Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 16

Tiểu thuyết gốc · 2030 chữ

Diệu Thiện bước vào nơi chính điện ngay khi các sư vừa mới làm việc đăng đàn xong, mọi người đang thu dọn tọa ngồi và kinh kệ.

Có một người nhận ra Diệu Thiện, vội reo lên:

- Diệu Thiện tiên sinh!

Các sư nghe thấy đều giật mình nhìn lại, thấy Diệu Thiện, ai ai cũng vui mừng hoan hỉ, vội đến tay bắt mặt mừng mà hỏi han chuyện trò.

Rồi có một người bước lại cất lên giọng khàn trầm, các sư nghe thấy tiếng người ấy đều vội vàng đứng dạt ra, thì ra là thầy Đại Đức Thích Đại Minh, trụ trì của chùa Chân Hòa.

Thầy bước lại, nắm lấy tay Diệu Thiện mà nói:

- Cháu đến thăm chùa đấy à? Cháu đến từ khi nào? Sao chẳng một lời báo trước?

Diệu Thiện cung kính xá chào sư trụ trì và một lượt tất cả sư trong gian chánh điện, đoạn ân cần lễ phép mà thưa:

- Dạ thưa chú ba, cháu cũng mới tới thôi, nay anh Nhất Quang giao cho cháu công việc ở giáo hội, cùng với chuyển một số công văn giấy tờ, cháu cũng đang bận có công việc riêng thầy Đại Trí giao cho nên chuyến này cháu đến Hà Nội, cũng tiện đến giao một số tài liệu giấy tờ cho bổn tự.

Sư Đại Minh phá cười lên nói:

- Giờ là thời đại công nghệ rồi, các thầy ai ai cũng biết dùng điện thoại, cháu có công việc gì quan trọng thì gọi điện thoại là được rồi, có phải như dăm năm trước đâu mà lặn lội đường xá xa xôi đến tận tệ xá của ta.

Các sư nghe vậy cũng đều cùng phá cười lên vui vẻ, Diệu Thiện cũng cười nhã nhặn mà đáp:

- Công việc thầy cháu ủy thác cho chẳng đến tận nơi làm thì chẳng xong được, với lại cháu cũng phải đi thế thì mới có cớ mà thăm chú và các sư huynh đệ trong quý tự chứ ạ.

Sư cười nói:

- Diệu Thiện ngày càng khéo ăn nói ra, chứ như Nhất Quang anh cháu, từ ngày thay thầy cháu lên làm trụ trì, ta chẳng thấy nó có câu hỏi thăm nào người làm chú này, nên cũng buồn trong lòng.

Diệu Thiện vội nói:

- Dạ anh cháu mới lên chưa quen công việc, thầy cháu lại già yếu, anh cháu chẳng muốn làm phiền thầy về chuyện phật sự nên tự mình cáng đáng hết, đâm ra thời gian cũng chẳng có nhiều, cháu mong thúc hết sức thông cảm, để cháu về chuyển lời bảo anh cháu có dịp nào đích thân đến đây tạ tội với thúc.

Thầy Đại Minh cười mà rằng:

- Ta nói đùa đấy thôi, chùa Thanh Trúc lớn nhất miền Bắc, lại chỉ chuyên trách về bắt ma trừ tà, là công việc khó cần có sự tập trung cao, công việc bộn bề có lẽ nào ta lại không biết. Thôi nay đi đường xa mệt nhọc, cháu hãy cứ vào tệ xá nghi ngơi tắm rửa cho khỏe khoắn con người, thời gian còn dài ta còn nhiều cái để nói.

Nói đoạn thầy sai đệ tử đi chuẩn bị phòng ốc, Diệu Thiện nói:

- Dạ thưa chú, cháu có điều muốn hỏi, như cô Chân Như, cháu thấy cô ấy cũng đủ phước lành, sao không hóa duyên cho cô xuất gia mà cứ để làm người hướng dẫn viên mãi thế ạ? Mấy năm không gặp cháu tưởng cô phải thành Tỳ Kheo Ni rồi ạ.

Thầy trụ trì đáp:

- Ừm việc về Chân Như chẳng đôi lời mà nói hết được, cô ấy là người được cháu tiến cử, lại qua thời gian thử thách, lý ra phải được cạo đầu trong lần xuất gia vừa rồi, thế nhưng mà gần đến ngày hành lễ thì lại mơ có vị quan bên Tứ Phủ* về mộng nói là phải theo hầu nghiệp tứ phủ, nên chúng tôi cũng chưa cạo đầu cho cô ấy xuất gia được.

(*Tứ Phủ: chỉ đạo mẫu, một đạo phái của nước Nam, thờ vị mẫu chủ là bà chúa Liễu Hạnh, dưới vị này có các bậc tiên thánh chia làm bốn phủ do bốn vị mẫu cai quản, lần lượt là, thứ nhất, mẫu Thượng Thiên ứng với cai quản các tầng trời, màu chủ đạo là đỏ. Thứ hai, mẫu Thượng Ngàn ứng với cai quản cõi núi rừng, màu chủ đạo là xanh. Thứ ba, mẫu Địa Tiên ứng với cai quản cõi đất đai, địa ngục, màu chủ đạo là vàng. Thứ tư, mẫu Thoải Ứng với cai quản cõi sông nước, màu chủ đạo là trắng.)

Diệu Thiện giật mình hỏi:

- Tứ phủ sao?

Các thầy đều gật đầu nói:

- Cô ta có căn tứ phủ chứ chẳng phải căn phật gia thông thường, nếu làm sai phép hầu là khổ cho người ta, nên là cứ để theo dõi thêm thời gian nữa thì các thầy mới an bài cho được.

Diệu Thiện gật đầu, đoạn nói:

- Vậy con xin phép sư thúc cho đi tắm rửa, nhờ thúc sai đệ tử chuẩn bị sẵn phòng thờ gian Địa Tạng Vương Bồ Tát bổn nguyện, và dọn dẹp để không ai ngăn trở làm phiền, sau khi tắm rửa xong cho con xin được đảnh lễ Bồ Tát.

Đại Minh gật đầu nói:

- Việc đó chẳng khó gì, con cứ lo xong công việc cho được.

Dưới gian điện thờ trang nghiêm thanh tịnh, Diệu Thiện chắp tay quỳ lạy, năm vóc sát đất, đoạn ngước lên tượng Bồ Tát Địa Tạng mà khấn:

- Bạch ân sư, nay Diệu Thiện con đường xa tới, có tấm lòng thành xin đảnh lễ tới ân sư. Xin ân sư mở đường chỉ lối mà nói cho con hay, Hồ Sĩ Hạ đang ở đâu? Còn sống hay đã chết? Hồ Sĩ Hạ mất tích dưới chân vực thẳm Vu Sơn tới nay đã ba năm tròn, nếu thực còn sống xin Bồ Tát hiển linh mà mách cho nay đang ở nơi nào? Nếu đã chết xin báo cho con hay vì sao mà chẳng thấy xác? Dưới chân vực núi Vu Sơn địa hình linh hiểm, có con thác lớn đổ xuống sông sâu, nếu thực xác người theo nước mà về với biển khơi, lại xin cho hỏi phần hồn đã thọ khổ ở ngục nào? Hay đã tái sinh ở cõi nào? Để cho con còn biết nơi chồn mà hành lễ hồi hướng làm giảm đi nghiệp lực, để con được thỏa lòng tri âm, tình bằng hữu, nghĩa đồng môn. Đệ tử cúi kính xin lạy…

Khấn xong Diệu Thiện kính lạy ba lạy rồi đứng lên, thở dài mà xá chào cung kính.

Đoạn tiến tới sát chân tượng Bồ Tát Địa Tạng, rút trong túi ra một lá bùa vàng, trên ghi chữ “ Di”, dán vào lòng bàn chân tượng ở góc hiểm không ai trông thấy, rồi lặng lẽ rút ra ngoài.

Khi Diệu Thiện bước ra đến cửa đã thấy ngay cô Chân Như đang đứng ở cửa chờ, cô nói:

- Anh, em xin với thầy rồi, tối nay anh dùng bữa với chúng em nhé, các em đều mong được ngồi cùng anh một bữa cơm.

Diệu Thiện cười hiền hòa, gật đầu với cô, đoạn hai người rảo bước mà đi, Như lại ngập ngừng liếc sang Diệu Thiện nói:

- Anh, mấy năm qua anh vẫn đi tìm sư huynh Diệu m đó sao?

Diệu Thiện thở dài không đáp, chỉ lẳng lặng bước đi, chân như biết tâm tư, nên cũng chẳng hỏi thêm gì nữa…

Diệu Thiện tên thật là Phương, là người quê ở Nam Thuận, năm nay 27 tuổi, anh bái sư học đạo với thầy Đại Trí ở chùa Thanh Trúc năm 19 tuổi, khóa đó chỉ có ba người cùng đồng tu với thầy Đại Trí, cả ba đều cùng tuổi, cùng quê, là bạn với nhau từ trước khi cùng tu học. Hai người còn lại một người tên Vy, pháp danh Chân Mỹ, nhưng vì điều kiện gia đình mà cô ấy đã rời chùa đi vào miền Nam sinh sống, từ đó tới nay cũng chẳng còn liên lạc gì nữa, nghe đâu cô tốt nghiệp đại học sư phạm và đã trở thành cô giáo. Người còn lại tên là Hạ, pháp danh là Diệu m, cũng chính là người mà Diệu Thiện đã luôn tìm kiếm suốt ba năm qua…

Hạ vốn là người có căn số cao vượt, cứ hàng trăm ngàn người mới có một người có mang căn duyên với Bồ Tát, hạ nằm trong số đó, mang căn Địa Tạng Vương Bồ Tát, ấy thế nhưng vì sự bất hòa với tăng đoàn chùa Thanh Trúc vào thời điểm đó mà cậu bỏ chùa đi lên núi Vu học đạo, về sau được phong danh hiệu Cửu Tổ cai quản âm binh tà thuật trên núi ấy. Thế nhưng núi ấy chuyên luyện về các phép dùng binh, là nơi sâu xa khó lường, ảo diệu ma mị, tà chính bất phân, thiện ác chẳng nhất, hạ lên núi ấy học ba năm thì chẳng còn quay trở về được nữa…

Nghe nói bị ma quỷ trên núi ấy ám thị lên thân, đã rơi xuống vực núi ấy mà chết rồi. Thế nhưng có điều lạ kì là tìm không ra xác, dù tăng đoàn và người dân, chính quyền đã cố mọi cách để tìm kiếm nhưng cũng đều chẳng thấy, nên họ nghi cho xác cậu rớt xuống ghềnh suối rồi cuốn về sông dưới hạ lưu mà trôi ra biển khơi. Ai cũng tin vào điều đó chỉ riêng có hai người chẳng tin, đó là thầy Đại Trí và Diệu Thiện, nên thầy Đại Trí đã sai lệnh cho Diệu Thiện đi khắp tất cả các chùa chiền trong nước để tìm kiếm, bởi lẽ hạ có căn Địa Tạng Bồ Tát, nên tới bất cứ nơi đâu, Diệu Thiện cũng đều tìm đến vị Bồ Tát này mà đảnh lễ đồng thời dùng phép mà dán bùa lên chân tượng, bởi lẽ vì cùng hành căn và có duyên như thế, thì nếu thực sự còn sống, sẽ có một lúc nào đó được cảm ứng. Đó cũng chính là công việc mà Diệu Thiện không thể nói qua điện thoại như các thầy bảo khi nãy, mà phải đích thân đến tận nơi làm mới xong... Nhưng vì thân phận đặc biệt và những nhân duyên, ác duyên lạ kì trong tăng đoàn tông môn mà câu chuyện của hạ luôn là một chủ đề bị né tránh ở tất cả mọi nơi bổn tự trong giáo hội, vì thế mà công việc luôn được thi hành kín kẽ, có nhiều người cũng nhận biết được nhưng vì nể cái oai đức của Diệu Thiện, kính sợ danh vọng của thầy đại trí mà họ đều im tiếng chẳng hề đề cập tới. Chân như tuổi còn trẻ chưa hiểu hết những sự phức tạp ấy nên cũng có nghe được chuyện, thế là liền vô tư mà hỏi vậy thôi…

Bấy giờ hai anh em cùng bước vòng qua nơi sân chùa để tới nhà ăn, sân chùa giờ đây đã vãn chẳng còn mấy người, Diệu Thiện liền nhận ra ngay có hai người đang đi tới…

Ồ, ra là hai cha con ban nãy anh đã gặp trong đoàn người đi thắp hương cho khu mộ các vi trụ trì của chùa. Chính là ông Quân và Lệ.

Người cha có vẻ vồ vập và phấn khởi khi nhìn thấy Diệu Thiện, còn người con gái thì có vẻ miễn cưỡng và thấy chẳng vui lắm…

Ông Quân bước đến liền cười nói:

- Dạ xin chào thầy, chúng con muốn xin thầy ít phút mà không biết tìm ở đâu nên đứng chờ ở đây từ khi đó tới giờ ạ

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.