Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 1918 chữ

Bà ta không phải là bị Ma Quỷ dẫn dụ ra bờ sông, bà ta đã biết được trước cái chết của mình và tình nguyện hiến mạng cho Ma Quỷ…

Bà ta đã biết được công năng của lá Bùa Y Lặc Ma* này, và muốn nhường nó cho con gái dùng, hoặc là bà ta đã biết được cái chết của chồng bà ta là do Tà Ma, bà ta biết không thể tránh khỏi cái chết nên đã dùng cái chết để giao kèo với bọn chúng nhằm giữ mạng cho hai đứa con mình…

(*Y Lặc Ma: Bùa vẽ ra để chống yêu Ma, được thầy Đại Trí của chùa Thanh Trúc phát triển lên, Diệu Thiện là học trò của người này, và có Căn Số U Ẩn nên vẽ lại được Bùa đó, mỗi Bùa này chống được một Tà Linh, nếu Tà Ma phá Bùa này thì nó cũng bị chết, loài có Căn Số cao thì hiểu được Bùa này nên sẽ không phá.)

Diệu Thiện hỏi:

- Từ khi ba cô mất, mẹ cô có điều gì lạ không?

Lệ nghe Diệu Thiện hỏi liền nhớ lại ngay những hành vi khác thường từ lời nói cho tới hành động của bà Huệ, đem kể lại hết cho Diệu Thiện nghe…

Diệu Thiện nghe xong trầm ngâm suy nghĩ…

Đúng là như thế…Bà ta đã tiên liệu được cái chết của mình, bà ta đã quá đau khổ khi biết tin ông chồng ra đi, một nỗi đau đớn tới cùng cực đến mức không còn nhận thức được gì, bà ta đã để mất đi ý thức và bị Ma Quỷ dụ lừa tới nỗi hiến cả mạng cho chúng nó…

…Việc này, có lẽ phải hỏi ý Thiên phu nhân mới xong.

Đoạn Diệu Thiện quay lại nói với Chân Như:

- Em đi ra cổng chùa, thỉnh bát hương giữ bản mệnh của Thiên phu nhân vào đây cho ta.

Lại nói bóng ma nữ đi theo Diệu Thiện hiệu là Kinh Tâm, khi sống lấy chồng họ Thiên nên có danh là thiên phu nhân, do là Vong Ma nên không vào được nơi chùa, mà phải kí thác cho vào lư hương, để cho chỗ riêng ở ngoài cổng chùa. Vì có việc như thế nên những chùa linh nổi về bắt Ma hoặc có Thần Nhân, Quỷ Nhân phía trước chùa đều trồng các cây đề, cây si, cây đa to, gốc cây có hốc rỗng là để những bát hương bản mệnh của Quỷ Thần như thế, quý Phật Tử đi chùa có thấy những điều lạ, người hoặc vật lạ trước nơi cổng chùa thì xin chớ có táy máy, kẻo động vào Vong Linh.

Chân Như nghe nói, biết việc nghiêm trọng lắm mới phải thỉnh phu nhân vào chùa, liền vâng mệnh đi ngay.

Bấy giờ Chân Như đi khỏi rồi, Lệ vội vàng nắm ngay lấy tay Diệu Thiện, trào nước mắt mà nói:

- Em biết là anh không nỡ bỏ rơi em mà? Anh là người nhân đức em đã biết như thế ngay từ lần đầu tiên chúng mình gặp nhau, anh giúp được em có phải không?

Diệu Thiện gạt tay Lệ ra nói:

- Nơi linh thiêng nhớ giữ lễ nghi cử chỉ, việc của cô tôi chưa rõ thế nào nhưng đã mường tượng ra rồi, giúp được thì tôi không giám nói chắc, tôi còn phải thỉnh ý một số vị ở trên tôi nữa, nhưng không giúp được nhiều thì cũng giúp được ít, xin cô chớ có sợ gì. Chú Đại Minh tôi vào miền Nam công tác, nếu chú về tôi sẽ thưa chuyện của cô.

Lệ nói ngay:

- Trong mấy ngày trời cha mẹ em đều mất, em trai em thì đang ở bệnh viện, cơ thể em cũng chẳng được như thường, chờ tới khi trụ trì về có lẽ cả hai chị em đều ra ma cả, mong anh liệu việc sớm giùm cho em, chỉ cần giữ được mạng cho em và em trai, anh muốn gì em cũng đồng ý, cả đời này có làm trâu ngựa hầu hạ cho anh cũng được.

Diệu Thiện nghe như thế quắc mắt nhìn, nói:

- Cô nói những câu này quen miệng rồi nhỉ? Cô sửa lại ngay đi, đừng để những lời như thế thành lời chót lưỡi đầu môi, lời nói ra như bát nước đã hắt đi, đến lúc thấy được sự nguy hại thì chẳng thể rút lại được nữa.

Nói rồi bước đi thẳng, Lệ biết sai ngượng đơ cả người chẳng nói được gì, lại lẽo đẽo chạy theo Diệu Thiện, cả hai cùng lên lục giác lầu của chùa chờ đợi Chân Như vô.

Chỉ ít phút sau Chân Như đã quay trở lại, hai tay bê một bát nhang cung kính dâng lên trên bàn trà, bát nhang vừa đặt xuống, Diệu Thiện liền đưa tay lên miệng tụng chú ba hồi, đoạn gõ nhẹ vào bát nhang, miệng lầm rầm hô : “giải”, tức thì từ nơi cây nhang cắm trên bát bay vụt lên một bóng hình người nữ, chính là Kinh Tâm.

Kinh Tâm hiện lên đảo mắt nhìn quanh một vòng, rồi quắc mắt nhìn Lệ mà nói:

- Lại là con tiện nhân này à? Có chuyện gì mà gọi bổn phu nhân vào đây?

Diệu Thiện dùng thuật Bức Thanh, cách cảm với Vong Ma, nói:

- Phu nhân chớ có nói thế, người ta mất cả cha mẹ, giờ tính mạng đang nguy, đang ở tột cùng của thương đau, không giúp được nhau thì chớ nói lời cay đắng. Cùng là kiếp người cả, thấy người đau khổ sao ta vui sướng được?

Kinh Tâm kêu lên tức tối:

- Phải, các người đều là người, ta chẳng phải là người, ta chỉ là con Quỷ!

Đoạn toan bay lại vào trong lư, Diệu Thiện vội can dỗ:

- Ấy, ý tôi nào phải thế phu nhân chớ có trẻ con, thôi thì xem giúp cho người này, tôi thấy nhiều việc chưa ổn, nhưng tài học không đủ luận.

Kinh Tâm nói:

- Tiên Sinh thâm nhập Kinh Tàng, Căn Cơ U Ẩn, Phật Đạo Sâu Màu, Trí Tuệ Như Biển, Tiên Sinh không đủ luận thì gọi tôi làm gì.

Diệu Thiện lại dỗ mãi phu nhân mới thôi, phu nhân nói chẳng sai, Diệu Thiện trí lực đều uyên thâm nhưng Kinh Tâm vốn là người giỏi về Bùa Chú và dùng Binh Từ khi còn sống, lại rất thông minh nên những việc thế này đều am hiểu, đoạn Diệu Thiện cách cảm lại cho phu nhân tất cả sự việc xảy ra với gia đình vị nữ thí chủ, Kinh Tâm nghe xong nói ngay:

- Còn gì mà phải nghĩ nữa, đóng sẵn hòm đi là vừa.

Diệu Thiện nói:

- Xin phu nhân bày thật cho, chớ có nên nói thế.

Kinh Tâm đáp:

- Em nói thật đấy mà, việc rõ ràng như thế cớ sao Tiên Sinh lại không hiểu? Hay chỉ vì đạo từ bi thương người không nỡ bỏ rơi mà sinh ra cố chấp, hiểu mà cố tình chẳng muốn hiểu?

Diệu Thiện nói:

- Thực sức học tôi không đủ hiểu, phu nhân biết được gì mong luận giảng cho nghe.

Kinh Tâm liền thuyết cho Diệu Thiện nghe về Độc Giang Cửu Huyền ở sông Tô Lịch như sau:

- Vì sao sông Tô Lịch gọi là Độc Giang? Vì sao tướng Kim Giang gọi là Cửu Huyền? Ấy là bởi lẽ trong gầm trời này, ở nơi sông nước của chúng, chúng là bất khả chiến bại. Gọi là Độc Giang Cửu Huyền chính là có ý như thế. Nay Thanh Từ là chiến tướng, Lưỡng Long là thần binh, riêng sức của chúng ở dưới sông đã chẳng ai đánh được, chúng được giữ bởi Bùa Yểm Cao Gia, Ma Thuật đất Bắc trùng trùng bí mật, Huyền Thuật đất Bắc tích tụ ngàn đời, văn minh đất Bắc trải dài lịch sử, oai lực chẳng kể đâu cho hết, là cái nôi của Huyền Thuật, ngay đến em cũng là người đất Bắc nên hiểu những điều như thế, Cao Biền đặt lại những thuật gì Tiên Sinh biết được không? Chưa kể tới trên chúng còn có Thần Quan giữ sông, các Mẫu Thủy Phủ, Thánh Mẫu Liễu Hạnh, còn kể tới dưới chúng âm binh thủy quái trùng trùng, nào Vong Ma Ngạ Quỷ phủ kín cả sông, nào Vong Linh, Anh Linh bay ngập cả trời, nào Phương Linh, Thạch Hảo sâu dưới nước, loài nào cũng mạnh…

…Ví như thần Lốt đây là người nhập vào gia chủ của Tiên Sinh, nó là người thừa kế ý chí của Thủy Thần mà kế nhiệm, lại là loài Anh Linh, Bản Mệnh đặt dưới sông sâu, Căn Mệnh đặt trên bốn mạng người, hễ Căn Mệnh mất là người cũng chết, hễ sông còn thì Bản Mệnh còn, xin hỏi có cách gì mà trừ nó? Tiên Sinh cũng đã trực tiếp thị sát sông đó cũng đã thấy rồi, oai khí m Khí dưới sông bốc lên ngùn ngụt, Lưỡng Long và Thanh Từ là kẻ chinh chiến đã nhiều gặp qua là biết tướng có bản lĩnh, nói đạo lý thuyết kinh pháp chúng đều không nghe, khiêu khích chúng cũng không giận, dọa đánh chúng cũng chẳng sợ, chưa biết rõ thì chúng kính cẩn khiêm nhường, những kẻ như thế nào có phải là thường? Đừng nói tới Tiên Sinh, kể cả có thầy Tiên Sinh là Đại Trí sư phụ lành bệnh ra đó, hoặc kể cả hết tăng ni chùa Chân Hòa ra đó, hoặc cho có bổn phu nhân đội mồ sống lại cũng chẳng trừ được đâu. Đất có thổ công, sông có hà bá, ai mạnh nơi nào cứ nơi ấy mà giữ, Tiên Sinh không can thiệp được đâu, xin bỏ đi cho rồi. Muốn sống trên đời thì phải hiểu luật kẻo mang vạ vào thân.

Diệu Thiện thở hắt ra một tiếng, nhìn Lệ nãy giờ vẫn đang im lặng chờ đợi, đoạn thầm cảm thán mà rằng:

- Vị nữ thí chủ này vốn là người vô tín, chẳng tin vào Chính Pháp, chẳng biết tới Huyền Môn, vậy mà nay cũng phải tới đây cầu cạnh ta, ấy là đã đủ hiểu người ta đã đến bước đường cùng. Cô ta đã mất cả cha lẫn mẹ, đang đứng bên bờ sâu tuyệt vọng, ta là người kế thừa ý chí của Tiền Nhân, là người được chọn thi hành việc pháp lợi lạc ban bố cho chúng sinh khắp thập phương, ta đây đi du thuyết khắp nơi, cứu nghèo giúp khổ, há có lẽ nào có người tới xin cầu mà ta lại làm ngơ? Phật Gia vốn đạo từ bi, cho dù người ta không tín thì mình cũng không ghét bỏ, huống chi nay người ta từ không tín mà chuyển thành tín, thì lại càng nên dang tay mà cứu vớt, mới làm rõ được cái hạnh từ bi của đạo ta, có lẽ nào ta nỡ để mặc cho người này chết mất?

Kinh Tâm biết Diệu Thiện tính vốn nhân từ, nay nghe Tiên Sinh nói thế, biết là đã có ý muốn cứu, thì chẳng can được, chỉ làm thinh bất lực…

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.