Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 2287 chữ

Lại nói ngay trong đêm hôm ấy, bỗng chốc ở mặt sông Kim Giang, gió lốc cuồng phong nổi lên ào ào, mây đen kéo đến giăng ngập trời, một cơn mưa lớn trút xuống ngay trên sông Tô Lịch, sấm dội vang rền khắp nơi khiến cho người dân xung quanh vùng đó đang chìm sâu trong giấc cũng đều bàng hoàng thức giấc.

Nơi bến sông Kim Giang, cát bay đá chạy mịt mù, chim chóc cùng bay đi toán loạn, các vị thần giữ ở những nơi đất hiểm xung quanh đều hoảng hồn mà bay lên.

Sông Kim Giang có việc gì mà cảnh Linh Ứng vào Thiên Tượng kinh dị đến nhường ấy?

Đó là vị có một vị thần mới mất đi, và một vị thần khác đang phẫn nộ…

Mặt sông ào ào sóng dậy, vô vàn bóng đen bay vụt lên không, rồi có một cột nước lớn xoáy tung lên trời, xé toạc mặt sông ra, từ cột nước, có một con rùa vàng cưỡi trong đám khói, Quỷ Thần các nơi đều quỳ về chầu trực, rùa vàng đó chính là Kim Ô, thủy thần Kim Giang.

Rùa nói như sấm dậy:

- Thằng ranh con ở Vu Sơn giết chết con trai ta!

Từ dưới sông bay vụt lên vô vàn Vong Ma Ngạ Quỷ, giăng thành đám mây đen, bao phủ cả trời đêm, chúng đều cùng quỳ xuống kinh sợ…

Lại nói thần Kim Ô ở bên Hỏa Sa Đà dưới lòng sông sâu, chợt nghe tiểu thần nói lớn:

- Cha, con đi đây! Con bị Tổ của Vu Sơn và Thanh Đồng ở phủ Sơn Trang bắt, nay theo mệnh mà về phủ.

Nói đoạn bốc thành tàn lửa nhỏ rồi tan đi, hóa ra Thủy Sa Đà là chân mệnh Chính Căn, nên khi nó bị tróc, Hỏa Sa Đà là phân thân của nó liền cùng tan đi theo. Thần liền biết ngay ở phủ Sơn Trang có chuyện.

Bấy giờ thần nhìn chăm chăm xuống dưới, nói:

- Thanh Từ, ta đã dặn mày đưa tiểu chủ về, mày không làm nên chuyện để đến nỗi này, giờ mày chịu tội gì?

Thiên tướng là Thanh Từ quỳ nói:

- Thưa thần chủ, tôi đã định đưa đi nhưng tiểu chủ chưa chịu, trong phủ lại có các Cô Cậu nhà Mẫu ở đó nên tôi không làm gì được, tội tôi đáng chết xin được chịu phạt.

Chợt có đám bụi hồng bay lên tụ lại thành hình một người nữ rất đẹp, tay cầm chiếc đàn bầu, tay kia cầm quạt, đó là Tiên Cô Chầu Bà* của sông Kim Giang, thờ trong thủy phủ, hiệu là Mạc Đà La, nói:

- Thưa thủy thần, phủ Sơn Trang là nơi địa linh, tiểu chủ không chịu đi thì phải chết, nay việc đã rồi thì xin cho truy cứu phủ Sơn Trang ra lẽ mới xong.

(*Chầu Bà: một trong tứ vị Chầu Bà, nằm trong các chức sắc của tứ phủ, là thị nữ cho các Mẫu và đôi khi là hóa thân giáng thế của các Mẫu. Vì thế mà nếu có việc chiến tranh, điều sợ nhất là làm kinh động tới các Mẫu.)

Rùa thần nói:

- Con ranh con phủ Sơn Trang không biết đạo lý, phen này tao cho chúng nó cùng chết mới vừa. Kẻ nào vì ta mà dẫn binh đi?

Thanh Từ nói:

- Xin cho thần đi lấy công chuộc tội, mang hồn con tiện nữ về đây.

Nói đoạn thúc kiếm một cái xuống lòng sông, tức thì có tia sét trên trời giáng thẳng xuống sông, con Lưỡng Long gầm lên một tiếng, bay vút lên không trung thị uy, đoạn nó quẫy đuôi tung trời, ma Quỷ nhao nhao lên gầm vang, khí thế rất hăng, có tới năm, sáu bóng Anh Linh thần thú cùng vụt lên xin đi theo, con nào con nấy oai phong lừng lững, m Khí ngút trời mây.

Mạc Đà La lại nói:

- Thưa thủy thần, phủ Sơn Trang là nơi địa linh ta không nên khinh xuất, hiện tại trong phủ đó lại đang có Tổ Huyền Môn, Tổ đi đâu tướng âm lại cũng đi theo đó. Thế thì giờ ta xuất quân tới đó phải đối chọi với cả hai, chúng cùng hợp với nhau thì ta vẫn sẽ lấy được nhưng tất là làm tốn sức, dẫn quân đi đông lại gây ra kinh động các cõi, Linh Khí phát ra ngợp trời, sẽ làm các Mẫu biết việc.

Thanh Từ nói:

- Tôi biết Chầu Bà sợ nhất việc các Mẫu trách cứ nhưng xin Chầu Bà chớ có lo gì, bọn nhãi nhép Vu Sơn và bọn phủ Sơn Trang đó, tôi sẽ dẹp yên một thể. Nếu sợ kinh động, chỉ mình Thanh Từ này dẫn Lưỡng Long đi theo là đủ.

Mạn Đà La lại nói:

- Các ông tuy uy lực hơn người nhưng nghĩ một mà không nghĩ được hai, chỉ tham đánh giết, hiến kế bậy làm hỏng việc của thần, nếu Mẫu quở trách thì sao sông ta được yên ổn? Chi bằng nghe tôi, nay tôi có một kế có thể vẹn tròn mà không phải gây ra sự chú ý của các Mẫu.

Thanh Từ nói:

- Vậy xin lệnh bà chỉ bảo.

Thủy thần nói:

- Tiên Cô có ý gì hay?

Mạn Đà La nói:

- Việc đã như thế, chi bằng hãy giết Cửu Tổ Vu Sơn trước đi, Tổ chết tất các tướng phải hỗn loạn, nhân lúc đó giết được Cô Linh phủ Sơn Trang dễ dàng mà chẳng làm kinh động các Mẫu.

Thủy thần nói:

- Cửu Tổ Vu Sơn tuy tuổi còn trẻ nhưng có Hỏa Thiên Di bên cạnh, nó là đứa hiểu chuyện, có việc thế này tất là ý của Cửu Tổ chứ chẳng phải ý nó, nó sẽ hiến kế cho Cửu Tổ về việc hiểm nguy, nếu Cửu Tổ không ra khỏi phủ đó thì làm sao mà giết?

Mạn Đà La cười nói:

- Ấy thế mà tôi lại có cách giết được đấy! Năm xưa tôi hầu ở phủ Mã Thượng của Mẫu Ngọc, là thị nữ của người nên có biết con Giang Màu A Dặc, lần trước Mẫu Ngọc tặng nó cho Cửu Tổ Vu Sơn, hiện tại nó vẫn đang trong người Cửu Tổ để duy trì tính nước. Nay nó nhận lệnh tôi giống như nhận lệnh Mẫu Ngọc, nay tôi sai nó giết sẽ được. Chỉ cần tôi sai nó rút hết tính nước trong người Cửu Tổ ra là hắn chết, nào có phải nhọc công mang quân đi đánh làm gì.

Rùa Quy Ô nói:

- Ý đó hay lắm, vậy nhờ Tiên Cô giúp cho.

Đoạn cùng quay xuống lệnh cho các tướng:

- Các ngươi án binh bất động chờ Tiên Cô làm việc, khi Cửu Tổ chết, lập tức vào giết sạch phủ Sơn Trang không chừa một ai, giết hết tất cả các tướng Vu Sơn đi theo Cửu Tổ!

Các tướng nhận lệnh, gầm lên vang trời, rồi cùng tan cả xuống sông chờ đợi…

Lại nói tới Hạ, tới ngày hôm sau thức dậy bình thường, thấy không có động tĩnh gì, lại cùng với Cô Linh tới xem bệnh cho em Long thì thấy em đã tỉnh, đoạn hỏi em có nhớ đêm qua xảy ra việc gì không thì em lắc đầu nói chỉ thấy ngủ mê đi chẳng biết gì cả.

Cô Linh đặt Long ngồi vào vị trí lễ, đoạn hai người niệm phép cho em, rồi dùng mắt Pháp mà xem, chẳng còn thấy khí đen đâu nữa, Hạ sai Kỷ Như dùng hoa thử Phong Ấn lại người, thì cũng không thấy khí xấu hư bốc lên, đoạn Cô Linh nói:

- Tà đã tróc được rồi đó, em ở lại tĩnh dưỡng ít hôm rồi có thể ra về.

Lệ xem chừng còn đang lo lắng lắm, hỏi:

- Thế liệu…Có còn bị lại không ạ? Nếu có việc gì về sau thì em lại đến tìm Cô có được không?

Cô Linh nóng giận nói:

- Đã bảo về đi mà cứ hỏi nhiều, không bị là không bị, nếu bị quay lại đây tôi đền cho. À mà nhớ tôi dặn, thằng em cô Vong Thần nhập vào chưa tan, trong thời gian ngắn sẽ có các linh ứng hơi lạ kì, đó là điều bình thường thôi, sau sẽ hết, chớ nghĩ nó có lộc lá gì của bề trên mà cho nó đi xem bói là chết đó nghe.

Nói rồi xua đi rất gấp.

Thế là Lệ vui mừng lắm, đưa cho Cô Linh rất nhiều tiền bạc, đoạn về phòng chuẩn bị đồ đạc để khởi hành, Lệ nói riêng với Hạ:

- Anh Diệu Thiện đã có lời ủy thác, việc ở đây xong rồi anh có muốn đi tới chùa Thanh Trúc tìm gặp Tiên Sinh ấy không? Sẵn có em đây, em cũng muốn quay lại chùa đó gặp để cảm ơn Tiên Sinh ấy cứu giúp chị em em, em sẽ lo cho anh trên đường đi.

Hạ nói:

- Việc này tôi phải xem xét, cô cứ về nghỉ trước, tôi sẽ trả lời lại cô.

Thế là cô Lệ cùng với Long về phòng nghỉ, hai chị em vẫn còn mừng vui vì thoát được tai nạn, lòng thì cũng vừa lo lắng sợ nó sẽ quay lại, nhưng cả Hạ và Cô Linh đều chắc như đinh đóng cột, nên Lệ mới yên trong dạ.

Đoạn Lệ về phòng rồi, Cô Linh sai Cô Dung đem cất hết để dùng cho việc xây cất miếu phủ và làm từ thiện sau này, đoạn lấy ra một phần tiền, trao cho Hạ nói:

- Tài vật của chúng sinh cúng cho, Tổ cầm lấy mà lo liệu phòng thân.

Hạ từ chối, nói:

- Tôi không biết tiêu tiền nên chẳng cầm đâu. Mà Cô cũng nghe rồi đó, nay việc ở đây đã yên rồi, phủ này toàn đàn bà con gái, tôi ở lại lâu chẳng tiện đâu, lại có người đang chờ tôi ở chùa Thanh Trúc, tôi muốn về đó để cho rõ ngọn nguồn về thân phận mình còn định liệu các công việc về sau nên chắc là xin phép Cô cho tôi lên đường để đi cùng với cô Lệ.

Cô Linh nghe thế thì thất sắc, nắm lấy tay can mà nói:

- Tổ sao lại nói như đứa trẻ thế? Tổ không biết rằng chỉ cần Tổ rời khỏi phủ này, tướng Kim Giang sẽ lùng giết Tổ ngay hay sao?

Vậy mới biết Cô Linh tuy tuổi đời còn trẻ nhưng thực người thầy Pháp có Căn cao, rất tinh thông hiểu đạo trên đời, lại lường trước được các nguy cơ xảy đến, vô cùng cẩn trọng, nhưng chẳng vì thế mà sợ hãi. Tính Cô thường nóng nảy, diêm dúa cầu kì nhưng cũng thực có lòng nhân,, lo nghĩ giúp đỡ cho người khác, đã giúp là hết mình tận tâm sức chẳng quản ngại gì, người Huyền Nhân của tứ phủ thực có tấm lòng Bồ Tát thì nên như thế.

Hạ trau mày rồi nói:

- Tôi nói thực với Cô, xưa nay tôi đi lang thang các nơi, gặp việc người phường ác nhân cũng nhiều, nhưng thực tôi chưa từng thấy sợ hãi. Tôi chẳng biết vì đâu, chưa bao giờ như thế, do đó mà khi biết việc mình làm và khi làm, tôi đều chẳng sợ, từ đó mà phép Xuất Hồn được tinh. Nay bên tôi có các Quỷ hộ vệ, dù có gặp việc khó, thì theo tôi, sống chết chắc chỉ do trời, hà tất ta phải lo nghĩ.

Hỏa Thiên Di thấy thế cũng lên tiếng mà can:

- Thanh Đồng nói phải đó, Tổ suy xét lại cho thấu. Quỷ thần Kim Giang thực chẳng phải thường, nếu chúng nó đánh Tổ, sức Tổ chưa hồi như xưa, đây lại là nơi đất của chúng nó, sợ là chúng tôi chẳng bảo vệ nổi. Tổ ở trong tứ phủ có oai linh của Mẫu, lại có khí tứ phủ bảo vệ cho, khi Tổ bước ra ngoài rồi, mất đi khí ấy, có khi đầu óc lại không thông, không dùng được hết thuật, không cách cảm được với chúng tôi như giờ, trở về trạng thái như trước, khi gặp việc khó biết thế nào mà bảo vệ cho Tổ đây? Chưa kịp mộng cho Tổ hay sợ Tổ đã về nơi chín suối.

Hạ ngẫm nghĩ lại, quả thực ở trong phủ này thì Anh Linh ứng được với các Quỷ, ra ngoài sợ không được thế nữa, nhìn lại thấy ánh mắt Cô Linh rất khẩn thiết, đâm ra Tổ nghĩ tới lui, cuối cùng theo ý ở lại chẳng đi.

Thế là chị em Lệ chia tay Hạ và các cô phủ Sơn Trang, khi đi nắm tay rất chặt, hẹn có ngày trở về tạ lễ với hai người…

Hạ và Cô Linh cùng ra tiễn chị em Lệ, Lệ đi rồi ngoái lại vẫn thấy hai người đứng cạnh hai con nghê đá mới được thỉnh về mà vẫy tay, trong lòng chợt thấy buồn lắm, bỗng nghe em Long nói:

- Hai người họ sao như có cái gì đen đen cầm xích bay trên đầu thế kia?

Lệ giật mình nheo mắt nhìn nhưng chẳng thấy gì cả, cho là em nói vu vơ, chẳng để ý nữa, thế là cùng em trai đi ra ga tàu mà về Nam Thuận…

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.