Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cánh cửa nối liền ba tầng của thế giới

Tiểu thuyết gốc · 1819 chữ

Trên ngọn đồi xanh bát ngát, ánh nắng và ngọn gió đua nhau đuổi bắt, cuốn theo những tán lá vàng của mùa thu bay tung tăng trong gió.

Trên ngọn đồi hiện lên một cây táo lớn, vững chắc vươn lên những cành cây nhiều lá mọc xen kẽ nhau, thi nhau vươn tới đón nhận ánh nắng mặt trời, để lại những đốm đỏ mọng nước mắc lơ lửng trên cành cây.

Dưới bóng cây mát, có một chàng thanh niên mười tám tuổi đôi mươi nằm tựa người lên gốc cây, tận hưởng cơn dịu mát của gió, chìm đắm trong mùi hương của trái táo chín ngọt. Cậu mặc một chiếc áo nâu dài tay với hai, ba sợi dây chun đan chéo nhau ở cổ, che chiếc mũ được đan bằng lá trên mặt cậu đắm mình vào giấc ngủ sâu.

“Indiges, indiges, cậu đâu rồi Indiges” Giọng nói của một cô gái kiếm tìm cậu.

Một cô thiếu nữ mang thân hình thon gọn mặc chiếc váy ngâm trắng liền áo dài che đi đôi bàn chân trần, với mái tóc rũ đen óng chải dài tới hông, một vài ngọn tóc đung đưa theo gió, một vài ngọn tóc thả mình lên vai cô, lấp lánh màu xanh của hạt ngọc lưu ly cô đeo trên cổ, cùng màu của bầu trời, cùng màu với đôi mắt cô. Trên tay cô ôm một quyển sách lớn, cũ kĩ bìa bằng da thuộc màu nâu.

“A, cậu đây rồi Indiges.” Cô gái gọi cậu “Biết ngay mà, cậu lại chốn ra đây ngủ rồi.”

Cậu thanh niên tỉnh dậy, bỏ chiếc mũ khỏi mặt mình nhìn cô nói.

“Lại là cậu à Noan, sao cậu cứ gọi họ của tôi thế, cậu cũng biết tên của tôi rồi mà.” Anh chàng gợi ý.

“Hứ, tôi với cậu chưa thân đến mức gọi nhau bằng tên đâu.” Cô hờn dỗi.

“Hahaa. Những cô phù thủy các cậu thật là cứng nhắc quá đấy” cậu ấy trêu “Nào~ cậu hãy thả lỏng ra đi chứ, nào gọi tớ bằng tên đi.”

“Tớ không muốn.” cô nói “Tớ đến đây để gọi cậu về làng, tộc trưởng muốn nói gì đó với cậu.”

“Được thôi tớ sẽ về, đó là nếu như cậu hát cho tớ nghe.”

”Cái gì?”

“Thì đó đó, bài hát mà cậu hát một mình trong thư viện của làng đó. Cái gì mà Ôi ~ chàng hoàng tử sẽ mang lại bình yên cho thế giới, chào anh người mang tấm lòng bao dung…”

“Cậu- cậu….” Cô đỏ mặt “Làm thế nào cậu biết điều đó, cậu nghe trộm tôi ư…”

“À thì…..” Cậu gãi má “Tớ chỉ đi ngang qua thôi, nhưng mà giọng hát của cậu, nó thực sự cuốn hút đó.”

Cậu trai mỉm cười khen ngợi cô.

“Lại nữa rồi, cậu lại chọc tức tôi rồi, bộ trêu tôi vui lắm sao.” Noan quay người đi “Thôi kệ cậu, nếu cậu không về làng thì thôi, tôi sẽ gọi tộc trưởng đến lôi cậu về.”

Noan bỏ đi trên con đường mòn dẫn về ngôi làng.

“Kìa, tớ chỉ đùa chút thôi mà, tớ sẽ về cùng cậu nên đừng giận nữa.” Anh đứng dậy đi theo cô về làng, vừa đi sau vừa cười xin lỗi.

Con đường mòn trải dài đến một khu rừng lớn, từng rễ cây lớn mọc đâm lên rồi lại đâm xuống nền cỏ xới tung mặt đất, như nhưng con rắn nước lớn uốn lượn trên mặt đất thay vì mặt biển, trải dài khắp nơi con đường hai người đi, nhiều rễ cây uốn éo xung quanh nhưng chúng lại chỉ hướng về nơi cuối điểm dừng của con đường mòn, bởi có lẽ vì chúng được mọc ra từ đó.

Phía trước họ là một cây tần bì khổng lồ mọc ra từ giữa trung tâm khu rừng, rễ cây to lớn của nó mọc đâm xuyên núi, thân cây của nó đứng cao chắn cả tầng mây, từng tán lá trên đỉnh đầu chọc thủng bầu trời, mọc vươn rộng trên tầng khí quyển như có thể đỡ lấy tất cả vì sao.

Đó chính là cây thế giới, một cây thần nối liền ba tầng thế giới với nhau. Rễ cây mọc bao phủ địa ngục, thân cây che chắn trần giam, và ngọn cây ôm chọn bầu trời, nơi các vị thần toàn năng ngự trị.

“Chà, dùng đã nhìn đi nhìn lại nhiêu lần đi nữa tôi vẫn không khỏi kinh ngạc trước sự hùng vĩ của nó.” Chàng trai cảm thán.

“Tất nhiên rồi, không như vị thần của các cậu, người ban cho cậu sức mạnh để tự bảo vệ mình.” Cô tự tin khoe “Thì vị thần của chúng tôi, cây thế giới! Người sẵn sàng hạ mình xuống trần gian để bảo vệ chúng tôi, để che chắn ngôi làng Onis thân thương này.”

“Vậy sao, sao họ lại tốt đến thế nhỉ?” Cậu hỏi.

“Tất nhiên là vì họ có tấm lòng bao dung rồi. Họ sẵn sàng chia sẻ sức mạnh của mình để che trở cho nhân loại yếu đuối đáng thương.”

“Phì-Hahaha, bao dung ư? Lần đầu tiên tớ nghe thấy câu đấy từ một cô phù thủy đấy.”

”Phù thủy thì sao chứ? Dù chúng tôi có hơi lạnh lùng nhưng chúng tôi vẫn có trái tim mang đầy yêu thương đó thôi.”

Chàng trai cười đáp “Cậu quên mất khi tớ lần đầu đến làng ai đã vẽ mười cái vòng phép cấp năm quanh tớ chỉ bởi vì tớ là chàng trai người đại lục hả. Yêu thương à, cậu có mà yêu thương mấy quyển sách ấy.”

Cô đá chân cậu vì trò đùa, liếc mắt cảnh cáo.

“Đó là hồi xưa rồi.” Cô giải thích “Cả làng ai cũng biết người đại lục nguy hiểm thế nào mà.”

bước trên con đường mòn, tán gẫu những câu đùa trẻ con tinh nghịch, chủ đề về các vị thần không bao giờ là lỗi thời cả, dù chỉ là những câu nói vu vơ nhưng cậu luôn luôn nghĩ về những gì mình nói. Cậu luôn đặt ra các câu hỏi, về thực thể được gọi là thần linh, mỗi quốc gia hay mỗi thị trấn đều có vị thần của riêng mình, kể cả đế quốc của cậu cũng có, kể cả cái tên họ Indiges của cậu cũng là được một vị thần ban tặng, một vị thần mà gia tộc cậu tôn thờ.

Nhưng….Tại sao các vị thần lại giúp đỡ con người yêu đuối? Vì lòng nhân từ ư? Không ,cậu từ chối câu trả lời đó, bất kể mọi thực thể trên thế giới này đều mang lòng tham trong mình,quái vật, tinh linh, rồng, và cả các vị thần cũng không có ngoại lệ. Cậu không biết họ có mục đích gì nhưng không có nghĩa là họ không có.

“Cô tốt nhất đừng quá mù quáng tin tưởng thần linh.” Chàng trai mang họ Indiges nói “Dù họ có là thần linh đi chăng nữa, thì họ vẫn mượn hình dáng của con người, mang nhiều màu sắc của cảm xúc, họ vẫn có thể cảm thấy yếu đuối, đau khổ và tất nhiên là họ sẽ mắc sai lầm. Suy cho cùng, họ cũng không toàn năng đến thế.”

Hai người dừng chân trước cửa làng, cô khựng người lại vì lời nói buộc miệng phát ra từ cậu.

“Cậu có ý gì?” Noan cau mày.

“Ý tôi là biết đâu họ giúp ta không chỉ đơn giản là lòng tốt? Cậu không nên quá tin tưởng vào một ai đó, nếu không muốn bị lỗi thất vọng nuốt chửng.”

“Cậu dám?” Noan cầm quyển sách trên tay đập bốp một phát vào mặt chàng trai “Cậu dám nói xấu vị thần của chúng tôi sao?”

“Ái, thôi nào, đừng có đánh tôi với quyển sách dày cộp đó chứ.”

Cậu in quyển sách đỏ chót giữa mặt.

Một ông cụ đi ngang qua, cười phá lên bởi cuộc nói chuyện của hai cô cậu thanh niên.

“Haha, cậu ta nói đúng đấy chứ.” Một giọng nói phát ra thu hút hai người họ.

Một ông già lùn bạc trắng tóc đang vuốt ve chòm râu của mình, chống cây gậy gỗ bước tới.

“Ngài tộc trưởng!” Hai người họ đồng thanh nói.

“Ngài nói vậy là sao chứ ngài tộc trưởng.” Noan kính cẩn hỏi.

Ông lão quay ra nhìn chàng trai nói “Ta thấy quan điểm của cậu ta cũng hợp lý đấy chứ, cậu nghi ngờ mọi thứ tốt đẹp tự nhiên xảy ra với mình, đúng là chàng trai người đế quốc thú vị, cách suy nghĩ của cậu hoàn toàn khác với người làng Onis.”

“Tôi không có ý gì đâu, tôi chỉ nói những gì mình nghĩ mà thôi.”

Ba người họ vừa bàn chuyện vừa đi qua ngôi làng, đi trên con đường lát đá chắc chắn, với ánh đèn đường và những ngôi nhà bằng lá xây trên những rễ cây khổng lồ, làm bằng những nguyên liệu thiên nhiên nhưng mang dáng vẻ tiện nghi và sang trọng.

“Cậu thấy ngôi làng này thế nào, cậu có muốn ở lại đây lâu hơn không.” Trường làng nói “Chúng tôi sẽ rất buồn nếu cậu về đế quốc đấy, nhất là Noan, bởi vì con bé chỉ có nói chuyện với mỗi mình cậu trong ngôi làng này thôi.”

“Ngài nói gì vậy trưởng làng, ai bảo cháu sẽ buồn chứ.” Cô đỏ mặt nhìn chàng trai “Ai thèm nói chuyện với tên ngốc phiền phức này chứ.”

“Cảm ơn ngài, trưởng làng.” Anh thành thật “Ngôi làng này toàn sách với thư viện, mùi dược liệu và ma thuật lúc nào cũng bay lảng vảng trong không khí, cháu thực sự không hợp với nét sống của phù thủy làng Onis. Nhưng cháu chắc chắn sẽ ở lại đây một thời gian để học tập và tìm hiểu sự thú vị của ngôi làng, Noan thực sự đã giúp đỡ cháu rất nhiều ạ, cháu với cô ấy học cùng nhau suốt, cô ấy thực sự chả có người bạn nào ngoài cháu cả.”

”Hoho.” Trưởng làng vuốt chòm râu dài của mình hiểu ý “Tất nhiên rồi, cháu của thể ở đây bao lâu cũng được.”

Noan đá mạnh vào chân cậu, nói “Gì chứ, tôi đầy bạn, chỉ là cậu chưa biết thôi, hứ.”

“Chàng trai, ta có thể nói chuyện riêng với cậu một lúc không.” Trưởng làng đá mắt nhìn Noan.

Hiểu ý cô nói “Cháu sẽ ở thư viện làng, nếu ngài cần cháu thì hãy đến đó.”

Noan cúi đầu chào rồi cầm quyển sách trên tay bỏ đi.

Bạn đang đọc Dòng chảy ký ức sáng tác bởi Khanhmay203
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khanhmay203
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.