Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 5

Tiểu thuyết gốc · 1119 chữ

Ma men ăn một cước của Triệu Mẫn liền bay vào một vách tường tạo thành một đống đổ nát, tưởng chừng đã mất mạng thì tên nam nhân lại lom khom bò ra

 

Nộ khí lên tới đỉnh điểm Triệu Mẫn gần như quên mất tình hình lúc này mà trực tiếp lao đến một kích toàn lực như muốn phanh thây hắn ra

 

Ngay thời khắc thập tử nhất sinh tên nam nhân chỉ kịp lấy tay ôm đầu chịu trận, đúng lúc này lại xuất hiện thêm một nhân vật khác, thân thủ vô cùng nhanh xuất hiện giữa Triệu Mẫn và nam nhân hai tay chụp lấy mũi kích hoàn toàn ngăn chặn Triệu Mẫn

 

"Là ngươi" Triệu Mẫn vừa nhìn đã nhận ra, tên đang đứng trước mặt nàng tăng phục màu vàng trên đầu cạo trọc có sáu chấm hương không ai khác chính là tiểu hòa thượng khi sớm gặp trong quán trà, không ngờ lại là một cao thủ

 

Thu hồi Long Kích nàng nói "chuyện của ta ngươi đừng xen vào, ta không muốn giết người vô tội"

 

"A di đà phật, nói vậy thì không biết đại ca của ta có tội gì mà cô nương lại có sát ý như vậy"

 

"Hắn là đại ca của ngươi?"

 

"Đúng vậy"

 

"Nếu vậy thì không còn gì để nói" 

 

Nói rồi nàng gọi ra ba hồn hoàng nhưng còn chưa kịp ra tay tiểu hòa thượng đã lao đến bên cạnh vòng ra phía sau tốc độ khiến nàng phải giật mình 

 

Lúc nhìn lại mới thấy tiểu hòa thượng hai tay đang đỡ lấy bàn chân của đại hổ, đại hổ bình thường kích thước to lớn trọng lượng cũng không hề nhẹ cộng thêm sức lực của nó cái chân này không dưới mấy trăm cân vậy mà tiểu hòa thượng lại có thể đỡ lấy thể lực đúng là kinh người

 

Từ từ đứng thẳng người hai tay cầm lấy chân đại hổ, lùi một bước xoay người tiểu hòa thượng một hơi xem đại hổ như bao gạo ném đi

 

Một trong hai tên ngự linh còn lại vẫn chưa kịp nhận thức thì tiểu hòa thượng đã đến kế bên xoay người một đá đánh hắn bay xuống đất

 

Tên còn lại vừa kịp định thần điều khiển đại hổ vồ lấy tiểu hòa thượng, tiếc thay cho ba tên ngự linh sư mới thoại được một câu đã hết vai, tiểu hòa thượng thoán chốc đã đến sau lưng hắn vẫn là một đòn hạ đối thủ

 

Ba tên ngự linh trúng một đòn liền bất tỉnh đại hổ vì vậy mà biến mất, Tử Văn và Quãng lăng tiến đến vừa hay nhìn thấy cảnh này bất giác thốt lên một tiếng "lợi hại"

 

Vừa xuất hiện trực tiếp đỡ lấy một kích của Triệu Mẫn sau lại một hơi hạ gục ba ngự linh sư, tiểu hòa thượng không nói nhiều đi lại đỡ lấy vị đại ca đang ngủ ngon trong đóng đổ nát, vừa chuẩn bị rời đi liền bị Long Kích của Triệu Mẫn ngăn cản

 

"Triệu tỷ, hắn vừa cứu tỷ mà tỷ làm gì vậy? bỏ vũ khí xuống đi" Quãng Lăng đi lại nhìn thấy hành động của Triệu Mẫn lập tức can ngăn

 

"hòa thượng ngươi tuy lợi hại nhưng ta đây không sợ, dù bị ngươi đánh chết hôm nay ta cũng phải giết hắn" Triệu Mẫn hét to mũi kích hướng về phía tiểu hòa thượng

 

"A di đà phật, đại ca có dạy, là nữ nhân không được đánh không được đánh, xin cô nương thông cảm" - tiểu hòa thượng một tay đỡ lấy đại ca của mình một tay đưa trước ngực nói, bộ dạng rất là nghiêm túc

 

"Triệu Mẫn, rốt cuộc là có chuyện gì?" Tử Văn lúc này mới lên tiếng hỏi chỉ thấy Triệu Mẫn vô cùng uất ức đôi mắt rơi xuống một dòng lệ mà nói

 

"Ta khi nãy bị bao vây, tên nam nhân này từ đâu xuất hiện sém chút bị bọn ngự linh giết chết ta đây liều mạng cứu hắn vậy mà hắn hắn lại giở trò lưu manh với ta"

 

Hai người Tử Văn nghe lời này cũng không biết nói gì thì hòa thượng lại bình tĩnh nói " nếu là vậy sau khi đại ca tỉnh dậy ta sẽ kêu huynh ấy tạ lỗi với cô nương, còn bây giờ nếu không đi mau e là không kịp"

 

Lúc này mọi người mới nhìn về phía sườn núi rất nhiều đóm sáng phát ra chắc chắn người của Ngự Linh Môn đang đuổi đến, Tử Văn và Quãng lăng vội can ngăn Triệu Mẫn rời đi, dù là đồng ý nhưng nàng nhất quyết đi theo tiểu hòa thượng để giải quyết chuyện này, hai người Tử Văn vì vậy cũng bất đắc dĩ đi theo

 

Đi theo tiểu hòa thượng một hồi lâu Tử Văn lòng cảm thấy bất an, quả thật đoán không sai tiểu hòa thượng đã đưa họ đến hang động ở ngay sườn núi

 

"Tiểu hòa thượng, nơi này là sườn núi của Ngự Linh Môn trốn ở đây không sợ bị yêu linh đánh hơi tìm đến sao?"

 

"A di đà phật, mọi người cứ an tâm, bọn ta trốn ở đây gần một tháng rồi cũng mới có hai con yêu linh tìm đến được thôi, có lẽ bình thường do mùi rượu trên người đại ca ta đã đánh lừa bọn chúng"

 

"Gần một tháng, không lẽ hai người đến từ thành Đại Nam?" Tử Văn nghi hoặc hỏi

 

"Làm sao các người lại biết?" tiểu hòa thượng nghệch mặt ra hỏi

 

"Không ngờ hai người thật là có bản lĩnh chạy thoát, bọn ta cũng là vì thành Đại Nam mà đến đây" 

 

"hóa ra là người cùng đường, vậy chuyện của đại ca ta có thể bỏ qua được không?"

 

Tiểu hòa thượng hỏi câu này đúng là khó trả lời bất giác mọi người điều nhìn về phía Triệu Mẫn, lửa giận trong người còn chưa dứt nàng làm sao mà bỏ qua được, không vội trả lời nàng liền quay sang hướng khác, trong lòng một suy nghĩ chờ lúc tiểu hòa thượng rời đi liền ra tay giết chết tên nam nhân

 

Thấy tất cả điều im lặng Quãng Lăng vội lên tiếng "chuyện đó để sau hẳn nói, bây giờ điều là người cùng đường ta tự giới thiệu trước, ta là Quãng Lăng huynh ấy là Tử Văn còn tỷ ấy là Triệu Mẫn"

 

"Ta là Tuệ Minh, huynh ấy là Lăng Phong"

Bạn đang đọc Dị Giới I sáng tác bởi Ngotannhat2002
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngotannhat2002
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.