi xuống mỉm cười nói

Lần này coi như đã giải quyết được một ít mối lo của cô, cho nên Mặc Vũ cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Lạc Thanh Thanh thấy vậy liền hơi mỉm cười nhẹ, có thể tràn ngập hi vọng như vậy, thật tốt.

Giá như bọn họ có thể mãi mãi hướng về phía trước thế này.

Ở thế giới mới, bọn họ sẽ có hi vọng đi?

Lạc Thanh Thanh cầu nguyện cho nguyện vọng của cả hai.

Bạn đang đọc Đấu La Song Tinh (Dịch) của Quỷ Ảnh Tiểu La
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngocchanquan999
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.