Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần đầu tác chiến

1485 chữ

Nhờ có năng lực của Lạc Thanh Thanh, cho nên hai người có thể nhẹ nhàng trôi qua một đêm yên bình tại rừng rậm, mặc dù có nhiều điều bất tiện, nhưng không phải là không chấp nhận được.

Khả năng chịu đựng của một Hồn sư cao hơn hẳn một người bình thường, dù cho hai người Mặc Vũ và Lạc Thanh Thanh còn chưa có bất cứ một Hồn hoàn nào.

Đúng vậy, Hồn hoàn mà bọn họ hấp thụ đã hoàn toàn bị nuốt chửng bởi con quái vật cơ thể cả hai.

“Thanh Thanh, dậy chưa?” Mặc Vũ nhìn thấy mặt trời vừa bắt đầu mọc, dù ở bên dưới những tán cây, nhưng khung cảng này vẫn rất xinh đẹp.

Ít nhất là trước kia cô chưa từng nhìn qua một thứ gì đó giống vậy.

“Hửm?”

Vẫn còn chút ngái ngủ, Lạc Thanh Thanh dụi mắt ngóc đầu dậy, nhìn thấy Mặc Vũ đưa tay chỉ về phía bầu trời với biểu cảm hưng phấn.

“Không phải chỉ là mặt trời mọc thôi sao? Cần thiết phải kích động đến vậy không?” Đả kích Mặc Vũ một câu, Lạc Thanh Thanh cũng không dự định ngủ tiếp, mà từ trữ vật hồn đạo khí lấy đồ dùng vệ sinh tới tẩy rửa một chút

Mặc Vũ ở bên cạnh nghe Lạc Thanh Thanh nói xong cũng mất hứng, chỉ có thể thở dài phụ giúp đối phương chuẩn bị bữa sáng.

Hai người không dự định châm lửa trong khu rừng, như vậy rất dễ thu hút sự chú ý, không mấy an toàn.

Đồ ăn của bọn họ bao gồm lương khô, nước lọc, những đồ vật có thể cung cấp năng lượng một cách nhanh nhất và tiện lợi.

Cắn miếng thực phẩm khô cứng, Mặc Vũ không có dư thừa tinh lực đến phàn nàn mà hỏi

“Chúng ta tiếp tục săn kiếm Hồn thú chứ?”

“Tất nhiên, nhưng không cần thiết giống hôm qua, chúng ta có lựa chọn tốt hơn hẳn” Lạc Thanh Thanh gật đầu, sau đấy tiếp tục nói.

“Lựa chọn tốt hơn?” Mặc Vũ nghi hoặc nhìn sang Lạc Thanh Thanh ở bên cạnh

“Thực vật hệ hồn thú!” Lạc Thanh Thanh ăn nốt miếng lương khô cuối cùng, vứt bỏ rác rưởi và dọn dẹp bãi chiến trường của mình, phủi bụi ở trên bộ đồ rồi đứng dậy.

Mặc Vũ thấy vậy liền đuổi theo, hai người di chuyển không tính quá nhanh ở trong khu rừng.

Bụi cỏ phía dưới gây ra một chút khó chịu, do thời gian còn khá sớm, phần sương đọng lại làm cho đôi giày của cô thấm ướt.

“Đối với thực vật hệ hồn thú mà nói, ở hồn niên cấp độ còn thấp, bọn chúng không thể tự di chuyển, phạm vi công kích có hạn, mức độ linh hoạt khá thấp, mặc dù năng lực quỷ dị nhưng hoàn toàn có thể đề phòng được” Lạc Thanh Thanh vừa đi vừa giải thích

“Ra vậy, như thế sau này chúng ta cứ nhằm vào loại Hồn thú này sẽ rất tiện sao?” Mặc Vũ lập tức hiểu rõ, sau đấy đưa ra đề nghị

“Không cần, ngoại trừ lúc cấp thiết mới làm, chúng ta cũng cần rèn luyện sức chiến đấu, đồng thời Thực vật hệ hồn thú cảm xúc dao động không cao, hồn hoàn của bọn chúng cũng mang lại lợi ích không lớn” Lạc Thanh Thanh lắc đầu phủ định.

Cô giống như một người lão sư dẫn đường cho Mặc Vũ, dù sao tính độ tuổi thực tế của cả hai chênh lệch khá lớn.

Kinh nghiệm chiến đấu của cô cao hơn, thậm chí bản thân cũng được sinh ra tại một gia đình có điều kiện tốt hơn.

Cứ như vậy chênh lệch giữa cả hai không phải một khoảng cách nhỏ, điều mà Lạc Thanh Thanh cần làm lúc này là kéo ngắn khoảng cách đó lại, sau đấy bức tốc trở nên mạnh hơn.

“Tới rồi, khu vực này ẩm ướt, xung quanh có không ít Lạc Ân Nấm, loài nấm này thường cộng sinh với một loại Hồn thú thực vật có kích thước khổng lồ, sức chiến đấu không cao” Lạc Thanh Thanh cúi người, sờ sờ xuống mặt đất, kéo lấy một sợi dây ở bên dưới làm lộ ra chùm nấm kỳ lạ có màu xanh đen trồi lên.

“Bách Tùng Diệp phải không? Loài hồn thú này được mô tả khá nhiều trong sách vở ba mẹ tớ cất trong nhà, đây là lần đầu tiên được thấy đấy” Mặc Vũ lập tức nhận ra loài Hồn thú mà Lạc Thanh Thanh định nói

“Đúng vậy, hồn thú này hồn niên cao nhất không quá trăm năm, trừ khi dị biến mới có thể đột phá giới hạn trăm năm, nhưng điều đó đồng nghĩa với loài nấm cộng sinh với nó cũng sẽ thay đổi” Lạc Thanh Thanh gật đầu, trên tay phải đã xuất hiện Hắc Ngục Thương.

Hồn lực của cô so với hôm qua ổn định hơn rất nhiều, không cần phải lo lắng về vấn đề lời nguyền, như vậy chiến đấu sẽ cực kỳ dễ dàng.

“Tiểu Vũ, xử lý đống nấm ở xung quanh, đừng tiến vào khu vực này, cẩn thận bất cứ nhánh cây đến gần, thấy bất thường liền nhịn thở lùi lại” Lạc Thanh Thanh dứt lời liền vung thương kéo ra một ranh giới, sau đấy phóng thẳng về phía trước.

Không dự định làm vật cản trở cho Lạc Thanh Thanh, Mặc Vũ liền gọi ra Nguyệt đao, thành thành thật thật ném nó về phía trước.

Lưỡi đao xoay tròn để lộ sự sắc bén cứa ngang qua những chùm nấm đang nhúc nhích trên phần rễ cây để lộ.

Đột nhiên một thứ giống như nhánh cây gỗ màu nâu từ phía trên bên trái phóng xuống, Mặc Vũ giật mình cúi người né tránh, cô cần phải cảm ơn sự linh hoạt của mình.

Ngay khi Mặc Vũ chộp lại cây Nguyệt đao của mình, chuẩn bị để chặt đứt nhánh cây kỳ dị thì nó đã gãy xuống.

“Chuyện gì…” Mặc Vũ đang nghi hoặc liền nghe thấy tiếng hô của Lạc Thanh Thanh.

Dòng nước đang chảy.

Không phải rất mãnh liệt, nhưng cực kỳ êm ái.

Đem chuyển động của những nhánh cây chơi đùa theo tiết tấu của mình, Lạc Thanh Thanh xoay cây thương trên tay, chặt đứt tất cả mọi thứ.

Bật người nhảy lên trên thân cây khổng lồ, ánh mắt sắc bén đuổi theo phía trên thân cây một khu vực sẫm màu hơn những nơi còn lại.

Căn nguyên của Bách Tùng Diệp!

Có điều nó được bao phủ bởi rất nhiều nhánh cây phiền phức, tạo thành một hàng rào khó chịu.

Giá như thuộc tính của cô là lửa thì mọi thứ đã rất dễ dàng…

Đúng lúc này, Mặc Vũ kêu lên

“Thanh Thanh, thả lỏng!” Cô vừa nói vừa vươn tay ra, Lạc Thanh Thanh thấy vậy liền hiểu rõ.

Thả người lùi lại, nhẹ nhàng né ra vài nhánh cây, nguy hiểm đến rất nhanh, nhưng việc khống chế nhánh cây tấn công cũng để lộ ra điểm yếu của Bách Tùng Diệp.

Dịch chuyển!

Mở ra một con đường cho Lạc Thanh Thanh tới phía trên cao, tránh khỏi hàng rào bảo vệ của đối phương, thuận tiện cho Lạc Thanh Thanh chiến đấu

“Quá xa sao?” Mặc Vũ nhíu mày tự hỏi, cô không thể dịch chuyển Lạc Thanh Thanh tới khu vực quá gần Bách Tùng Diệp, nơi đó mật độ Hồn lực khá cao, nó ảnh hưởng đến năng lực của cô.

“Không, đủ rồi!” Lạc Thanh Thanh ngược lại bình tĩnh, nở một nụ cười hài lòng.

Lưỡi thương hóa thành tia sáng đâm xuyên qua căn nguyên của Bách Tùng Diệp, ngay khi những nhánh cây đâm ngược trở lại, cô bật người nhảy lên dùng trọng lượng cơ thể đẩy mạnh chuôi thương.

Kéo ngọt một đường đem thân cây tách ra làm đôi, những nhánh cây cũng nhờ vậy mà dừng lại.

Một vòng hồn hoàn màu trắng hiện ra chính giữa, có điều màu sắc đã có chút lấm tấm ánh vàng.

“Hồn niên gần đạt tới trăm năm rồi, hèn gì khó xơi như vậy” Lạc Thanh Thanh thở nhẹ một hơi

Đột nhiên cô nhìn thấy Mặc Vũ vẫn đứng ở ngoài ranh giới mà cô vạch ra, không khỏi buồn cười nói “Lại đây thôi, không còn nguy hiểm nữa đâu”

Trận tác chiến này cô đã rất hài lòng, ít nhất thì Mặc Vũ không tự ý phá vỡ hợp tác, nhờ đó tạo cơ hội tốt nhất cho cô chiến đấu.

Bạn đang đọc Đấu La Song Tinh (Dịch) của Quỷ Ảnh Tiểu La
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngocchanquan999
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.