Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 6

Tiểu thuyết gốc · 1590 chữ

"theo ta biết hai người đã đến đây gần một tháng vậy sao bây giờ vẫn ẩn nấp trong đây" ngồi trong hang động Tử Văn lên tiếng hỏi

Tuệ Minh loay hoay xắp xếp cho đại ca mình một chỗ ngủ rồi ngồi xuống trả lời "chuyện kể ra dài dòng, ta và đại ca đến đây nghe ngóng thì biết được bên trong Ngự Linh Môn tính đến kẻ cầm đầu cũng chỉ trên dưới ba trăm người, mà người nơi đó dù có được huyền cơ trong thiên thạch nhưng cũng chỉ là cách thu phục yêu thú đối với con người là không có tác dụng, cho nên ta nghĩ chỉ có ba trăm con yêu linh là đáng cân nhắc, nếu ta liều mạng tin chắc không đánh được mười cũng hạ được chín"

"Nhưng ta không ngờ mỗi tên trong đó lại có tận năm sáu yêu linh, giới hạn của chúng không biết bao nhiêu con, chỉ biết hôm đó đánh hạ hơn bốn trăm đầu yêu linh ta một thân thể lực cạn kiệt nhưng chung quanh vẫn còn rất nhiều con yêu linh khác nên đành rút về chờ cơ hội khác"

"Một mình ngươi lại hạ được bốn trăm yêu linh, lợi hại" Quãng Lăng nghe con số không khỏi ngạc nhiên nói

"Ta trước đây là tăng nhân ở Thiếu Lâm Tự, bổn tự cũng có một mảnh thiên thạch, ta may mắn tiếp thu được cách thức tu luyện cơ thể, đại khái là đao thương bất nhập độc dịch bất xâm thể lực cũng được tăng cường"

"Ra là vậy, vậy bây giờ ngươi có dự định gì không?"

"Nếu tính không nhằm đêm nay sẽ ra tay một lần xử lý dứt điểm"

"Làm sao ngươi chắc chắn như vậy?"

"Tại vì hôm nay là..." Tuệ Minh đang nói giữa chừng liền bị chấn động từ bên ngoài truyền đến

Một ống tre được ném vào trong liên tục bốc khối, ba người Tử Văn như vậy liền bất tỉnh, riêng Tuệ Minh cơ thể dịch độc bất xâm không hề ảnh hưởng liền đứng dậy phòng thủ

Rất nhanh có thêm bốn người đeo mặt chạy vào trong hang không nói nhiều lập tức ném ra một tấm lưới trùm lấy Tuệ Minh, Tuệ Minh hai tay xé lưới nhưng không ngờ chúng lại chắc chắn vô cùng

" Vô dụng thôi, đây là lưới tinh thiết, dùng tinh thiết đúc thành dành riêng cho hòa thượng ngươi đó haha, đưa đi"

Bị ánh nắng gắt đánh thức Tử Văn đôi mắt mờ nhạt nhìn xung quanh, trên sân lớn cả bốn người điều bị xích sắt treo lơ lửng giữa không trung, riêng Tuệ Minh lại bị không biết bao nhiêu là sợi xích trói lại trên một quả cầu sắt, cả người nằm ngửa hướng mặt lên trời, dường như đối phương quá rõ thực lực cậu ta

Phía bên trái Triệu Mẫn và Quãng Lăng cũng tĩnh lại biết mình bị treo lên liền vùng vẫy tìm cách thoát thân

Quãng Lăng lúc này toàn thân bốc lửa tím nung đỏ xích sắt quanh người

"Vô dụng thôi, dưỡng sức đi" một giọng nói lạ lẫm phát ra, lời đó chính là của Lăng Phong nam nhân bị treo cuối cùng bên phải

"Đại ca huynh tỉnh rồi ?"

"Thay vì hỏi mấy câu ngớ ngẫn đó đệ mau nói cho ta biết tại sao ta lại bị treo trên này và đây là đâu ?"

"Đệ xin lỗi, do đệ lơ là nên để bọn ngự linh bắt được, xin lỗi mọi người"

"Không có gì đâu, trước mắt phải thoát khỏi đây đã" Tử Văn chầm chậm trả lời

Lúc này phía Quãng Lăng ngọn lửa cũng tắt miệng thở dốc liên hồi "khốn kiếp, mấy sợi xích này sao nung mãi không đứt thế này?"

"Nói rồi mà không nghe, xích này luyện từ tinh thiết, muốn nung chảy nó phải là nhiệt độ cao liên tục ba canh giờ, dùng toàn bộ sinh lực trong người ngươi cũng không thể duy trì hoả mệnh được một canh giờ, có điên mới phí sức như vậy"

"Làm sao ngươi biết hoả mệnh của ta đốt cháy sinh lực, không lẽ ngươi cũng là dược sư?"

"Không phải, chẳng qua cái đó có trong chuyên môn của ta thôi"

"Chuyên môn?"

Lúc này phía dưới xuất hiện một nhóm người, đi đầu là một lão mập tay cầm tẩu thuốc, không hề nhìn những người khác mà một đường đến chỗ Tuệ Minh

"Tiểu tử, thế nào rồi? Phơi nắng có thích không, chẳng phải bản lĩnh ngươi lớn lắm sao, một mình đánh chết mấy trăm yêu linh, sao bây giờ lại không chống cự được rồi hahaha"

"Ác tặc, ngươi cả đời làm việc ác không sợ luân hồi làm súc sinh sao?"

"Hư, lớn họng, sợ hay không là chuyện của ông, ngươi cứ lo thân mình trước đi, ta muốn xem ngươi có thật sự là khỏe hơn yêu linh mạnh như yêu thú không, cứu từ từ mà phơi nắng phơi sương đi hahaha"

Lão mập vừa cười vừa nói đi khỏi đó để lại đám người bị treo mình giữa trưa nắng

"Đại ca, đại ca, huynh còn thức không ?"

"Có, đang chơi với mấy con mũi đây"

"Đã là canh ba rồi, có thể thoát được chưa"

"Hai người có cách thoát thân sao?" Quãng Lăng bị cuộc nói chuyện của Tuệ Minh gây chú ý liền hỏi

"Trên lý thuyết là có còn hiện tại thì không"

"Có vấn đề ngươi cứ nói, biết đâu bọn ta giúp được"

"Đơn giản lắm, làm sao cho ta xuống đất là được"

Vấn đề này nói ra làm tất cả một phen suy nghĩ, sợi xích này căn bản không ai phá được nếu không họ đã phá xích trốn đi rồi

"Ta có thể cắt đứt sợi xích này, nhưng chỉ làm được một lần"

"Tử Văn, nam nhân này không đáng tin, biết đâu cắt xích cho hắn hắn lại bỏ trốn một mình"

"Triệu cô nương yên tâm, đại ca ta không phải loại người đó đâu" Tuệ Minh nói đỡ

"Có quỹ mới tin hắn"

"Hắn là đại ca của Tuệ Minh sẽ không bỏ lại Tuệ Minh đâu, mà Tuệ Minh cũng không bỏ lại chúng ta, một kiếm này là tin tưởng Tuệ Minh"

"Tử Văn, huynh không lẽ muốn dùng võ hồn, ảnh hưởng không nhẹ đâu"

"Sắp chết rồi còn gì nữa mà lo nhiều"

Nói rồi xung quanh Tử Văn xuất hiện hai vòng sáng màu vàng hồn lực màu đen bao trùm cơ thể từ sau lưng xuất hiện nữa dáng người hai tay cầm kiếm, người mặc võ phục mái tóc xoã xuống che gần hết khuôn mặt

"Cái này sao lại không đúng với hôm đó" Quãng Lăng nhìn dáng người đầy sát khí mà toát mồ hôi

Khuôn mặt Tử Văn ngày càng biến sắc, cố gắng điều khiển võ hồn tiến đến phía Lăng Phong, tay cầm bảo kiếm một lần liền cắt đứt sợi xích

Trần Phong rơi xuống đất thân thủ linh hoạt lộn một vòng tiếp đất bằng hai chân, quay mặt lên muốn nói gì đó liền giật mình

Võ hồn hình người vừa gọi ra của Tử Văn đang lơ lửng trước mặt hắn, tay vung kiếm miệng không ngừng phát ra tiếng cười kinh dị

Chân trái vẽ một hình thái cực miệng lẩm bẩm một câu chú ngữ lập tức dẫm mạnh xuống đất "Hắc Bạch Vô Thường mau ra đây"

Phía trên Tử Văn lúc này chỉ biết thở dốc, bây giờ võ hồn đã hoàn toàn thoát khỏi khống chế, bảo kiếm trên đỉnh đầu Tử Văn biết chắc sẽ chết liền nhắm mắt chờ đợi

Đợi mãi chẳng thấy gì xảy ra mở mắt ra võ hồn đã bị một sợi xích trói chặt liên tục vùng vẫy, nhìn theo gốc của đoạn xích mới thấy bên dưới ngoài Lăng Phong còn có hai người một tên áo trắng một kẻ áo đen đầu đội mũ cao tay cầm gậy câu hồn

Rất nhanh cả bọn được Hắc Bạch Vô Thường thả xuống, Tử Văn thân thể vô lực được Quãng Lăng đỡ dậy

"Tại sao võ hồn lại muốn giết chủ?" Lăng Phong xoa càm nghi vấn

Hắc Bạch Vô Thường dường như biết chuyện liền trả lời " bẩm thiên sư, võ hồn này của hắn tên là Mạc Thiên Quân ma tính rất cao, hơn trăm năm qua có không ít người chết vì võ hồn sát chủ điều là do Mạc Thiên Quân gây nên"

"Nói chuyện như không, ai không biết ma tính nó cao, cái ta không hiểu là sao lại muốn giết chủ, chẳng phải võ hồn là một phần của linh hồn phải nương theo chủ thể mà sống sao?"

"Cái này là do năng lượng võ hồn cao hơn linh hồn chủ thể, võ hồn có suy nghĩ muốn giết chết linh hồn độc chiếm cơ thể"

"Ra vậy, thôi chuyện ai nấy lo, nhét võ hồn vào lại cho hắn rồi lui đi"

Hắc Bạch Vô Thường răm rắp nghe lệnh bắt lấy Mạc Thiên Quân đưa đến trước mặt Tử Văn dứt khoát đẩy võ hồn vào trong người, cuối chào Lăng Phong một cái liền biến mất

Bạn đang đọc Dị Giới I sáng tác bởi Ngotannhat2002
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngotannhat2002
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.