Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 1990 chữ

Sau cái đêm hoàn tất việc tang lễ cho ba cô, bà Huệ đã mất tích. Sáng hôm sau Lệ nháo nhác tìm khắp nơi nhưng không thấy bà Huệ đâu, thế rồi Lệ gọi điện đi nhiều nơi, huy động nhiều người cùng nhau tìm kiếm khắp mọi chỗ nhưng đều chẳng thấy được mẹ ở đâu cả.

Thế nhưng cũng chẳng phải chờ quá lâu, chỉ chiều tối ngày hôm đó, người ta đã tìm thấy xác bà Lệ ở dưới sông Tô Lịch, xác bà không bị chìm mà vướng vào một cành gỗ to đang trôi nổi giữa dòng…

Khi người ta đưa xác bà Huệ về tới nhà, Lệ chẳng còn tin nổi vào mắt mình nữa, cô gục ngã ngay lập tức và nhanh chóng được đưa tới cấp cứu tại bệnh viện nơi giáo sư Hà đang làm việc.

Khi tỉnh dậy, Lệ thấy giáo sư Hà đang ngồi bên cạnh, Lệ chẳng nói năng gì cả, tất cả các cảm xúc trong người cô giờ đã bị đóng băng lại, cô chỉ lặng lẽ hướng mắt ra nhìn bên ngoài cửa sổ nơi bầu trời trong veo…

Mới ngày nào cả gia đình cô còn đang vui vẻ hạnh phúc đến như thế, chỉ mới hai tháng trước cô và Long đã vui mừng hân hoan đến thế nào khi ba nói đưa chị em cô lên Hà Nội đi du lịch tham quan, rồi chuyện gì đã xẩy ra thế này?

Trong thời gian ngắn ngủi, em cô đau bệnh, cô mất đi cả cha lẫn mẹ…

Một cô gái hai mươi ba tuổi, tâm hồn mong manh như nụ hoa ban mai đầu mùa, ngang bướng do được yêu chiều, tự kiêu do quen thắng thế, làm việc gì cũng thuận lợi do có người nâng đỡ, có quyền quyết định được công việc của nhiều người khác do có ba bảo vệ, ngông ngênh tự tin giữa đời vì có mẹ sau lưng, khi trở về nhà thì biết đó là nơi bình yên nhất không một thế lực nào có thể xâm phạm được.

Nhưng giờ đây tấm lá chắn đó đã tan vỡ, hậu phương vững chắc cũng đã mất đi rồi…Cô biết đối mặt với cái xã hội khắc nghiệt này, cái thực tại phũ pHàng này như thế nào đây? Cô hoàn toàn rối bời, trong đầu óc non nớt trống trải của cô giờ đây là sự trống rỗng hoàn toàn, cảm xúc là một mớ hỗn độn pha trộn giữa sự sợ hãi, cô đơn, đau thương, tức giận…Hòa quyện vào với nhau, rồi cùng tan đi để lại một khoảng trống trải mất phương hướng lớn lao bao trùm lấy ý thức.

Giáo sư Hà ngồi bên giường, đưa tay nắm lấy cánh tay cô mà nói:

- Cháu có ổn không?

Lệ đáp, mắt nhìn vào giáo sư, giọng cô nghẹn ngào đứt quãng:

- Bác Hà, cháu không ổn chút nào…

Giáo sư vỗ về an ủi cô, nói:

- Đây là cú sốc quá lớn, bất kì ai cũng khó mà chấp nhận được.

Lệ ngước đôi mắt trong veo ngơ ngác lên nhìn vị bác sĩ già mà hỏi:

- Giờ cháu nên làm gì?

Giáo sư Hà ôm lấy Lệ, cái ôm đầy sự ngọt ngào trìu mến của những người trong gia đình, ông cứ để mặc cho cô gục đầu vào vai ông thật lâu, ông cảm giác làm như thế có thể cùng san sẻ nỗi đau mất người thân với cô, hồi lâu sau thì giáo sư nói:

- Người nhà và họ hàng cháu đã dưới quê lên để đưa cả cha và mẹ cháu về dưới quê an táng rồi, lẽ ra việc an táng cho bố cháu phải ở quê nhưng vì ý mẹ cháu muốn thực hiện ngay tại căn nhà mướn chứ không chịu đưa xác bố cháu về quê nên thế, giờ mẹ cháu mất rồi thì theo ta đưa về quê như vậy là đúng.

Lệ nói:

- Đúng vậy, cháu vẫn không hiểu sao mẹ cháu lại quyết định làm thế, cháu chỉ biết mẹ cháu tốn khá nhiều tiền cho chủ nhà và chính quyền để tổ chức đám tang cho ba cháu tại căn nhà mượn và để chôn ba cháu tại Hà Nội.

Giáo sư Hà nói:

- Hiện tại em Long cháu sẽ là người chủ trì tang lễ, nó chỉ đứng ra làm người trưởng nam thôi, còn các công việc khác họ hàng và bạn bè của ba cháu sẽ cùng nhau lo liệu, bây giờ căn nhà thuê đã trả rồi và mọi người đã đưa ba mẹ cháu về quê cả rồi, đáng lẽ có vài người ở lại đây với cháu nhưng bác bảo về phần cháu bác sẽ lo nên họ cứ về hết đi.

Lệ gật đầu, nói:

- Cháu cảm ơn bác. Vậy chỗ quan của ba cháu mới chôn thì sao?

Giáo sư Hà nói:

- Vẫn chôn tại nghĩa trang thành phố, chỉ đưa linh vị về thôi, đó là ý của mẹ cháu khi ba cháu mất, còn mẹ cháu thì đưa về quê để chôn.

Điều này thật kì lạ…Tại sao mẹ lại hành động kì lạ như thế? Tại sao mẹ lại không đưa xác ba về quê mà muốn chôn ba ở thành phố này? Chẳng có lý do gì khiến mẹ làm thế cả, lẽ nào có ai đó xui khiến mẹ sao? Giờ đây ba mẹ mỗi người mỗi nơi sao?

Lệ nói:

- Vậy cũng được, khi nào cải táng cho ba cháu cháu sẽ đưa về quê sau.

Giáo sư Hà gật đầu, rồi nói:

- Thực ra cháu chỉ bị ngất vì sốc nhưng bác vẫn đưa cháu vào viện của bác, bác lại bảo họ hàng nhà cháu về trước hết đi để mình bác chăm sóc cho cháu là có lý do, bây giờ chỉ còn mình cháu và bác, bác có chuyện quan trọng cần bàn với cháu, bác biết lúc này là chưa nên nhưng đây là việc quan trọng, nếu không bàn nhanh thì bác sợ rằng không kịp…

- Vâng bác nói đi.

- Về cái chết của cha mẹ cháu, và hành vi kì lạ của mẹ cháu, cũng như quyết định kì lạ của mẹ cháu khi cha cháu chết, cháu có liên tưởng nào không? Vì sao nó xảy ra cùng một lúc như thế?

Lệ ngập ngừng nói:

- Ý bác là…

Giáo sư đẩy gọng kính lên, rồi nói rất nhỏ như sợ có ai nghe thấy:

- Cháu có nhớ cháu từng hỏi bác cách liên lạc với bác sĩ Phúc không?

- Dạ nhớ, dạo đó…

- Đúng rồi, cháu có kể bác là dạo đó có một vị Tiên Sinh nói với cháu về trường hợp của gia đình cháu, vị Tiên Sinh ấy cũng dặn dò cháu phải theo dõi việc trong nhà, nếu có điều gì bất lợi xảy ra thì phải đến tìm gặp ngay, có đúng vậy không? Thế tức là người ta đã liên tưởng được trước việc tai họa, chẳng phải cha mẹ cháu đã mất cả rồi sao? Cháu có nghĩ đó là việc trùng hợp ngẫu nhiên không?

Lệ ngồi lặng im trước tượng như lai, cô chắp tay đầy thành kính, trong đầu cô không nghĩ gì, miệng cô hòa cùng với lời tụng ngân vang của các sư đang ở vị trí giữ mõ…

Việc hòa theo lời tụng kinh làm cho đầu óc cô bận rộn, điều đó khiến cô chẳng còn nghĩ được gì, chẳng cảm nhận được đau khổ, chẳng còn biết lo buồn, cả tâm trí và cơ thể cô trở thành một thể thống nhất, hòa chung với lời kinh câu kệ, sao nghe thanh thoát muôn lần…

Cô đã hiểu thảo nào khi người ta đau khổ, khi người ta lo sợ, người ta hay đi tới tìm nơi cửa thiền…Hóa ra khi cả tâm trí, cả tinh, ý, thần của một người hòa cùng với tiếng chuông chùa, sẽ tạo ra một loại sức mạnh cảm ứng đặc biệt, sức mạnh cảm ứng ấy có khả năng làm cho người ta thanh mát, đánh bay được hết tất cả nỗi phiền não trên đời nầy…

Nhưng khi buổi tụng kinh kết thúc, tâm hồn đau khổ này biết nương nhờ vào đâu? Khi rời khỏi mái chùa này, thân thể cô đơn này biết bấu víu vào đâu?

Lệ ước gì nó mãi mãi không bao giờ kết thúc, để cô mãi mãi chẳng bao giờ phải trở về với thực tại tàn khốc, cái thực tại làm những ngày gần đây, cô giật mình tỉnh giấc giữa đêm với cơ thể ướt đẫm mồ hôi…

Rồi có một bàn tay đặt nhẹ nhàng lên vai cô, Lệ ngước mặt lên nhìn, thì ra là một vị sư trẻ, vị sư hướng mắt ra cửa ra hiệu, Lệ quay người lại, ngay lập tức cô như bừng tỉnh…

Cô biết khi buổi tụng kinh kết thúc, khi bước ra khỏi sân chùa, cô vẫn có chỗ để bấu víu…

Khuôn mặt người con trai ấy, chỉ nhìn vào là cô thấy an yên đến lạ, khi anh ta cất tiếng nói lên, cô bỗng thấy bình tâm đến vô bờ…

Người đang đứng ở cửa phòng tụng kinh nhìn vào cô, ra hiệu cho sư gọi cô, chính là Diệu Thiện Tiên Sinh…

Cô tới nơi này ban đầu đâu phải là để tụng kinh? Cô tới là để tìm anh mà? Thế rồi trong lúc chờ đợi để được gặp anh, cô mới vào trong phòng này để tụng kinh. Và giờ anh đã tới để gặp cô rồi…

Lệ vội vàng đứng dậy, chắp hai tay xá Phật cung kính rồi bước nhanh ra ngoài cửa.

Diệu Thiện đỡ ngay lấy tay Lệ, nói:

- Tôi nghe việc của cô rồi, tôi chân thành chia buồn với gia đình cô.

Nói rồi bước đi, Lệ lẽo đẽo bước đi theo sau.

Lệ nói:

- Em nghe nói anh định rời Hà Nội sao?

Diệu Thiện đáp:

- Đúng vậy, công việc ở đây của tôi đã xong rồi, tôi đang định về Nam Thuận quê tôi, vì nghe nói cô tìm tôi nên tôi chưa đi đấy thôi, chứ tôi định dùng bữa trưa nay xong sẽ khởi hành.

Lệ cúi đầu chẳng nói gì, Diệu Thiện dẫn cô đến mái nhà lầu lục giác rồi mời cô ngồi uống trà, bấy giờ Lệ mới thưa:

- Anh khoan đi đã có được không? Em có việc này muốn hỏi anh đã, liên quan tới cái chết của ba mẹ em, em cảm thấy anh có biết việc này…

Diệu Thiện nói:

- Đúng vậy, ba mẹ cô đã chết do bị Tà nhập, tôi đã gặp trường hợp như thế nhiều rồi nên biết, không phải là do tai nạn bình thường…

Lệ nói:

- Anh biết rõ như vậy mà anh cũng vẫn đành đi sao? Em cũng đang bị Tà nhập, anh đã biết điều đó từ lần nói chuyện trươc có phải không? Anh đành lòng nhìn em chêt sao?

Rồi chợt có một giọng nói vang lên sau lưng Lệ:

- Anh ấy không thể làm gì để giúp cô được ngoài việc cảnh báo cho cô.

Lệ giật mình quay lại thì thấy cô Chân Như đã đứng ngay sau lưng mình rồi.

Chân Như nói:

- Việc của gia đình cô chúng tôi rất buồn, nhưng không phải cứ bị Vong Nhập thì người nhà chùa sẽ giải được, nếu được như thế thật, thì các sư được tôn xưng làm thánh thần, và trong nhân gian chẳng có việc quỷ dị nữa, có những việc nó xảy đến là vì nó đã đủ nhân duyên và phải xảy đến với người đó thôi…

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.