Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cùng chung một con đường số phận

Tiểu thuyết gốc · 3309 chữ

Ngày đầu tiên đi học thật thú vị. Đầu tiên Sily phát hiện rằng lịch sử thế giới bị sửa đổi trong tiết lịch sử, sau đó cô phải đấu một trận đấu tay đôi với pháp sư hệ lửa trong tiết học dạy đấu kiếm, vì một lý do nào đó cô được các học sinh trong trường đặt cho cô biệt danh là “Sily Thanh kiếm kháng phép.” Chúa ơi, ai lại có thể nghĩ ra một cái tên xấu hổ đến thế cơ chứ.

Và giờ cô ngồi đây, trong văn phòng riêng của giáo sư Rose, nữ hoàng chiến tranh, người mà một lý do nào đó lại trùng họ với cô, Sily đang nghĩ đến kế hoạch chạy trốn, hay là cô nên giả vờ làm một đứa cháu choắt nào đó từ gia tộc Luxembourg.

“Zero ngu ngốc! Tại sao anh ấy lại bỏ mình ở trong này một mình chứ.”

Khi cô bị Rose mời vào văn phòng sau tiết học thì Zero có nói với cô rằng “Không sao đâu, cứ đi đi.” rồi để cô một mình bước vào phòng.

Trước mặt cô là Rose đang trừng trừng đôi mắt nghi ngờ đầy câu hỏi vào cô khiến cô khó xử.

“Không sao cái con khỉ, Zero đồ ngốc!”

“Sily, Sily Luxembourg!” Rose gọi.

“V-vângg.” Sily giật mình trả lời.

“Trước tiên cô phải khen ngợi trận đấu của em, có thể áp đảo pháp sư vòng phép cấp hai dễ dàng, em mạnh hơn vẻ bề ngoài của mình đấy.”

“Vâng? Cảm ơn cô.” Sily nghĩ thầm “Cô ta mời mình vào đây chỉ để khen ngợi thôi sao? Cô ta muốn gì đây?”

“Vậy thì Sily, tiểu thư dòng dõi Luxembourg! cháu ở trong gia tộc ta từ khi nào vậy?” Rose tra hỏi “Ta không nhớ mình có một đứa cháu gái nào tên Sily chứ nhỉ?”

“Thưa dì!” Sily đứng dậy khỏi ghế “Con là Sily Luxembourg, sinh ngày hai mươi tháng tám mùa hạ năm bốn chăm bảy mươi sáu, là con gái thứ của bá tước Bavanski Luxembourg và phu nhân Hirona Luxembourg ạ.”

Sily đặt tay lên ngực tỏ ra trịnh trọng, cô bịa ra hai cái tên thông dụng của quý tộc phương tây. Tỏ ra tự tin bởi cô biết rằng Rose chỉ là một dân thường lập được chiến công trên chiến trường, nên cô ta được nhà vua phong cho danh hiệu nữ nam tước (Quý tộc danh dự). Về cơ bản, cô ta không phải người gia tộc Luxembourg, cô ta chỉ mượn dòng họ Luxembourg để lên được danh hiệu quý tộc, vậy nên chắc chắn cô ta sẽ không biết hết được tên của từng quý tộc trong dòng họ.

“Hừmmmm.” Rose nhìn Sily nói “Vậy là con sẽ sang tuổi mười năm vào mùa hạ năm sau ư.”

“Vâng thưa dì.”

“Gọi cô, ta chưa đến tuổi dì.”

“Vâng.” Có vẻ Sily đã giải quyết được sự nghi ngờ.

“Của con này.” Rose đáp một thứ gì đó về Sily.

Chụp lấy trong tay, nhỏ vừa lòng bàn cô là một huy hiệu hình chiếc khiêng khắc hoa văn hoa hồng với cây kiếm và một chiếc rìu hai lưỡi lớn đằng sau.

“Đây là?”

“Huy hiệu công nhận!” Rose nói “Chả phải ta đã hứa rằng nếu ai cầm thanh kiếm trên tay mà thắng được Juliana thì sẽ được sự công nhận của ta sao?”

“Vậy…nó có tác dụng gì ạ.” Cầm huy hiệu trên tay Sily hỏi, huy hiệu được đúc bằng một thứ kim loại sáng bóng, cô không thể phân biệt được nó làm bằng sắt hay thép.

“Danh dự và nhận được sự công nhận của ta.”

“Vô dụng thế!” Sily than thở.

“Cái gì?” Rose cau mày.

“À không ý con là cảm ơn người.” Sily cười chừ.

“Chập” Rose tặc lưỡi “Nhóc có thể nhờ vả ta bất cứ thứ gì với thứ đó, miễn là trong khả năng của ta thì ta sẽ làm.”

“Ồ ồ.” Sily cười nhan nhở.

“Vậy nhóc muốn sử dụng nó luôn không, có điều gì mà nhóc muốn có không?”

“Không, hiện tại thì chưa, con sẽ sử dụng nó khi cần.” Sily đứng dậy rồi bước ra khỏi cửa “Nếu không còn gì nữa thì con xin phép ạ.”

“Ơ, từ từ đã.” Rose gọi, cô sốt ruột nghĩ thầm “Chết tiệt, nếu con bé giữ huy hiệu đó càng lâu, thì khi sử dụng nó sẽ đòi hỏi thứ gì đó càng giá trị. Chết tiệt mình dính phải rắc rối rồi.”

“Nếu dì không còn gì để nói thì con xin phép về lớp ạ.”

“Thôi được rồi, trước khi nhóc đi thì hãy trả lời cho ta nốt một câu hỏi.” Rose nghiêm nghị “Tên người hầu đang đi theo nhóc đó, nhóc gặp cậu ta ở đâu?”

Sily vươn tới tay nắm cửa rồi khựng lại khi Rose nhắc đến Zero, cô nói “Dì muốn gì? Chả lẽ dì cũng muốn mua anh ấy?”

“Trước tiên, ở trong ngôi trường này, thì ta là giáo viên của nhóc, nên hãy gọi ta bằng cô sưng em.”

“Thứ hai, tên quản gia đó rất nguy hiểm, không cần biết em lấy đâu ra tự tin rằng mình có thể kiểm soát được hắn, nhưng một ngày nào đó.” Rose nhấn mạnh “Hắn sẽ là người nuốt chửng em!”

“Nuốt chửng? Ý cô ta là gì?” Sily khựng lại nghi ngờ.

“Em không biết cô nói vậy là có ý gì, GIÁO SƯ ROSE?” Sily cau mày quay lại nói “Nhưng chúng em tin tưởng nhau hơn là cô nghĩ đấy.”

Nói dứt câu Sily bước ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa lại, tức giận quay về lớp, cảm giác như người mà cô yêu quý đang bị nói xấu trước mặt cô vậy. Kể từ khi cô gặp anh tới giờ, đã không biết bao nhiêu lần anh ấy cứu mạng cô, đã không biết bao nhiêu lời hứa cô trao anh mà giờ vẫn chưa thực hiện được, cô nợ anh cả mạng sống của mình, và giờ có người lại nói rằng anh sẽ mang tới xui xẻo cho cô ư?

“Giận rồi à.” Rose thở dài “dù sao con bé vẫn là trẻ con mà.”

Kết thúc buổi học mệt mỏi, Sily tỏ ra nhàm chán, ngồi dưới sân trường cô lười biếng ngắm nhìn những đám mây trôi nổi trên bầu trời che nắng.

“Chị ổn chứ.” Alice hỏi thăm “Chị bị thương ở đâu à.”

“Không… chị ổn.”Cô liếc mắt nhìn Zero.

Anh ấy đang nhìn chằm chằm vào khoảng không, có vẻ đang suy nghĩ về một thứ gì đó. Cô tự hỏi anh ấy có cảm thấy nhàm chán? Khi cứ phải đi quanh quẩn theo cô cả ngày, đứng sau cô hàng tiếng đồng hồ sau mỗi tiết học. Sily cảm thấy cô đang giữ chân anh lại, mục tiêu của anh ấy khác cô, anh ấy thì cố gắng lấy lại ký ức của mình, còn con đường của cô là trả thù, cô còn chẳng biết liệu mình có thành công hay không? Hay là cô sẽ chết trong lúc thực hiện nó. Hoặc, đáng sợ nhất là Zero cảm thấy cô quá nhàm chán, tẻ nhạt, và rồi cứ thế bỏ cô mà đi, liệu anh ấy có thực sự cần cô?

Sily tỏ ra buồn bã trầm tư khiến Alice lo lắng.

“Chị!” Cô ôm tay Sily “Hay là mình đi chơi đi.”

“Đi chơi? Nhưng chúng ta vẫn còn vài tiết học nữa mà?”

“Thế thì mình trốn học đi, ngày nào mà mình chả phải học.”

Alice làm nũng kéo tay “Mình trốn ra chợ chơi đi, Alice muốn ăn kem.”

“Thật bó tay với em mà.” Cô mìn cười xoa đầu Alice, cảm giác như mình có thêm đứa em thứ hai vậy.

Nhảy qua hàng rào sắt cao năm mét, ba người họ trốn ra khỏi học viện, tìm kiếm niềm vui sau giờ học để giải tỏa những suy nghĩ tiêu cực trong đầu.

Đi dạo quanh trung tâm thành phố tìm niềm vui, tay mỗi người cầm một que kem, Ailce vui vẻ ngân nga một giai điệu vui tai, Sily mỉm cười dễ chịu tận hưởng sự thoải mái mà Ailce mang lại cho cô. Còn Zero đi bên cạnh, vì một lý do nào đó trên tay anh cũng có một que kem, anh còn chả biết anh cầm nó từ bao giờ.

“La~la~la~” Alice ngân vang .

“Trông em vui vẻ nhỉ Alice, có vẻ như em hay trốn học thường xuyên ha.”

“Tất nhiên rồi, hehe, học chán lắm, đi chơi vui hơn nhiều.” Alice giật mình “AH, chị đừng kể với mẹ em nhé.”

“Hừm~~, còn tùy vào em thôi, em chả bao giờ nghe lời chị cả.” Sily chêu chọc.

“Hể, em ngoan mà, em sẽ nghe lời chị, chỉ là đừng nói với mẹ rằng em đã trốn học đi chơi.”

“Haha, tất nhiê…n”

Sily bị một người đàn ông đi qua huých vào vai.

“Ấy, tôi xin lỗi.” Người đàn ông mặc áo chùm đầu xin lỗi rồi vội bước đi.

“À, ờ vâng?” Sily quay lại nói.

Người đàn ông chuẩn bị bước đi thì bị Zero túm lấy áo, làm rơi chiếc mũ chùm liền áo của anh ta xuống, hiện lên một cái đầu tròn với mái tóc cạo ngắn còn một inch, để lộ ba vết sẹo lớn cào từ mắt anh ta về sau gáy, có vẻ là một bàn tay với những móng vuốt lớn gây lên.

“Này” Zero túm lấy hắn cau mày nói “Tay ngươi đang cầm cái gì đấy?”

Trên tay anh là một chiếc vòng bạc đính một viên ngọc lục bảo nhỏ.

“Vòng của mình?” Sily thốt lên rồi nhìn tay phải của mình “Từ khi nào?”

“Mày cũng tinh mắt đấy.” Hắn tụt người khỏi chiếc áo Zero đang túm, chườn ra một mạch hắn chạy thẳng vào đám đông phía trước.

“Định chạy?” Zero và Sily cùng một lúc bật thẳng về phía trước đuổi theo, để lại một mình Alice cầm que kem trên tay hẫng hờ giữa đám đông.

“Hả, hai người đi đâu vậy?.”

Đuổi theo tên trộm với vận tốc hai mươi kilomet trên giờ, hắn nhanh đến mức Sily phải dồn sức mạnh lên đôi chân của mình để đuổi hắn.

“Tốc độ quái quỷ gì thế kia?” Cô bất ngờ, đến cả Zero bứt tốc lên cũng gặp khó khăn khi cố với tới hắn, đám đông quanh khu phố đi lại khắp nơi như chướng ngoại vật, cản trở hai người họ, còn hắn ta thì như bóng ma chạy xuyên qua từ người từng người gần như bỏ mất dấu hai người.

“Sily.” Zero túm áo cô nhấc lên “Bay!!!”

Anh ném Sily bay về phía trước như một viên đạn bạc chết người, làm chủ cơ thể giữa không trung cô xoay người vung đôi chân bọc màn sương trắng, như thanh kiếm lớn chém từ trên trời chém xuống cắt hắn làm đôi, để lại một vệt cắt sâu dưới nền đường.

“Mình cắt trượt ư, cảm giác như cắt vào không khí vậy.” Cô nhìn cơ thể bị cắt làm đôi của hắn ở dưới nền đất nghi nghờ.

Hai mảnh xác bị chia đôi nằm dưới chân cô, dần dần mất màu rồi hóa thành làn khói trắng, cứ thế tan biến trong không khí.

“Chết tiệt!” Cô rủa “Thế thân ư? hay là ảo ảnh? Cái kĩ năng dị hợm gì vậy? Hắn ta cứ như làn khói vậy.”

“Chúng ta mất dấu hắn rồi.” Zero nói.

“Ôi không…” Sily ngồi gập chân xuống ôm đầu than khóc “Vòng tay của emmm, Racher sẽ mắng em mất.”

“Đừng lo. Chúng ta sẽ gặp lại hắn thôi.”

“Làm sao anh biết? Ta có thể tìm tên khốn đó kiểu gì với cái thành phố to lớn này chứ.” Sily nói “Sao hắn có thể chạy nhanh đến thế được cơ chứ? Chả lẽ tên trộm nào cũng như vậy sao.”

“Có vẻ hắn không chỉ đơn giản là một tên trộm.” Zero nhìn vào giữa khoảng không phía trước, như có thể thấy được thứ gì đó vô hình mà cô không thể thấy.

“Aa! Chết rồi, chúng ta bỏ Alice lại một mình rồi.” Sily bất ngờ nhận ra.

Vì một lý do nào đó, thay vì Alice ngồi đợi hai người bọn họ quay về, thì cô quyết định đi tìm bọn họ, đi qua từng khu phố, lướt qua từng cửa hàng. Như một đưa trẻ ham chơi Alice bị bất cứ thứ gì đi qua cô thu hút, nào là một chú chó đáng yêu, nào là một quả bóng bay đầy màu sắc bay trên trời. Một chú bướm đen bay qua, thu hút sự chú ý của cô. Mải ham chơi nên đã quên mất mục đích của mình Alice chạy theo chú bướm khắp nơi, nhiều lần cố nhảy lên, vươn tay bắt lấy nó.

Cuối cùng cô cũng bắt được nó, sau nhiều lần bắt hụt thì giờ nó đang ở trong lòng bàn tay cô. Hai tay úp chập với nhau, cố hé từ từ bàn tay ra để ngắm nhìn chú bướm xinh đẹp, nhưng khi mở ra trong bàn tay cô lại không có gì cả, chú bướm cứ thế mà biến mất.

Chợt nhận ra, mặt trời trên đầu Alice đã lặn xuống, giao lại màn đêm lạnh lẽo vây quanh cô.

“Mình đang ở đâu đây.” Alice lo lắng.

Những tòa nhà to lớn, đẹp đẽ và vững chắc đã biến mất, khu phố xung quanh cô toàn rác thải và những căn nhà mục nát không có ánh đèn. Từ khi nào Alice đã đặt chân tới khu ổ chuột, nơi tạo cho cô cảm giác ớn lạnh không an toàn.

“Anh Zero, chị Sily, hai người ở đâu rồi.” Alice rơm rớm nước mắt.

“Chào cô bé.” Giọng nói của mội người phụ nữ già cuỗi vọng ra từ con hẻm gọi cô “Cháu bị lạc à?”

“V-vâng thưa bà, bà có thể cho cháu biết cháu đang ở đâu không ạ?”

“Được chứ cô gái nhỏ, nhưng cháu có thể lại gần đây được không? Ta chỉ muốn nhìn cháu thật kĩ thôi ấy mà.”

Alice bước tới con hẻm giữa hai căn nhà cũ kĩ, nơi mà ánh sáng của khu phố không thể chiếu tới.

Đến lại gần, hiện lên một ngôi nhà nhỏ mái bằng, ngôi nhà không cửa ra vào chỉ hiện lên một cái của sổ gắn sắt ở giữa. Cả ngôi nhà từ mặt đất lên chỉ cao đến ba mét. Phía trên cửa sổ có một bảng gỗ bị lệch một bên ghi dòng chữ “Tiệm bán nến Noan”

Alice đứng trước cửa sổ gắn rào sắt, bên trong của sổ là một màu đen vô tận, chỉ trong thoáng chốc cô nghi ngờ rằng có một người nào đó có thể sống trong đó, rằng giọng nói mời gọi cô chỉ là ảo ảnh.

Đó chỉ là sau khi có bàn tay nhăn nheu hiện lên từ trong bóng tối, bàn tay thiếu sự sống, gầy gò chỉ còn da bọc xương, đặt lên khung của sổ cùng với chiếc vòng tay mạ vàng và một hai chiếc nhẫn đính đá nhiều màu sắc.

“Thưa bà? Học viện hoàng gia ở hướng nào vậy ạ” Alice thưa hỏi

“Ôi~cháu thật xinh đẹp, làn da hồng hào với đôi mắt long lanh.”

“Dạ? Vâng cháu cảm ơ-ơn?”

“Trông cháu kìa, tỏa sáng! Khác hẳn với giấc mơ mà ta mơ về.”

“Hả?”

Bàn tay đi qua khung sắt vươn tới nắm chặt tay Alice, khiến cô sợ hãi giật mình.

“Thưa bà! Bà đang làm cháu đau đó.”

“Làm ơn, chỉ một chút thôi mà.” Giọng nói rên rỉ “Hãy để ta cảm nhận được ánh sáng đẹp đẽ đó, sắp rồi, ta sắp vươn tới được nó rồi.”

Bàn tay mục rữa bóp chặt tay Alice khiến cô bé đau đớn kêu thé lên.

“Làm ơn cứu em với, anh Zero, chị Sily” Alice khóc thầm trong khi cố rút bàn tay yếu ớt của mình ra.

“NÀY!!!” Một giọng nói phát ra bên tai Alice “Chẳng phải cô bé đã bảo bà buông tay ra sao?”

“Anh ZERO!!!” Alice vui mừng nói.

Zero đưa tay tới nắm chặt cánh tay già cỗi, anh nói với đôi mắt trừng trừng sát khí. Alice có thể nghe thấy tiếng kêu răng rắc của xương vỡ vụn với cánh tay đang bị biến dạng của bà ta.

Dù cánh tay bị bóp nát nhưng người phụ nữ trong cánh của sổ vẫn không kêu nên một tiếng. Zero có thể cảm nhận được ánh mắt của mụ đang nhìn chằm chằm anh qua bóng tối mờ mịt.

“Alice!” Sily chạy tới ôm Alice. Có vẻ như cuối cùng cô cũng đuổi kịp Zero tới đây.

“Chúa ơi, Alice em có làm sao không.” Sily lo lắng “Chị xin lỗi vì đã bỏ em lại nhé, chị xin lỗi.” Cô vẫn ôm chặt Alice.

“Không sao đâu chị ạ, dù sao cũng tại em bỏ đi chơi mà, em cũng có một phần lỗi mà.”

Sily quan sát Alice xem cô có bị thương ở đâu không, chợt thấy vết bàn tay đỏ ửng in trên cánh tay của cô bé.

“Bà dám?” Cô quay ra chợn mắt lên lườm người phụ nữ ẩn mình trong ô cửa sổ.

“CUỐI CÙNG.” Người phụ nữ già rên rỉ “Cuối cùng cũng gặp được anh, người hùng trong giấc mộng của ta.”

”Người hùng trong gì cơ?” Zero cau mày.

Cánh ta già nhăn nheu bị Zero nắm chặt tranh thủ anh bị bất ngờ giật mạnh thu về ô cửa sổ.

“Bà đã đợi chúng tôi sao?” Sily co cơ thể lại, tư thế sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

“ĐÚNG VẬY, ĐÚNG VẬY!!!” Giọng nói vui mừng thốt lên, ngôi nhà nhỏ bắt đầu rung chuyển “Aaaa~, cuối cùng anh cũng đã tới, chàng hoàng tử của ta, chàng hoàng tử trong câu chuyện cổ tích! Chàng hoàng tử từ lời tiên tri, người sở hữu linh hồn của quá khứ, người mang đôi mắt nhìn thấu tương lại.”

“Bà nói vớ vẩn cái gì vậy.” Cô quát, quay ra hỏi Zero “Anh có hiểu bà ta nói cái quái gì không? Anh Zero?”

Đôi mắt Zero trắng trợn, đứng bất động như người mất hồn trước những lời nói của người phụ nữ.

“Anh ZERO? Tỉnh lại đi anh, có chuyện gì vậy.” Sily giật tay anh, cô quay ra quát “Bà đã làm gì anh ấy!”

Sily lao tới chuẩn bị chém hai thanh kiếm trắng từ cánh tay của mình thì từ trong ô cửa sổ vươn ra ba cánh tay dài nhăn nheo túm chặt cổ của ba người rồi nhấc bổng bọn họ lên không trung.

“Khụ…khụ..cái quái?” Cánh tay bóp chặt cổ của Sily khiến cô khó thở “Bà là thứ gì vậy? Một con QUÁI VẬT ư?”

“Quái vật? Ngươi đúng là một con nhóc khiếm nhã.” Người phụ nữ tức giận mắng “Ta chính là nhà tiên tri vĩ đại NOAN, tộc trưởng thứ ba của ngôi làng phù thủy Onis.”

Càng nói cánh tay mụ ta càng tức giận bóp chặt cổ ba người, khiến Alice gần như ngất đi vì thiếu không khí trong phổi.

“Mụ già khốn khiếp.” Sily cào xé rách cánh tay đang bóp chặt cổ mình cô rủa.

Bạn đang đọc Dòng chảy ký ức sáng tác bởi Khanhmay203
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khanhmay203
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.