Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quỷ Cơ Bất Khả Lộ (3)

Phiên bản Dịch · 1165 chữ

Lý Nhàn Vân nhìn cô bé, cô nhóc quỷ chỉ nổi khùng mà không động thủ.

Lý Nhàn Vân đã hiểu hơn chút: “Tôi không đánh cháu, cháu cũng không được đánh tôi đó. Cháu làm vậy là thuộc vào quyền hạn phản kích tự vệ à?”

Khương Manh Manh bị anh nói trúng, cô bé quay đầu đi không để ý đến anh.

Lý Nhàn Vân thở phào, như vậy cũng tương đối rồi.

Nếu không thì triệu hoán thú của bản thân tùy ý đánh chủ cũng không phải chuyện gì tốt.

Đang suy tư, đột nhiên U Phù Quỷ Lục lại có động tĩnh.

Lý Nhàn Vân mở nó ra thì nhìn thấy trên đó lại xuất hiện pháp chú mới.

Ơ?

Công đức bị âm mà cũng được thưởng?

Lý Nhàn Vân cảm thấy kỳ lạ.

Quy củ của Minh phủ đúng là quái đản, luật lệ cũng không rõ ràng.

Lý Nhàn Vân dứt khoát kiểm tra xem.

Dịch Hình Chú.

Không có danh từ giải thích, đành phải tiếp tục mày mò thôi.

Lý Nhàn Vân dùng máu vẽ chú như thường, chỉ vào Kim Quý, liền thấy hình dạng của Kim Quý dần dần biến hóa. Diện mạo thoắt cái đã trở nên đẹp trai hơn không ít, chỉ có điều vẫn mang dáng vẻ quỷ đó, chỉ có khuôn mặt thay đổi mà thôi.

Ấy?

Đây là chuyện tốt.

Lý Nhàn Vân lập tức phấn chấn hẳn lên.

Anh quay phim cũng không thể cứ dùng một gương mặt quỷ mãi, hiện giờ có thể thay đổi hình dạng là một chuyện tốt.

Tiếp đó lại chỉ vào Trương Nghiên, quả nhiên Trương Nghiên cũng xuất hiện biến hoá. Cô ta vốn khá xinh đẹp, lần thay đổi này càng trở nên xinh đẹp hơn.

Lý Nhàn Vân kinh ngạc, sao mà ai cũng đẹp lên hết vậy?

Võng Ảnh lập tức nói: “Là vì bọn chúng muốn trở thành soái ca mỹ nữ.”

“Ồ? Mày nói được điều này à?” Lý Nhàn Vân kinh ngạc.

Võng Ảnh cười: “Bí mật của bọn chúng không đáng tiền.”

Đệch!

Con hàng này vì bảo vệ bản thân mà bán đứng tất cả.

Nhưng Lý Nhàn Vân không vui, anh trợn mắt nhìn hai người bọn họ: “Biến thành đẹp như thế làm gì? Mấy người là quỷ! Quỷ thì dùng để dọa người! Biến thành xấu chút cho tôi!”

Mẹ nó cái Dịch Hình Chú rách nát này lại để cho bọn nó tự làm chủ, ưa biến thành gì thì biến. Mình chỉ cung cấp công năng cho bọn nó mà không thể chủ động nặn mặt.

Kim Quý và Trương Nghiên đồng thanh nói: “Không muốn! Muốn đẹp không muốn xấu!”

Lý Nhàn Vân bực bội, khua U Phù Quỷ Lục qua đập mỗi đứa một cái: “Đẹp mẹ nhà cô, đẹp cho ai xem hả? Xấu mới có thể kiếm tiền! Biến thành xấu cho tôi!”

Trương Nghiên soi gương liếc qua dung mạo mới của mình một cái, bắt đầu gân cổ gào khóc, nước mắt hoá thành khói mù.

Lý Nhàn Vân nhìn trái ngó phải, xác nhận dáng vẻ hiện giờ của hai người bọn họ cũng sẽ không có ai nhận ra đó là Kim Quý và Trương Nghiên, lúc này mới hài lòng: “Vậy còn tạm được, có điều vẫn hơi giống người. Lần sau để tôi tìm cho các người một bản mẫu vậy.”

Nói xong, anh lại quay đầu nhìn Khương Manh Manh.

Ánh mắt cô bé không có ý tốt, đoán chừng là một đứa không vâng lời rồi.

Nhớ đến mình không thể đánh cô nhóc, cô nhóc này có thể đánh trả, Lý Nhàn Vân cảm thấy rất tủi thân: “Bỏ đi, cháu thích như thế nào thì làm thế đó vậy.”

Khi dùng Dịch Hình Chú lên người Khương Manh Manh, bất ngờ là cô bé lại không thay đổi gì cả.

Lý Nhàn Vân đang kinh ngạc thì thấy Khương Manh Manh hình như có chỗ nào đó không đúng.

Nhìn kỹ lại…

Thực thể?

Không phải là nhìn qua giống thực thể, mà là thân thể xác thịt hàng thật giá thật.

Lý Nhàn Vân sờ nắn một hồi, Khương Manh Manh hung tợn nhìn anh, cứ như muốn nói “Chú cứ thử nắn lần nữa xem!”

Lý Nhàn Vân kịp thời dừng tay lại nhìn Võng Ảnh, Võng Ảnh xoè tay: “Quỷ đạo vô thường.”

Lần này không bị sét đánh.

Tức là chuyện đã biết rồi nên không sao cả?

Lý Nhàn Vân kinh ngạc nhìn khuôn mặt của Khương Manh Manh: “Thật vô lý! Vì sao cháu không giống người ta? Vì sao cháu lại có thể biến thành thực thể? Khuôn mặt nhỏ nhắn này giống y như thật…”

Anh không nhịn được lại véo một cái.

Anh quan sát rất nghiêm túc mà không để ý đến sắc mặt của Khương Manh Manh đã thay đổi.

Sắc mặt cô bé đã biến thành đằng đằng sát khí.

Khoảnh khắc Lý Nhàn Vân nhéo lên cánh tay cô bé, bỗng nhiên thân thể nhẹ bẫng, anh phát hiện mình đã rời khỏi mặt đất rồi.

Khương Manh Manh nắm lấy chân anh, trực tiếp nhấc bổng anh lên.

“Đờ mờ! Không phải chứ?” Lý Nhàn Vân giật nẩy người.

Ngay sau đó Khương Manh Manh đã tóm lấy chân anh hung dữ nện anh xuống đất.

“Đừng có ném!” Mấy con quỷ cùng nhau hô to.

Thân thể của Lý Nhàn Vân bỗng nhiên treo lơ lửng trên sàn nhà.

Anh hơi hơi ngoái đầu xuống.

Khoảnh khắc đó, mũi của anh chỉ còn cách mặt đất 0,01 xăng-ti-mét.

Khoảnh khắc đó, trong lòng anh đã thầm quyết đinh.

Quay đầu lại, anh mỉm cười nhìn Khương Manh Manh: “Có gì thì từ từ nói, đều là người nhà với nhau, đánh đánh đấm đấm không hay chút nào.”

Khương Manh Manh thả lỏng tay, Lý Nhàn Vân rơi xuống đất.

Lý Nhàn Vân nằm bò trên sàn nhìn cô bé: “Sức lực của cháu lớn hơn à?”

Khương Manh Manh kiêu ngạo hừ một tiếng.

Cho nên Dịch Hình Chú không những khiến bọn họ thay đổi ngoại hình mà còn làm cho bọn họ hoàn toàn có được thực thể, mẹ nó còn là một cô nhóc lực điền nữa?

Toang rồi! Tôi nên thu hồi cái chú rách nát này thế nào đây?

Anh nhìn Võng Ảnh, Võng Ảnh lập tức nói: “Không cần thu hồi, hết thời gian thì nó sẽ tự động biến mất. Thường thì cũng khoảng một canh giờ, cụ thể thì… Quỷ đạo vô thường.”

Lý Nhàn Vân tức khắc vui vẻ: “Biết điều đấy!”

Võng Ảnh cười xoà: “Làm cu li thì không thể không biết tuỳ mặt gửi lời được. Người hay quỷ đều giống nhau.”

Xẹt!

Lại là một dòng điện lướt qua.

Lại nói hớ rồi!

Bạn đang đọc Đoàn Làm Phim Phi Nhân Loại (Bản dịch) của Duyên Phận 0
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.