Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 2030 chữ

Bấy giờ Mẫu đã đi khỏi, các tướng thủy dưới sông cùng nhìn Hỏa Thiên Di, Thanh Từ nói:

- Có Mẹ xin cho Ông nên chúng tôi chẳng tranh đấu cùng Ông nữa, nhưng Ông nhìn thực lực hai bên thì cũng tự biết kết cục rồi đó, vậy xin đi khỏi nơi này ngay cho, đừng cố làm khó các vị thần dưới sông này.

Nói xong Thanh Từ cưỡi trên lưng Lưỡng Long, vung thanh gươm lên ra hiệu lệnh, lập tức Lưỡng Long gầm lên một tiếng rồi quẫy đuôi lặn thẳng xuống dưới sông sâu, các bóng Thủy Tướng và Vong Ma Ngạ Quỷ cũng lần lượt tan theo, các bàn tay đen đều rút về dưới nước.

Bấy giờ chim cắt Kinh Ma Lạc thấy đã yên ổn, mới hiện lên mà nói:

- Thưa quan nhân, giờ tính ra sao?

Hỏa Thiên Di nói:

- Còn tính cái gì nữa, mang Tổ đi nơi khác thôi, nhưng trước tiên hãy làm bùa để kìm giữ Giang Màu A Dặc lại đã, loài này không phải thường, nó lại là Thủy Quái do người khác gửi vào, nếu là các bậc huyền phép có Thiệt Minh Thuật* thì ta sẽ gặp bất lợi.

(*Thiệt Minh Thuật: thuật thao túng m Binh gửi đi xa, người biết thuật này có thể thông qua m Binh dò tìm được vị trí gửi m Binh hoặc ngược lại, người biết thuật này bị m Binh cài vào người có thể từ đó mà dò ngược về người phát m Binh đi.)

Kinh Ma Lạc đáp:

- Ngọc Mẫu là Mẫu Nghi thiên hạ, lại là người có thân tình với núi ta, chắc chẳng làm điều gì hại? Đôi khi Mẫu muốn sai tướng theo để bảo vệ cho Tổ ta thì sao?

Hỏa Thiên Di đáp:

- Điều đó chẳng biết được, nhưng cũng chẳng cần quan tâm vì không còn sự lựa chọn nào khác, dù sao không có nó trong người thì Tổ ta cũng chết, cái ta lo sợ là các Thủy Tướng của Kim Giang, các Mẫu cai quản những vùng rộng lớn, thường thì nhân gian chẳng ai biết các thuật mà thích thì gọi được các Mẫu Lên, phải do các Mẫu tự đi lại và nhận ra, các Thủy Tướng của Kim Giang có bọn Thanh Từ, Lưỡng Long, Ô Súc và nhiều vị thần khác đều có tài phép, lại theo ý chí của Cao Gia, nếu chúng có Thiệt Minh Thuật và có mưu làm bất lợi cho ta thì Mẫu cũng không can thiệp kịp thời, do vậy vẫn cứ phải Phong Ấn cho chắc.

Kinh Ma Lạc gật đầu đồng tình, thế là Hỏa Thiên Di chắp tay lên miệng niệm chú lầm rầm, Kinh Ma Lạc và Kỷ Như cùng chia thành hai bên tả hữu mà đứng chầu trước mặt Hồ Sĩ Hạ, đoạn từ nơi cánh tay băng trắng của anh bay vút lên ba bóng khói mờ, hai đen một trắng, dần dần tụ lại thành hình các quỷ.

Bóng khói trắng tụ lại thành hình một quỷ trắng muốt, cánh tay và ngón tay đều dài, khuôn mặt chỉ là một màu trắng nhờ nhờ, không có mắt tai mũi lưỡi, đó là tướng của Vu Sơn, có tên gọi Vô Diện, quỷ tướng có tài giả làm hình dạng người khác.

Hai bóng khói đen còn lại đều là Binh, chưa có đủ thân thức nên không có hình cụ thể, hình hài chỉ là đám khói đen lộ ra đôi mắt và cái miệng, một con có tinh loài mèo, hiệu là Linh Miêu, con còn lại cầm tinh loài chó, hiệu là Khuyển Oai.

Chúng hiện ra rồi, vô diện đứng về phía Kỷ Như, hai m Binh đứng về phía Kinh Ma Lạc, đoạn Hỏa Thiên Di niệm chú “ Phong Ấn Bức Xuất*”, rồi vung từ đồng hồ cát ra quẩng lửa nhạt, thổi vào nơi cánh tay băng trắng của hạ.

Các quỷ đều đưa tay lên niệm chú Trợ Niệm, Kỷ Như rút từ trong làn mây một nắm hoa tươi màu vàng, rồi thổi về nơi cánh tay chủ, hoa đó lập tức phong ấn lại các đường mạch phát dẫn về kinh mạch của người, khiến quỷ chẳng tự ra được.

Hỏa Thiên Di nói:

- Nay nếu Giang Màu A Dặc thoát ra, thì chỉ có ta mới thực hiện được việc đó, khi Cửu Tổ dùng được huyền thuật thì chỉ có Cửu Tổ làm được việc đó, ngoài ra các ngươi chỉ có việc giữ gìn cho nó mà thôi.

Các quỷ đều cúi đầu nhận lệnh, xong xuôi đâu đó chúng nó tan nhập trở lại vào cánh tay của hạ, riêng quỷ Hỏa Thiên Di không nhập về con dao, mà niệm chú rồi nhập thẳng về cơ thể anh. Đôi mắt Hạ liền đổi màu, anh lầm lũi đứng dậy, cho đồ vào trong cái túi cũ, rồi lặng lẽ bước từng bước chân nặng nhọc, rời khỏi con sông đi vào phố để xin ăn.

Phía xa hoàng hôn đã tắt, trời đã vào giờ quáng gà, mặt người dần chẳng còn nhìn rõ, cái đen tối của mặt sông cũng bị cho không khí làm phai nhạt đi , hòa lẫn với sự chuyển giao đêm ngày của đất trời mùa hạ, người ta chẳng còn nhìn ra được những sự ma mị diến biến trong chính cuộc sống thường ngày, người ta không thấy cái màu đen u ám dưới lòng sông Kim Giang, cũng chẳng thấy những bàn tay đen đang đưa đẩy liu diu tạo ra những gợn sóng nhẹ dưới nước, người ta cũng chẳng để ý tới có một người thanh niên lầm lũi đi giữa lúc tối trời, xung quanh người đó là một luồng âm khí bao phủ tới từng nhịp thở, bước chân anh ta khập khễnh, khuôn mặt đờ đẫn vô hồn, mái tóc dài lượt thượt che phủ đi một đôi mắt sáng rực như ngọn lửa đỏ…

….

Đêm đó Lệ ngủ tới nửa đêm thì chợt tỉnh giấc, cô thấy cổ họng khô reng…

Quái lạ, bình thường cô ngủ rất ngon mà chẳng hiểu sao hôm nay ngủ tự nhiên cô lại thấy khát nước…

Lệ dò dẫm đứng dậy, khoác chiếc áo ngủ ra bên ngoài, với tay bật cái công tắc điện lên rồi bước chân xuống khỏi giường.

Trong phòng ngủ của cô không có bình nước nên phải xuống bếp uống rồi…

Chắc mai phải để vài chai nước trên này…

Lệ lọ mọ bước ra, nhìn lên cái đồng hồ treo tường thì thấy đã chỉ một giờ sáng…

Cô mắt nhắm mắt mở đẩy cửa phòng rồi bước ra cầu thang, nơi hành lang phòng của cô là ở tầng 2 của căn nhà.

Lệ với tay bật cái công tắc cầu thang rồi bước lững thững xuống dưới, vẫn còn đang ngái ngủ.

Thế rồi Lệ chợt thấy tỉnh táo tới lạ thường bởi cô nghe được một tiếng động lạ ở dưới nhà, ngay tại vị trí nhà bếp…

Tiếng động đó không chỉ trong một khắc, mà nó phát ra liên tục.

…Sột soạt…Sột soạt…

Có trộm chăng?

Lệ giật mình sợ hãi, tự nhiên thấy lạnh toát cả người, mồ hôi rịn ra trên cơ thể cô, cô nắm chắc lấy lan can, bỏ đôi dép ra, bước chân trần thật chậm và cẩn thận xuống dưới, mắt đảo láo liên nghe ngóng, cô đã hoàn toàn tỉnh ngủ hẳn…

Lệ bước tới chân cầu thang rồi rón rén tiến về phía phòng bếp rồi đứng lại ở cửa phòng bếp để nghe ngóng, tiếng sột soạt vọng từ bếp ra, Lệ dần lấy lại bình tĩnh quan sát cho kĩ, có bóng người nào đó đang bò dưới sàn bếp…Đó không phải là ăn trộm, chỉ là bóng dáng của một đứa trẻ con thôi…

Lệ với tay bật công tắc điện phòng bếp lên, rồi cô bàng hoàng đứng chết trân ngay tại lối vào…

Thằng Long…Thằng em trai mười bốn tuổi của cô…Nó đang bò dưới đất…

Nó đang làm cái trò gì thế kia?

Lệ quát lên:

- Em làm cái gì thế?

Thằng bé chẳng có vẻ gì là giật mình, nó quay lại nhìn cô rồi mỉm cười nói:

- Em khát nước quá chị à, em đi kiếm miếng nước….

Cả hai đầu gối và hai khuỷu tay của thằng bé đều chạm đất, cả bốn chi của nó đều sát mặt đất, cái đầu nghoẹo sang một bên, trông như thể một con…Rắn đang bò trườn.

Lệ chợt thấy gai người khi nhìn thấy cảnh ấy, cô giữ bình tĩnh, cố gắng nhấn giọng nói:

- Đứng lên! Đi lại đây xem nào!

Nhưng Long quay lại nhìn Lệ, nhe răng ra cười rồi nói:

- Đừng có ra lệnh như thế.

Lệ chợt thấy lạnh hết cả sống lưng, giọng nói của nó the thé lên với âm thanh chua chát, đôi mắt nó mờ đục đi trông như mắt của người mù, nói xong nó lại oằn mình bò lại nơi có cái vòi nước, không quan tâm tới Lệ nữa.

Thế nhưng thằng bé chẳng với được tay lên vòi, thế là nó lại lảo đảo bò lại nơi…Cái xô đựng nước thải nấu ăn, đoạn cắm mặt vào đó uống nước sụp soạp.

Lệ nhìn thấy thì tá hỏa, cô chạy lại vội vàng giật lôi nó ra nhưng thằng bé gầm lên đầy phẫn nộ, rồi nó há miệng ra ngoạm một phát đau điếng vào tay cô.

Lệ kêu lên thất thanh, thằng bé liền nhả ra, thế rồi nó vươn hai tay lên túm lấy Lệ, cô ngã nhào cả ra nền nhà, rồi nó quắp hai chân ngang hông lệ, hai tay nó vòng từ phía sau ôm cứng lấy ngực cô, cái đầu nó rúc vào cổ cô, Lệ thấy nó lè cái lưỡi ra liếm láp vào cổ của cô, hệt như một con rắn đang quấn chặt lấy cơ thể cô, Lệ sởn cả tóc gáy lên, cô hét lên:

- Mày làm cái gì thế thằng này, mày điên rồi à! Tao là chị gái mày đó! Ba mẹ ơi!

Đoạn Lệ vùng mạnh một cái, cái áo ngủ cũng tuột ra để lộ cơ thể trần truồng của cô, vì Lệ có thói quen không mặc gì khi ngủ nên chỉ khoác có một tấm áo choàng ngủ ra ngoài để đi uống nước. Bấy giờ thằng bé lại túm chặt lấy Lệ không cho cô kịp đứng dậy, rồi nó trườn lên người lệ, đoạn nó há miệng ngoạm một phát vào vú cô.

Lệ vừa đau, vừa nhục, cô lại vùng ra giang tay tát một phát ngay vào giữa mặt thằng bé, rồi Lệ vung chân đạp nó ngã dúi dụi ra đằng sau, sau đó lồm cồm bò dậy, Lệ nhìn lại thì vú bên trái của cô đã bật máu chảy ròng ròng, trên bầu ngực còn nguyên dấu răng của nó hằn rõ thành bốn chấm lõm nơi vị trí của răng nanh.

Lệ vội vàng vơ lấy cái áo ngủ khoác vào rồi nhìn lại thằng bé, răng nanh của thằng bé…Có vẻ dài hơn bình thường….

Rồi có một tiếng kêu thất thanh vang lên, là tiếng của bà Huệ…Lệ giật mình nhìn lại…

Ở chân cầu thang, ba mẹ cô đang đứng đó, đang nhìn chăm chăm vào cô và thằng em trai cô đang bò quằn quại dưới sàn nhà…

Hai người chết sững, đứng im chẳng nhúc nhích…Ông Quân lặng ngắt chẳng nói nổi một lời, tay đang ôm lấy vai vợ, còn bà Huệ thì đôi mắt mở tròn xoe kinh hãi, hai tay bưng che lấy miệng, đứng sát vào vai chồng…

Đôi vợ chồng đang bị sốc hoàn toàn…

Bị sốc hoàn toàn…

Thằng bé nhe răng ra cười với họ, cái đầu nó ngúc ngắc một chút, thế rồi nó nằm bệt xuống sàn nhà

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.