Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tranh đoạt Linh Bảo

Phiên bản Dịch · 1863 chữ

Dịch giả: Nguyên Dũng

Bầu trời phía trên Vân Vương Phủ mây gió nổi lên, bạch quang nồng đậm phóng thằng lên trời, khiến cho tất cả thế lực cùng cường giả của Đại Sở quốc đều nhao nhao lao tới.

 

Tại Hoàng cung ở Đại Sở quốc.

- Nơi phát ra bạch quang chói sáng là nơi nào?

Nam nhân trung niên thân mặc long bào màu vàng tôn nghiêm, hơi nheo mắt lại, trầm giọng hỏi lão thái giám bên cạnh.

 

Lão thái giám liếc mắt nhìn về phía đó, trong lòng thầm kinh ngạc, đáp: 

- Bẩm bệ hạ, nô tài nhìn thấy phương hướng là ở Vân Vương Phủ.

 

- Vân vương phủ…

Sở Thừa Ngự thấp giọng lẩm bẩm, hàng mi hơi rũ xuống, tựa hồ đang nhớ về rất nhiều chuyện trước kia.

 

Trầm tư hồi lâu, hắn mới mở miệng nói:

- Đã lâu không đến thăm nơi đó, bãi giá Vân Vương Phủ!

 

- Tuân lệnh!

Lão thái giám đáp.

 

Thực ra đó chỉ là cái cớ, các thế lực và gia tộc khác của Đại Sở quốc đã bắt đầu hành động, thân là vua há lại có thể làm ngơ!

 

Mục đích của họ là đến Vân Vương Phủ để tìm hiểu chính xác rốt cuộc là do Linh Bảo như thế nào lại phát ra ánh sáng trắng chói lọi kịch liệt đến vậy.

 

Lúc này, Vân Tranh đã hoàn thành hợp đồng với quả cầu nhỏ, vẻ mặt nàng vô cùng nghiêm túc, nàng không chút khách khí nắm lấy nó rồi nhét vào trong không gian hợp đồng.

 

Khoảnh khắc tiếp theo, một tiếng nổ lớn vang lên oanh động cả một vùng, thổi bay cả một mảng mái của khuê phòng, gạch ngói vỡ vụn.

 

Ngay sau đó, nàng nghe thấy tiếng gia gia hét lên giận dữ:

- Kẻ nào to gan dám hỗn xược xúc phạm Vân Vương Phủ ta?

 

- Ha ha ha, Vân Cảnh Thiên, ngươi tư tàng thiên địa Linh Bảo, sao không mau đưa ra đây cho mọi người cùng hưởng?

 

Đoạn vừa nhìn thấy kẻ nhả ra những câu không biết xấu hổ kia, Vân lão vương nghiến răng ken két đáp lại không chút khoan nhượng:

- Hừ, ta phỉ nhổ vào, Phương Diệm ngươi đúng là sinh ra làm người nhưng chẳng đáng được tôn trọng, khiến người ta ghê tởm đến tận cùng!

 

Phương Diệm nghe vậy nhất thời xấu hổ, sắc mặt trở nên khó coi đi vài phần, tiếp tục nói:

- Vân Cảnh Thiên, đừng tưởng rằng ngươi ở tu vi Linh Hoàng tam giai mà kiêu ngạo như thế, ngươi đừng quên, lão tổ Phương gia chúng ta hiện là Linh Hoàng tứ giai đấy!

 

- Nếu ngươi có bản lĩnh, mời hắn ra đây quyết chiến một trận với ta!

Tính khí của Vân lão vương xưa nay vốn nóng nảy lại rất thẳng thắn, câu nào câu nấy chặn họng địch nhân khiến người ta chỉ nghe thôi cũng muốn nghẹn chết.    

Phương Diệm không nói được thêm câu nào, dây thần kinh trên mặt co lại, khóe mắt giật giật.

 

Chợt, ánh mắt sắc bén của hắn lại nhìn thấy nhóm người Giang gia đã đến góp vui, đứng ở trên mái nhà phía không xa liền lập tức cười ha ha nói:

- Vân Cảnh Thiên, nhìn chung quanh đi, xem có bao nhiêu người, ngươi cho rằng ngươi có thể chinh phạt thiên hạ, một mình nuốt trọn thiên địa Linh Bảo sao?

Vân Cảnh Thiên đương nhiên chú ý tới quản sự và người đứng đầu của các đại thế lực cũng như các gia tộc kia đều vô cùng liều lĩnh, hay có thể nói là không kiêng nể ai cả, cứ thế xông vào Vân Vương Phủ của hắn. (Nguyên Dũng dịch)

 

Mà thực lực các thị vệ của Vân Vương Phủ đều kém hơn bọn họ.

 

Hắn cũng đang băn khoăn không biết tại sao mái ngói khuê phòng của Tranh nhi lại phát ra thứ ánh sáng trắng dữ dội đến vậy...

 

Nghĩ đến đây, trong mắt Vân Cảnh Thiên hiện lên một tia lo lắng.

 

Mặt khác, Giang gia gia chủ nở nụ cười “ôn hòa”, nhưng trong đáy mắt lại đầy sự toan tính.

- Vân lão vương gia, để không làm hại đến người vô tội trong Vân Vương Phủ, chi bằng ngài giao nộp Linh Bảo ra cho xong chuyện?

 

Thế này có khác gì ăn cướp giữa ban ngày không?

 

Câu nói trên diễn giải ra ý tức là: “Nếu hắn không giao ra vật gọi là “Linh Bảo”, phỏng chừng những tên ngụy quân tử kia sẽ không buông tha cho hắn, lại còn liên lụy tới người của Vân Vương Phủ.”

 

Vân Cảnh Thiên tức tới nỗi muốn thổ huyết, mặt đen lại.

Hắn vừa định mở miệng đối đáp, bỗng có một giọng nói vừa lạnh lùng vừa thông minh truyền đến:

- Muốn có Linh Bảo? Chỉ e không đủ để chia cho nhiều người như kia!

 

Đám người nhìn quanh tìm kiếm hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy một thiếu nữ khuynh thành 14-15 tuổi, toàn thân mặc bạch y hai tay ôm một cái hộp.

 

Mà trong chiếc hộp tỏa ra một sự cám dỗ vô hình.

Vân Tranh mỉm cười nhìn những “cường đạo” đang ở trên mái nhà, tư thế của nàng không khiêm tốn cũng không hống hách, nhìn vô cùng thoải mái hào phóng.

 

- Ai đây?

 

- Nàng ta là phế vật của Vân Vương Phủ sao!

 

- Chỉ mới mấy ngày không gặp mà khí chất đã thay đổi nhiều như vậy.

 

Có người khẽ nheo mắt lại nhìn chằm chằm lấy cái hộp trong tay Vân Tranh.

- Chiếc hộp nàng ta ôm trong tay chẳng lẽ là Linh Bảo phát ra bạch quang ban nãy?

 

Vân Tranh quan sát thái độ của bọn họ rồi rất nhanh chóng mỉm cười đáp lại:

- Linh Bảo chỉ có một, rõ ràng là không đủ chia cho tất cả, nếu như ta đưa cho tiền bối nào trong số các vị ở đây, thì đều sẽ khiến những tiền bối còn lại nói ta thiên vị…

 

- Hay là như này đi, lát nữa ta sẽ đặt Linh Bảo ở đại môn Vân Vương Phủ, chi bằng ai muốn lấy cứ tự mình xông pha tranh đoạt?

 

Nhiều người cho rằng lời nàng nói rất có lý, nhưng đánh nhau ở đại môn Vân Vương Phủ nói ra quả thực có chút xấu hổ.   

 

Vân Tranh cơ trí bèn bổ sung thêm một câu:

- Ồ, chư vị thực sự không muốn nó sao? Đây là một Linh Bảo ta vô tình có được từ Như Diệm Chi Lâm đấy. Mang nó trên người khiến ta cảm thấy toàn thân khoan khoái, thể chất và tinh thần đều có sự biến đổi.

 

- Nếu như không phải chư vị tiền bối không mời mà tới, chỉ e là ta đã đã nuốt nó vào bụng rồi, mà cái này có thể khiến cho một phế vật như ta thoát thai tu luyện…

Nói rồi nàng như vô tình lại như cố ý lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt ảm đạm.

 

Nghe thấy vậy, một vài người trong số họ động lòng, lập tức đưa ra quyết định để nàng đặt Linh Bảo ở đại môn Vân Vương Phủ.

- Thôi cứ quyết định như vậy đi, các ngươi cũng đừng ức hiếp một tiểu cô nương như vậy, nàng ta dù sao cũng đã hạ quyết tâm giao nộp Linh Bảo, mọi người còn muốn cái gì nữa?

Một phe thực lực lên tiếng.

- Đúng rồi, con người vẫn phải có chút lương tâm.

 

- Mau lên, ta muốn nhìn xem đây rốt cuộc là Linh Bảo gì!

 

Cuối cùng, do Vân Tranh đứng trước đại môn tay ôm chiếc hộp trong tay, đứng trước mặt vây quanh một nhóm người, trong đó có cả ba gia chủ của tam đại gia tộc, quản sự của Bạch Thảo Đường, trưởng lão của hội đấu giá Linh Thiên, vân vân.

 

Tất cả đều nhìn như bị thôi miên vào chiếc hộp mà nàng đang cầm, ánh mắt hau háu như sói đói, còn Vân Tranh chỉ lẳng lặng đứng đó mỉm cười.

 

- Các vị tiền bối, bắt lấy!

Vân Tranh hô to. 

Nói rồi chiếc hộp gỗ liền bị Vân Tranh ném lên.

 

“Bụp!”

“Keng!”

“Đùng!” 

 

Tất cả các loại âm thanh nào tấn công nào phòng thủ, tranh giành đan xen vào nhau, tốc độ chiến đấu của bọn họ nhanh chóng mặt.

Đã có rất nhiều bách tính xúm lại xem, ai cũng ngước nhìn dõi theo vụ ẩu đả.

 

- Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao họ lại đánh nhau?

 

- Vừa rồi bỗng có một chùm ánh sáng trắng bay vút lên trời từ Vân Vương Phủ, nó đã thu hút rất nhiều cường giả đến.

 

- Cái hộp gỗ kia hẳn là nguồn phát ra ánh sáng trắng cường đại!

 

- Khó trách bọn họ vừa đánh vừa tranh hộp gỗ.

 

Bách tính của Đại Sở quốc bàn tán xôn xao, không nhịn được mà đều nhìn về phía Vân Tranh đang đứng ở đại môn Vân Vương Phủ, chắp tay sau lưng, nhàn nhã nhìn đám người hỗn chiến.

 

Những kẻ xem chiến ngoài cuộc cảm thấy kỳ lạ không thể giải thích được, bởi trông nàng ta nhàn nhã vô cùng, tựa như đã nắm chắc phần thắng và khinh thường các “cường giả” trước mặt… 

 

Nhóm người tranh đoạt chiến đấu hết mình, như thể họ đang biểu diễn xiếc cho nàng xem vậy.

 

“Thật kỳ lạ!”

“Đây còn là đại tiểu thư Vân Tranh phế vật, nhút nhát kém cỏi sao?!”

Lúc nhìn kỹ lại, Vân Tranh đã kéo Vân Cảnh Thiên tới trước đại môn Vân Vương Phủ xem náo nhiệt.

 

- Này Tranh nhi, Linh Bảo kia…

Vân lão vương có chút do dự hỏi.

 

Vân Tranh ngay lập tức nháy mắt với hắn một cái, trông vừa nghịch ngợm lại vừa xảo quyệt, giống như một tiểu hồ ly lanh lợi lắm chiêu.

 

- Gia gia yên tâm đi, con tính cả rồi!

Vân Tranh mỉm cười nói.

 

Nhìn thấy ánh mắt kiên định của nàng, Vân lão vương cảm thấy nhẹ nhõm hơn vài phần.

 

Hắn bí mật truyền âm cho Vân Tranh:

“Tranh nhi, có phải con đang coi bọn hắn là khỉ mà đùa giỡn không thế?”

Vân Tranh chỉ cười tủm tỉm không nói gì.

 

Thấy vậy, Vân lão vương đại khái cũng đoán ra, tâm tình ngay lập tức vui vẻ sáng láng hơn rất nhiều.

 

Mặt khác, vào lúc này, trong một quán trọ cách Vân Vương Phủ không xa, trong gian phòng phía trên lầu ba, một người đàn ông trung niên mặc áo bào xanh đang đứng ở đó theo dõi sự tình cùng với một lão giả trông ẻo lả như phụ nữ.

 

- Bệ hạ, chúng ta có cần cử người đi tranh đoạt Linh Bảo không?

Lão giả ẻo lả cất tiếng bán nam bán nữ, giọng nói như vịt kêu.

Bạn đang đọc Đệ nhất Đồng Thuật Sư (Dịch) của Miêu Miêu đại nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyênDũng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.