Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 2037 chữ

Hùng không nén nổi cảm thán mà đứng lặng nhìn ngôi mộ…

Đây là một người tài đức, tuy ông chẳng có danh vọng gì, ông chỉ là một người ẩn cư, không tiền bạc, không quyền chức, mà ông chỉ đơn giản là một người trông coi đền miếu, học chữa bệnh cứu người, ấy thế nhưng nhân dân khắp vùng này đều tôn kính yêu thương ông…

Ấy vậy mà giờ đây cũng nằm sâu dưới ba tấc đất lạnh lẽo, chẳng có người nhang khói như thế này sao? Phúc một năm về thắp hương cho thầy được mấy lần? Khi còn sinh thời thầy chữa bệnh cứu biết bao nhiêu người, trong số những người mà thầy từng cứu chữa bệnh cho ấy, thường ngày có ai lên đây mà lo hương khói cho thầy vào những ngày rằm, mùng một không?

Vậy người ta sống ở đời là vì cái gì? Vì điều gì thế?

Hùng bỗng nhiên có sự hoài niệm trong lòng…

Sống trên đời này…Vì cái gì thế?

Từng có người nói với anh, con người sống trên đời này không vì danh thì vì lợi, vậy vị thầy này ông ấy vì cái gì mà sống? Chắc hẳn không phải vì lợi rồi, ông làm gì có tiền? Ông chỉ toàn chữa bệnh cho người nghèo mà chẳng lấy của họ đồng nào cả. Thế có phải vì danh không? Người ta nói người trên Vu Sơn thường chẳng cho ai lên, thường có công việc thì xuống núi, có người gặp khó khăn thì giúp đỡ, người ta hỏi đến chuyện riêng thì tránh đi, ấy vậy thì cũng nào là phải vì danh?

Hùng thôi chẳng nghĩ nữa, anh muốn thắp cho thầy n nén hương nhưng ở đó chẳng còn hương sẵn, vậy là anh cúi lạy hai cái.

Sau khi lạy xong anh thở dài một tiếng, đoạn bước sang ngôi mộ cuối cùng, ngôi mộ thứ chín trên đỉnh Vu Sơn…

CỬU TỔ VU SƠN- HUYỀN VI

TÊN HÚY: HỒ SĨ HẠ

NĂM SINH: 1974

NĂM MẤT: 1993

HƯỞNG DƯƠNG: 24 TUỔI

Đây là người học trò cuối cùng của thầy Huyền n, cậu ấy đã mất chỉ sau thầy có vài tháng…

Cậu đã cảm thấy thế nào khi người thầy đáng kính mất đi? Người thường ngày vẫn cùng sống ra đi rồi, chỉ còn một mình lẻ loi trên ngọn núi cô liêu này, Có phải là cô đơn lắm không? Cô đơn tới mức độ nào vậy?

Một thanh niên hai mươi tư tuổi đầu, còn chưa vợ còn gì, sức mạnh gì, nguyên nhân lý do gì khiến cho cậu chịu đựng được cuộc sống kham khổ và tẻ nhạt nơi đây? Khi mà chỉ còn có một mình?

- Đây là một ngôi mộ Tế Tưởng*, chỉ lập để thờ tự chứ chẳng có xác bên trong.

(*Tế Tưởng: cúng bái ngưỡng vọng, không có xác trong mồ)

Có một giọng nói vang lên bên tai Hùng, một bàn tay đặt nhẹ nhàng lên vai anh, Hùng giật mình quay ngoắt lại thì nhìn thấy ngay gương mặt, vóc dáng thân quen của Phúc.

Hùng ú ớ không nói nên câu…

Cái gì thế? Chỉ vài phút trước anh đến đây ngắm các mộ, anh quan sát xung quanh còn chẳng có ai, Phúc từ đâu chui ra vậy? Và anh ta đi cái kiểu gì mà không phát ra tiếng động?

Hay là Hùng đang quá suy tư nên chẳng nghe thấy?

Hùng lấy lại bình tĩnh khá nhanh, anh giữ giọng rồi nặn ra một nụ cười trên môi, nói:

- Anh Phúc! Thật tình cờ quá!

Phúc cũng vui vẻ ra mặt, anh nắm lấy tay Hùng mà nói:

- Anh Minh, tôi không nghĩ lại gặp anh ở đây đâu, anh có người quen ở Yên Lịch à? Anh tới đây sao chẳng gọi cho tôi? Anh có lưu số điện thoại của tôi mà?

Hùng gãi đầu cười nói:

- Tôi làm gì có người quen ở đây, nhưng hôm trước ở trên tàu nghe mọi người nói về Vu Sơn tôi cũng tò mò, thôi thì đàng nào cũng đến Tây An, thăm người bà con xong thì tôi ghé thăm núi thắp hương một chuyến để về thành phố còn có cái kể cho vợ con nghe, anh cũng lên núi này thắp hương à? Tôi nhớ anh nói nhà anh gần chân núi này hả? Đúng là trái đất tròn thật.

Phúc cười đáp:

- Đúng là trái đất tròn, nhưng cũng không tới nỗi trùng hợp như anh tưởng, nhà tôi không phải ở gần núi, mà là ở ngay trên núi này luôn, có sự trùng hợp chẳng qua là anh đã tới đây trong khi tôi về đây thôi. Tôi vừa mới đi xuống núi mua ít hương và đồ lễ, ngày kia là ngày giỗ của Tổ trên núi.

Đoạn Phúc chỉ tay vào mộ Bát Tổ Huyền n, nói:

- Kia là mộ của thầy tôi, tôi sống với thầy trên núi này từ nhỏ, nhưng nay tôi đi làm ở xa nên lâu mới về thắp hương cho thầy được.

Đoạn Phúc trỏ tay sang mộ Cửu Tổ Huyền Vi nói:

- Còn đầy là em đồng môn của tôi, khi cậu ấy mất tôi cũng chưa được gặp mặt lần nào nên mới lập ngôi mộ này để tế tưởng cho cậu ấy, cậu ấy bị rớt xuống vực mà chết, xác cậu ấy bị cuốn ra biển rồi.

Hùng ngậm ngùi gật đầu.

Anh ta nói đúng như Hùng dự đoán. Hùng không bất ngờ, anh chỉ cảm động thôi.

Anh ta là người trung thực…Người như thế thì chẳng có gì mờ ám cả, mọi câu chuyện ma đồn đại về núi Vu Sơn này, có lẽ chỉ là tin đồn mà thôi…

Hùng nói:

- Đây là những người từng sống trên núi sao?

Phúc đáp:

- Những người từng sống trên núi có nhiều, nhưng trên núi này có tục lan truyền miểu hiệu cho các đệ tử truyền đời, chỉ những ai nhận danh hiệu Tổ mới được lập mộ ở đây thôi, vẫn còn một khu mộ khác ở bên đông của núi, khu mộ đó dành cho những người đệ tử nhưng không phải Tổ. Núi có cơ chế riêng biệt theo kiểu cha truyền con nối.

- Chính quyền không can thiệp nhỉ? Tôi nghĩ nơi đây đáng làm danh lam thắng cảnh,di tích lịch sử thờ tự người tiền nhân, ấy thế mà lại để cho hoang vu thế này…

Phúc cười đáp:

- Ấy đều là nhờ công của Sơ Tổ Huyền Phi, vị ấy đã làm cho ngọn núi trở thành một lãnh địa độc lập từ thời phong kiến kia, vị ấy ngoảnh mặt về Nam mà xưng Vua một cõi, làm lợi cho bách gia, không phạm tới chính quyền, các đời về sau đều nhờ ơn trạch đó mà không bị ràng buộc, lâu dần thành lệ nên chẳng ai đụng tới, giống như kiểu các buôn, làng bản nơi xa xôi, không bị công an, rồi chính quyền địa phương khống chế ấy. Thêm vào đó nữa, các đời đệ tử cũng thêu dệt lên lắm chuyện ma mị trên núi nên người ta đồn tai nhau, đâm ra là mọi người cũng kiêng kị mà không phạm đến cho những mục đích thông thường.

Hùng gật gù ra điều đã hiểu, đoạn sực nhớ ra lại hỏi:

- Vị Sơ Tổ đó, tôi thấy năm sinh năm mất ghi sai hay sao? Có lẽ nào người mà lại sống được tới bốn trăm tuổi chăng?

Phúc nói:

- Như tích xưa truyền lại, vị đó là Tổ đầu tiên của ngọn núi này, đặt ra tiền đề cho núi lưu truyền mãi muôn đời sau, cha người đó là Võ Tướng, mẹ không phải người mà là nòi Hồ Ly nên người đó có dòng máu Hồ Ly trong người, có thể sống thọ tới vài trăm năm được. Vào thời của Tổ thì người ta xem Hồ Ly là súc vật, là loài yêu ma, nên tổ đã cố gắng tới vô cùng mưới xây dựng được ngọn núi như hiện thời. Tôi chẳng biết câu chuyện có thật hay không, nhưng bia mộ đã tồn tại mấy trăm năm rồi, các đời sau chỉ có tu bổ chứ không phạm vào quan quách bao giờ nên chẳng thể biêt được, cứ y như vậy mà tái tạo lại thôi.

Hùng gật đầu nói:

- Cảm ơn anh, dù có thật hay không thì cũng là một câu chuyện lý thú.

Phúc không nói gì nữa, anh lấy mấy bó hương mang theo ra, rồi lau dọn cẩn thận các tấm gỗ trên bia mộ, sau đó thắp hương lần lượt cho tất cả các mộ, Hùng cảm thấy đứng lại đó tiếp thì có vẻ cũng hơi gượng gạo, nhưng dù sao trên núi cũng chẳng còn ai, nếu có đi khỏi thì chắc chỉ có đi về, nên đành lẽo đẽo theo, cũng may Phúc cũng chẳng có ý định tiễn khách…

Phúc thắp hương đến mộ của Huyền n thì dừng lại, chắp tay khấn mà nói:

- Nay con về thăm thầy…

Thế rồi Phúc lặng người, mắt anh cứ nhìn đăm đăm vào nơi nấm mồ xanh, nước mắt khẽ trào ra, anh chẳng nói câu gì nữa…

Hùng thầm quan sát những cử chỉ đó, anh có thể hiểu được tâm trạng của Phúc lúc này…Anh đang nhớ tới người xưa…

Phúc đứng lặng như thế rất lâu mà không nói gì, đoạn cúi lạy rồi đi sang mộ của vị Cửu Tổ, Phúc thắp lên một nén hương rồi nói:

- Tổ sống khôn chết thiêng, xin về phù hộ độ trì cho đệ tử Vu Sơn sớm hoàn thành lời ủy thác, sớm đạt được sở nguyện truyền đời của các Tổ.

Nói xong cũng cúi lạy, thế rồi nói với Hùng:

- Anh Minh, để tôi dẫn anh đi tham quan trên núi một vòng nhé.

Hùng gật đầu, thế là Phúc liền dẫn Hùng đi nhìn ngắm khắp cả núi một vòng, từ nơi bãi tập võ ngày xưa, nơi luyện công, nơi đọc sách, nơi tiếp khách đường xa, nơi suối nước, nơi tế tự…Những nơi trồng thảo dược cũng như những nơi có những thảo dược tự nhiên quý hiếm, những nơi chòi lán, ăn ngủ nghỉ của những người trên núi khi còn sinh thời…

Phúc dẫn Hùng đi tới một cái hang rồi nói:

- Trong kia là các khí cụ thầy tôi đi làm việc, nhưng thầy tôi mất rồi thì cũng không sử dụng đến.

Hùng muốn vào xem nhưng Phúc lại gạt đi nói:

- Ngày xưa trong đó có người chết thảm khốc, hơn nữa các đồ dùng của thầy tôi đều dùng cho các việc liên quan đến nghi lễ, thờ cúng chứ chẳng có gì khác cả đâu mà xem, chúng nó ở trong đó, thầy tôi thì mất rồi cũng chẳng nên tò mò vào đó…

Phúc chỉ nói vu vơ thế rồi lôi Hùng đi, nhưng anh không biết được rằng chính điều đó lại khơi gợi lên sự tò mò trong đầu Hùng…

Cái hang đó có điều gì đó kì lạ…

Hùng cũng đi theo Phúc nhưng còn ngoái lại nhìn thêm một lần nữa, để định hình trong đầu chính xác vị trí của cái cửa hang…

Kiểu gì thì kiểu, một lúc nào đó anh cũng sẽ quay lại cái hang này để xem có gì bên trong…

Chợt nhiên lời của ông già bán nước lại văng vẳng trong đầu Hùng…

- Ở Vu Sơn năm nào cũng có người chết trên đó, rắn cắn, ngã vực, chết đuối trượt chân, rồi thì đủ thứ, nhưng người ta chỉ toàn chết về buổi đêm, mấy cái người chết toàn là du khách tò mò, chứ người thổ cư chỉ chăn dê đến hết giờ chiều là về rồi, không bao giờ bị sao cả, chắc là phạm vào giờ húy của yêu ma thần linh trên núi đó…

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.