Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

“ Ta Là Cô Nhi, Ta Không Cha, Không Mẹ! ”

Tiểu thuyết gốc · 2128 chữ

Rời khỏi Không Gian Động Phủ, bay qua nham tương thế giới, Chúc Khôn mới cảm giác được, không gian thuộc tính mà Đà Xá phong ấn trong cơ thể mới biến mất.

Suốt hơn ngàn năm, chỉ vì sự tham lam xen lẫn tò mò mà bị Đà Xá chộp lấy làm Thủ Hộ Thần nơi này.

Thu hồi ánh mắt tử sắc, Chúc Khôn hỏi Lâm Minh:” Lâm Tiểu Tử, sau ngươi tìm được nơi này, mà không cần đến mảnh cổ ngọc nào cả?”

“ Sao tự dựng lão lại hỏi chuyện này?” Lâm Minh đang phi hành phía trước, bỗng nghe được câu hỏi của Chúc Khôn, vẻ mặt có chút nhăn lại.

Đế Đan cũng hiểu kỳ chuyện này, liền vểnh tai lên nghe hắn nói về chuyện này ra làm sao.

“ Chuyện này sao? Chỉ là vô tình mà thôi, bổn toạ cũng chỉ là do hiếu kì mà tìm được tới nơi này, với lại bổn toạ tinh thông Không Gian Pháp Tắc cho dùng phá vị diện mà đi cũng chỉ là chuyện như ăn cơm mà thôi!” Lâm Minh tự thôi ngưu bức nói, thực ra hắn đã biết đến vị trí của Động Phù này từ khi còn ở thế giới kia.

Khi nghe Lâm Minh nói, cả hai đã giảm lược bớt các từ, bọn họ biết tên này vừa thổi ngưu, cũng vừa đúng bởi không gian chi lực quanh hắn rất là nồng đậm.

Tự bản thân Chúc Khôn cũng không dám tự vỗ ngực khoe thiên phú không gian của bộ tộc mình, chỉ cần vài điều đó cũng đủ hiểu Lâm Minh tạo nghệ Không Gian tới mức nào.

Nhưng khi hắn nói tới Vị Diện, cả hai liền đồng loạt nhìn nhau: “ Vị Diện?” X2

“ Vị Diện là các gì?” Đế Đan cướp lời trước, hiếu kì hỏi.

“ Ha ha, cái này đợi các ngươi bước vào Đấu Đế sẽ tự hiểu ra mà thôi!” Lâm Minh cười lớn, rồi thần thần bí bí nói.

“ Hừm! Tiểu Tử ngươi cho rằng ngươi hơn hai lão già này sao!” Chúc Khôn không phục nói.

“ Ô vậy sao! Có muốn thử Không Gian Phong Ấn của bổn toạ không!” Lâm Minh liếc nhìn Chúc Khôn, trên tay chợt xuất hiện quả cầu.

“ Quân tự động khẩu, không động thủ!” Chúc Khôn liền rời xa Lâm Minh, lắc đầu nói.

“ Hắc hắc…lão rồng già, người cũng biết sợ sao!” Đế Đan châm chọc cười.

“ Hừm! Không thèm nói với hai người!” Chúc Khôn quay mặt đi.

Thấy vậy, Lâm Minh và Đế Đan cũng tăng tốc để thoát khỏi vùng thế giới nham tương này, trải qua mọi thứ. Lúc này, lũ Tích Dịch Nhân cảm nhận được luồng uy áp của Chúc Khôn vì vậy mà không có con nào ngu ngốc nhảy ra tự tìm đường chết.

……

Xèo xèo~

Vù~

Vù~

Vù~

Chợt đáy Phần Thiên Luyện Khí Tháp, bay ra 3 bóng người, sau đó người ở giữa đặt hai tay lên vai hai lão già còn lại. Sau đó, cả ba lần lượt biến mất khỏi vùng đáy này.

Sưu~

“ Hử? Luồng uy áp này! Thiên Minh Thánh đã quay trở lại!” Ở trong một đỉnh tháp, nơi đặt ấu sinh thể Vẫn Lạc Tâm Viêm, bóng người Thiên Hoả chợt ngẩng lên trời, dùng linh hồn lực nhìn xuyên qua các tầng tháp.

Trên bầu trời nội viện, ba đạo thân ảnh Lâm Minh, Đế Đan, Chúc Khôn xuất hiện ở đó.

“ Ha ha… sau ngàn năm bổn hoàng lại lần nữa nhìn thấy mặt trời rồi… Hống~” Chúc Khôn sáng khoái, cười lớn, rồi gầm lên một tiếng long ngâm.

Tiếng long ngâm vang vọng, làm cho tất cả ma thú ở Hắc Giác Vực run rẩy, tiếng gầm báo hiệu một Long Hoàng của giới Ma Thú đã quay trở lại.

Tạch~

Ở trong bảo khố của Nội Viện, nơi cất giữ không ít dược liệu quý giá, đang có một bóng hình nhỏ nhắn, chỉ 6-7 tuổi, tóc thắt hai bỉm, mặc một bộ váy màu tím, đang ăn ngấu nghiến Dược Thảo cấp 7.

Chợt có tiếng long ngâm vang vọng, làm nàng bừng tỉnh, đánh rơi hộp kính bảo vệ dược thảo, chỉ thấy nàng lúc này, trong huyết mạch, cảm nhận được gì đó tương liên với tiếng long ngâm ấy.

Sưu~

Sau lưng nàng, chợt xuất hiện đôi cánh đấu khí tức sắc, rồi bay ra khỏi bảo khố đó.

Tiếng long ngâm ấy, cũng làm cho toàn bộ cao tầng của Già Nam Học Viện, náo loạn lên.

Sau vài phút, nhóm người đầu tiên xuất hiện đó là, Thiên Bách Nhị Lão, lúc này cả hai đã bước vào cảnh giới Đấu Tôn.

“ Thiên Minh Thánh, ngày đã xuất quan rồi sao?” Thiên Mộc tiến liên chấp tay, cũng kính hỏi.

“ Ra mắt Thiên Minh Thánh!” Bách Liệt cũng làm hành động giống với Thiên Mộc.

Nhìn hai người Thiên Bách Nhị Lão, có chút thay đổi, không còn khí tức già nua nữa mà thay vào đó là sinh khí, sức sống.

Việc đột phá cảnh giới mới, cũng đem tuổi thọ của hai người kéo dài, vì thế mà Lâm Minh cảm giác được hai người này đã khác xưa.

“ Ukm bản toạ cũng bế quan thành công, đều nhờ vào đoá Dị Hoả đó!” Lâm Minh cũng khách khí mà đã lễ lại, khí tưc Đấu Thánh đã bị hắn thu liễm lại, cả Dị Hoả Luân Bàn sau lưng Lâm Minh cũng đã biến mất.

“ Hai chúng ta phải làm người cảm tạ, ngài mới đúng, qua thực tấm thẻ kia thật là thần kỳ!” Trong mắt Thiên Bách nhị lão, sáng rực nhìn Lâm Minh.

“ Ha ha… có hiệu quả là tốt rồi, Thiên Hoả đâu rồi, Bổn Toạ phải rời khỏi nơi này rồi!” Lâm Minh cũng không muốn dài dòng, nghe hai người này thổi phồng hắn.

Sưu~

“ Tiểu Hoả hoả ở đây, Tiền Bối ngài đã xuất quan rồi sao!” Linh hồn thể của Diệu Thiên Hoả từ trong tháp bay ra, đang tiến lại gần, thì bị áp lực của Đế Đan và Chúc Khôn cản lại.

“ Ách~ hai vị này là….” Thiên Hoả bị đẩy ra, đang tính nổi điên, thì chợt cảm nhận hai người kia khí thế tựa như núi cao, Đấu Khí xung quanh nồng đậm.

Lão biết hai kẻ này không dễ trêu, liền dùng ánh mắt đáng thương, hỏi Lâm Minh.

Cũng vì sự náo loạn này, cả cao tầng của Già Nam đều đã chạy tới, đứng sau Thiên Bách Nhị Lão, lần lượt là Đại Trưởng Lão Tô Thiên, Phó Viện Trưởng Ngoại Viện Hồ Kiền, và đông đảo các trường lão lẫn đạo sự khác.

Sự tụ tập này, cũng làm cho bên dưới đám học viên nội viện, chen chúc nhau tìm chỗ đẹp để xem, tràng cảnh có một không hai này.

Sưu~

Phía xa xa, có một điểm tử sắc, không ngừng lao tới, rồi dựng lại đúng cùng Tô Thiên, nàng chính là người ăn vụng Dược Liệu trong bảo khố.

“ Hửm? Tại sao đứa trẻ khi có huyết mạch của Thái Hư Cổ Long!” Sự xuất hiện của nàng làm cho Chúc Khôn chú ý tới.

“ Ô Tô Thiên Trưởng lão, lâu ngày không gặp sao lại gọi nhiều người tới vậy!” Lâm Minh nhìn thế trận này, chỉ biết nhún vai hỏi Tô Thiên.

“ Ách~ hoá ra là Thiên Minh Thánh, chúng vãn bối tưởng là cường giả phường nào muốn tập kích Nội Viện!” Tô Thiên vuốt mồ hôi nói, hắn cũng không ngờ, kẻ gây ra tiếng động đó lại là người có quen hệ với Lâm Minh.

Đế Đan do đã quá lâu không gặp người, khi thấy tràng cảnh này, liền ăn dưa đứng xem, liếc nhìn Chúc Khôn rồi sang cô bé măc bộ y phục tím đó, lão biết sắp có chuyện vui để để xem rồi.

Liền ra hiệu cho Thiên Hoả lại gần, Thiên Hoả thấy lão giả khủng bố này gọi mình, lão liền run rẩy tới gần.

“ Đấm bóp vai cho lão phu, nếu thoải mái, lão phu sẽ ban thưởng cho ngươi!” Đế Đan liền dùng đấu khí, huyễn hoá ra bàn trà.

Rồi ngồi xuống sắp trà đợi xem kịch vui, còn Thiên Hoả khi nghe vậy, liền mắt sáng như đuốc, cười hà hà bay tới sau lưng Đế Đan, bắt đầu đấm bóp.

“ Ô tay nghề khá đó!”

Mọi người đang căng thẳng nhìn Chúc Khôn, Tô Thiên thì dơ tay bảo vệ Tử Nghiên, không để cho Chúc Khôn tiến lại gần.

Chợt cả đám hít được hương trà của Đế Đan, đồng loạt quay đầu nhìn, Thiên Hoả đang ra sức lấy lòng Đế Đan, còn Đế Đan hưởng thụ.

“ Khục~ Ta nghĩ chúng ta lên tìm chỗ an tĩnh để nói chuyện! Long Hoàng bổn toạ sẽ giải thích cho ngươi!” Lâm Minh liền mở miệng, sua tan đi bầu không khí gượng gạo này.

“ Khúc! Đúng vậy mời Thiên Minh Thánh và hai vị Tiền Bối kia!” Thiên Bách ho nhẹ đánh thức đám người.

Rồi ra tay mời hai người tới phòng làm việc, của Tô Thiên.

Sau đó, cả đám liền giải tán, Lâm Minh, Chúc Khôn thì đi theo Tô Thiên, Thiên Bách Nhị Lão, Hổ Kiền, sau lưng là Tử Nghiên.

Ánh Mắt Chúc Khôn, không nháy nhìn chăm chăm vào Tư Nghiên.

Bên trong phòng làm việc, Tô Thiên rót trà mời Lâm Minh và Chúc Khôn, lẫn Thiên Bách Nhị Lão, còn Đế Đan thì khỏi cần đã có Thiên Hoả chân sai vặt.

“ Không biết vị tiền bối, xưng hô như thế nào!” Tô Thiên, là người mở câu chuyện đầu tiên.

“ Hừm! Bổn Hoàng là Long Hoàng của Thái Hư Cổ Long nhất tộc, tên là Chúc Khôn!” Chúc Khôn cao ngạo nói.

“ Long Hoàng! Thái Hư Cổ Long Tộc?” Nhưng tên xa lạ này, làm cho Tô Thiên lẫn Hồ Kiền, hoa mắt vì chưa nghe tới từ này bao giờ.

“ Thái Hư Cổ Long Tộc sao? Vãn bối từng nghe viện trưởng nói, trong Trung Châu rộng lớn, có một loài Ma Thú lấy Không Gian hư vô làm nhà, ngạo du trong không gian! Không biết đó có phải là Thái Hư Cổ Long Tộc hay không? Thưa Chúc Tiền Bối!” Thiên Bách liền nói ra những gì mình biết.

“ Ha ha… nơi xa xôi này, cũng có kẻ biết tới chủng tộc của bổn hoàng sao!” Tiếng cười như hổ khiếu, chân động cả căn phòng.

“ Ta nhớ rồi, Tử Nghiên đó với không gian cực kì mẫn cảm! Chả lẽ, con bé là cùng chủng tộc với ngài sao?” Tô Thiên chợt nhớ ra, thiên phú của Tử Nghiên.

Nói tới đây, ai cũng nghĩ là cô bé Tử Nghiên này, có cùng chủng tộc với vị Chúc Tiền Bối này.

“ Hắc… Hình như các ngươi quên một điều, cô bé này có huyết mạch giống với lão rồng thối kìa!” Đế Đan vừa thoải mái, vừa nhắm mắt nói.

“ Đế Đan đại ca, chả lẽ con bé kia là….” Chúc Khôn liền mất bình tĩnh nói, sau đó nhìn chăm chú Tử Nghiên.

Sau khi nhìn lại, lão đã thấy cô bé rất giống với nàng ấy, lão nhớ từng đem theo con gái đi khám phá Động Phủ của Đá Xà Cổ Đế, nhưng lúc bị tên đó lừa, lão đã kịp đưa con gái ra ngoài.

“Ta là cô nhi, không cha, không mẹ.” Tử Nghiên âm thanh có chút lạnh lùng từ sau Tô Thiên đi ra trước mặt Chúc Khôn nói. Nhưng lời này, gợi cho người ta có chút xót xa trong lòng.

“ Hài Nhi!” Chúc Khôn cũng đã cảm nhận được huyết mạch, giờ phút này vẻ mặt hung ác, lạnh lùng đã biến mất thay vào đó là sự hiền từ, áy náy, hối hận.

“ Nếu ông là cha ta, tại sao ông lại vứt bỏ ta! Ta tuổi nhỏ đã phải một mình sinh sống tại nơi núi sâu của Hắc Giác Vực, cuộc sống cũng không có dễ chịu gì. Lúc đó ông ở đâu, nếu không có Tô Lão Đầu, ta sợ rằng….” Tiếng nói chất vấn, kèm theo sự uy khuất, suốt ngần ấy năm trời, bị cô bé nói ra, càng làm cho người nghe đau lòng.

Bạn đang đọc Đấu Phá: Từ Giải Cứu Điệp Bắt Đầu sáng tác bởi VĩnhHằngTôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VĩnhHằngTôn
Thời gian
Lượt thích 14
Lượt đọc 147

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.