Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 2133 chữ

Bấy giờ Kinh Tâm nói lại việc Diệu Thiện chính là hậu kiếp tái sinh của gia chủ Thiên Gia là Thiên Minh tướng quân, hai Mẫu nghe xong, cùng chắp tay lạy mà nói:

- Khi sinh thời chẳng được gặp chủ công, thật là người có tướng tốt lành.

Diệu Thiện không dám nhận lễ, chỉ quỳ mà đáp lại:

- Dạ thưa hai Mẫu, việc hai Mẫu từng theo Thiên phu nhân tôi đã có được nghe kể, nhưng ngặt vì hai điều, thứ nhất, khi sinh thời hai Mẫu hầu Thiên Gia, tôi đã chẳng còn, các vị theo Thiên gia ấy là theo Thiên phu nhân, chứ chẳng phải theo Thiên tướng quân. Điều thứ hai, hai vị sống trường thọ với non sông, đã lên hàng Thánh Mẫu, dù cho có Thiên tướng quân cũng chỉ tước hầu, về lý về sự đều chẳng sánh bằng, nói chi tới việc tôi qua bao kiếp chìm nổi luân hồi, giờ đây mang thân Phật tử, cho dù có nhớ việc xưa cũng chẳng có tư cách nhận lễ của hai vị, nói chi tới chuyện việc xưa chẳng nhớ gì, xin chớ ép Diệu Thiện tôi vào tội bất kính mà mất phước.

Hai Mẫu nghe thế cùng cười, thôi không chắp tay nữa, Nguyệt Mẫu nói:

- Tướng quân điềm đạm quá, lại hiểu biết lễ nghĩa, chẳng bù cho phu nhân.

Bấy giờ Kinh Tâm nói:

- Chị em tôi lâu ngày chẳng được gặp nhau, thực có nhiều chuyện để nói lắm, nhưng lo cho xong công việc đã, Tiên Sinh tới đây xem việc cho Cô Linh và Cửu Tổ Huyền Vi, vậy nay cả hai người đó đã mất, Tiên Sinh tính thế nào?

Nghe tới đó, hai Mẫu cùng sực nhớ ra việc, đoạn Nguyệt Mẫu hỏi:

- Chút cảm xúc nhất thời mà quên đi việc nghĩa, xin tướng quân và phu nhân hãy an tọa đợi chờ, cho chúng tôi lo xong việc trong nhà sẽ tiếp.

Diệu Thiện và Kinh Tâm cùng lùi xuống dưới hàng các Quan Hoàng, bấy giờ Nguyệt Mẫu hỏi Ngọc Mẫu:

- Nay tới đây rồi, ý em ra sao? Em có lo được việc không hay muốn đối chọi với ta tới cùng?

Tiểu Ngọc nói:

- Tôi cũng chẳng sợ gì chị đâu, nhưng thôi nay làm tới chức Mẫu, phải dựa theo đạo lý nhân nghĩa mà làm, người hiểu đạo lý thì trời người mới đều cảm phục, còn lấy đó mà làm gương răn dạy cho con cháu, do vậy mà tôi mới nhường đấy nhé.

Nguyệt Mẫu cười nói:

- Nói thì ra vẻ lắm nhưng hãy còn là đứa trẻ thơ, thế em nhường thế nào?

Bấy giờ Ngọc Mẫu bị chê, có vẻ bực bội xấu hổ, nhưng chẳng nói gì, chỉ khẽ giơ một ngón tay lên ra hiệu, hai vị Quan Hoàng liền từ bên ngoài bước vào, kéo theo một cái xích dài, xích hai mảnh hồn tan đã chẳng còn nói năng được gì, đem dâng lên trước mặt.

Ngọc Mẫu nói:

- Đây là Thủy Thần sông Kim Giang, tai vạ ở hai phủ là do nó tắc trách ích kỷ mà ra, việc của nhà ta ta phải chịu trách nhiệm, nay cắt đầu nó mang dâng lên phủ Thượng Ngàn chuộc tội để hóa giải hiềm khích.

Đoạn lại phẩy tay ra hiệu, Chầu Tư Mạn Đà La bước lên, dâng lên một cái hũ. Bấy giờ Mẫu đích thân bước lại mở nắp hũ ra, nhưng hồn không bay ra được, đoạn Mẫu cầm lấy hũ dốc xuống, từ trong hũ chảy dài ra thứ nước trắng đặc sệt nhầy nhụa, tràn lan trên mặt đất.

Ngọc Mẫu nói:

- Đây là hồn Thanh Đồng phủ Sơn Trang, tôi mang nó tới như chị yêu cầu nhưng nay hồn nó nát quá rồi, nếu chị hồi được hồn cho nó thì làm, chứ tôi thì bó tay.

Bấy giờ thấy hồn chẳng còn bay lên được, chỉ loang ra mặt phủ, ai nấy đều xót thương, Nguyệt Mẫu bước tới nói:

- Thuật này vốn là của Thiên phu nhân dạy lại, chẳng biết người còn nhớ hay đã quên rồi.

Đoạn chắp tay bắt quyết niệm chú, thế rồi thổi vào hồn, hồn liền từ từ tụ lại.

Trong gian chính điện ai nấy nhìn thấy Mẫu làm phép thu hồn cho đệ tử đều cùng hết sức ngưỡng cảm Mẫu, pháp lực của các Mẫu thực là vô biên, có thể sánh được với hàng Bồ Tát của sa môn.

Kinh Tâm nói:

- Tôi vẫn còn nhớ được. Thiên Gia chuyên về hồn thuật, thuật này là thuật Thi Tận Hồn, nhưng tôi muốn làm được thì cần có hai Linh Đồng Thanh Thanh và Mẫn Mẫn của Thiên Nhân Sa Thủ Thiên mới làm được, Mẫu chỉ cần bắt quyết niệm chú là làm được, pháp lực thật vô biên.

Nguyệt Mẫu chỉ cười chẳng nói gì, hồn liền nhanh chóng tụ lại thành hình cô gái đep, mặc áo pháp xanh, toàn thân ướt sũng nước, chính là Cô Linh Sơn Trang ở phủ Thượng Ngàn. Cô nhìn quanh một hồi, nhìn tới nơi Diệu Thiện thì mỉm cười, Diệu Thiện cũng cười lại với Cô.

Đoạn Cô Linh bước lại, quỳ khấu đầu trước hai Mẫu, rồi nói:

- Con tạ Mẹ thu về cho con khỏi mất hồn.

Nguyệt Mẫu nói:

- Lại đây nào con gái…

Cô Linh liền bước tới, vòng tay qua tay Mẫu âu yếm, đoạn Mẫu truyền:

- Con bị hại đó là do kế của Thủy Thần sông Kim Giang, nay đã có đầu nó ở đây làm lễ tế cho con rồi.

Cô Linh nói:

- Vậy Huyền Đỉnh Tiên Sinh ở đâu?

Vừa nói xong thì chợt có giọng nói người vang lên phía sau bức vách, thì ra chính là Huyền Đỉnh đã đi theo Diệu Thiện ra ngoài, từ nãy tới giờ vẫn ở sau bức vách mà quan sát sự việc, ai nấy đều trông thấy có sợi xích trói vào tay Đỉnh, đầu bên kia xích là Cô Chín phủ Thượng Ngàn đang giữ lấy, có một vị chầu hai tay cầm hai lá Bùa một trắng một đỏ đi theo sau.

Đoạn Đỉnh bước lại, quỳ phục xuống dưới chân Cô Linh mà nói:

- Tội tôi đáng chết, tôi chẳng còn gì để nói cả.

Nguyệt Mẫu nói:

- Tối qua hắn đã về đây, gặp ngay ta, hắn quỳ mà thưa chuyện, ta lệnh cho người giữ hắn và m Binh của hắn, chờ cho con hồi lại hồn thì tự mình phân xử, nay ý con ra sao?

Cô Linh nói với Mẫu:

- Thưa Mẹ, Huyền Đỉnh Tiên Sinh cũng vì việc nghĩa mà làm thế, nay mệnh con hết là do nghiệp của con, chẳng can gì tới Tiên Sinh, con tha thứ cho Tiên Sinh, mong mẹ cũng đừng bắt tội mà Vu Sơn chẳng còn ai là truyền nhân.

Nguyệt Mẫu xoa đầu Cô Linh nói:

- Con của Mẹ thực nhân nghĩa, con có muốn theo Mẹ về phủ Thượng Ngàn ở với Mẹ không?

Cô Linh nghe thế cười rạng rỡ, lại quỳ xuống mà nói:

- Được về phủ Mẫu hầu hạ là điều hạnh phúc tột bực của người làm nghề Hầu Đồng, con còn mong muốn gì hơn thế nữa, con tạ Mẹ ra ơn cho con.

Đoạn Cô Linh bước lại trước mặt Huyền Đỉnh, khẽ mỉm cười.

Huyền Đỉnh cảm động tới rơi nước mắt, quỳ dập đầu mà lạy Cô, đoạn thở hắt ra mà nói:

- Vậy còn Cửu Tổ tôi chẳng biết ra sao, hồn phách lạc về nơi nào rồi, đã tới giờ tử mà chưa thấy hồn về, các Mẫu pháp lực vô biên mong soi xét giúp cho.

Bấy giờ nghe đến như thế Diệu Thiện liền cùng bước ra, quỳ lạy các Mẫu mà nói:

- Các Mẫu vẫn nhớ ơn xưa với Kinh Tâm và Thiên Gia, thì xin vì tôi và Kinh Tâm mà cứu cho Cửu Tổ Huyền Vi được con đường sống, chúng tôi người trần mắt thịt, thực đã sức cùng lực kiệt rồi, không thể làm gì thêm được nữa.

Nguyệt Mẫu nói:

- Tôi cũng đã xem rồi nhưng không cứu được, việc này phải nhờ em Ngọc xem thôi.

Ngọc Mẫu nói:

- Thằng nhóc đến từ núi Vu nó dám to gan giết thần, ta đã từng tha mạng cho nó rồi, thế mà chẳng biết đường lui, lại còn tiếp tục chống đối lại Kim Giang, ta chưa bắt tội nó thì thôi, nay các người lại còn muốn ta cứu cho nó.

Bấy giờ Kinh Tâm bước ra nói:

- Cửu Tổ Vu Sơn cũng là kẻ thù của tôi, nhưng nay Thiên Gia đã có lời xin, tôi cũng xin cho Cửu Tổ, mong Mẫu rộng lòng mà tha thứ cho.

Kinh Tâm vừa bước ra, chợt thấy lá Bùa đỏ trên tay vị chầu hai rung lên bần bật, Diệu Thiện nhanh mắt nhìn thấy được, liền hỏi Huyền Đỉnh:

- Trong hai bùa kia là hai m Binh nào?

Huyền Đỉnh trả lời:

- Lá bùa đỏ Mẫu trói giữ Hỏa Thiên Di, lá bùa trắng thì trói giữ Lý Thị, đó đều là tướng của Vu Sơn.

Hỏa Thiên Di có mối thù với Kinh Tâm, thảo nào Bùa có cảm ứng lạ đến vậy…

Bấy giờ Ngọc Mẫu nói:

- Vậy ta nói cho các ngươi hay, các ngươi chẳng là cái gì mà có quyền nhờ vả ta cả, nay ta nể mặt Thiên phu nhân thì mới giúp đấy nhé!

Nói rồi chẳng để ai nói gì thêm, Mẫu vụt lên bay thẳng tới phòng chứa thi hài của Cửu Tổ.

Nguyệt Mẫu nói:

- Ngọc Mẫu là người tử tế, lời nói thì có hơi ngông cuồng càn rỡ nhưng thực là người có đức hiếu sinh, các ngươi nên tôn thờ Mẫu như Mẹ mình, chớ sinh lòng sai khác.

Các Quan Tướng đều cùng cúi đầu nhận ý. Mẫu truyền:

- Nay công việc hai phủ đã xong, cho tất cả các ngươi lui đi, những ai thuộc về thủy cung và sông Kim Giang hãy về lại sông Kim Giang đợi lệnh của Ngọc Mẫu, nhưng ai ở phủ Thượng Ngàn thì cùng theo ta về lại phủ Thượng, ai ở phủ Sơn Trang thì hãy tiếp tục ở đây mà theo chủ mới.

Đoạn mắt Mẫu dừng lại ở Huyền Đỉnh, Mẫu nói:

- Con người đều có cái tâm bồ đề bên trong, nay Linh Nhi tha cho ngươi, nhưng ngươi hãy lấy đó mà làm nhục, ta trao trả hai m Binh cho ngươi, nhưng chừng nào rời khỏi đất của tứ phủ thì mới được dùng lại.

Nói đoạn đưa tay ra hiệu, thế là Chầu Hai và Cô Chín cùng bước lại, giao hai lá bùa giam lại cho Đỉnh, đoạn Cô Chín niệm chú, sợi dây xích trói Đỉnh liền tan đi, Đỉnh liền quỳ xuống lạy Mẫu cung kính.

Đoạn Mẫu lại bước tới Kinh Tâm và Diệu Thiện, nói:

- Tuy chẳng còn quyền uy như xưa, nhưng tôi xem chừng giờ đây phu nhân đã thực được hạnh phúc, đó cũng là điều tôi mong cầu bấy lâu, những năm tháng qua, nghĩ tới phu nhân, tôi chẳng khỏi rơi nước mắt tưởng nhớ, mong phu nhân và tướng quân hết sức giữ gìn, có dịp rảnh mới ghé phủ Thượng Ngàn chơi.

Diệu Thiện cúi đầu đáp lễ:

- Xin tạ ơn Mẫu, nhất định hàng năm chúng con đều cùng tới phủ Mẫu thắp hương.

Đoạn Mẫu nắm lấy tay Kinh Tâm âu yếm, nói:

- Nay em giữ chức Mẫu, chẳng thể hành Tam Lễ* như xưa, vậy cho xin hôn lên tay người thay cho lễ.

(*Tam Lễ: lễ quy định của Thiên phu nhân, các Quỷ Thần và người, tướng của Thiên Gia đều phải hôn lên mu bàn chân của phu nhân.)

Kinh Tâm rụt tay lại sợ hãi nói:

- Tiểu nữ không dám thế.

Mẫu cũng không ép, cười buồn nói:

- Vậy phu nhân ở lại mạnh giỏi.

Đoạn quay bước đi, chợt giọng Kinh Tâm vang lên ân cần mà như tiếc nuối lắm:

- Thu Nguyệt đi nhé…

Mẫu mỉm cười, nhìn lại Kinh Tâm lần cuối, đoạn bay vút ra ngoài, cưỡi lên đám mây lành, nhắm hướng phủ Thượng Ngàn mà về lại, các Quan Tướng của Thủy Phủ và Kim Giang đều lục tục kéo nhau về, các Quan Tướng của phủ Thượng Ngàn cũng cưỡi mây mà đi cùng với Mẫu.

Thật là,

Gặp cố nhân, lòng bùi ngùi xúc cảm

Ngôi thượng đẳng, vẫn nhớ nghĩa chủ tôi.

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.