Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chạm trán

Tiểu thuyết gốc · 2795 chữ

- Thầy Quirrell, sao thầy lại ở đây?

Đáp lại sự ngạc nhiên của Harry là giọng cười phô trương của thầy Quirrell.

- Sao ta lại ở đây ư? Đương nhiên là muốn tìm một thứ. Một thứ mà ta đã mơ ước từ rất lâu và bây giờ sắp có được.

Harry lắp bắp:

- Chính... chính là thầy! Con cứ nghĩ là... là... thầy Snape.

Quirrell cười lớn, vẻ hả hê lắm khi thấy sự phán đoán sai lầm của Harry.

- Ồ, Snape ư? Trông gã ta đúng là khó mà khiến người ta yêu thích. Gã luôn cản đường ta, khiến ta không thể giết được mi trong trận đấu Quidditch. Lúc ta thả mấy con quỷ khổng lồ, gã đã đi tìm ta, tiếc thay con chó ba đầu không cắn đứt được chân gã, mà mấy con quỷ cũng chẳng làm hại được ai. Ta đã buồn mất mấy ngày.

Quirrell cứ thao thao bất tuyệt về những "chiến công lẫy lừng" hắn đã làm suốt năm học qua đến độ bọn nhỏ chỉ biết trơ mắt lắng nghe mà không có cơ hội lên tiếng.

- Ai mà ngờ được Quirrell cà cà lăm lăm luôn sợ hãi với mọi thứ này lại có gan làm điều đó chứ.

Rồi không để cho Harry có cơ hội hỏi tiếp điều gì, gã lại nói:

- Ta không ngờ là có những bốn đứa năm nhất đi đến được căn phòng cuối cùng này. Lúc biết không thể lấy hòn đá mà không có mi ta đã hối hận biết bao nhiêu vì đã phá hoại gợi ý ở các căn phòng. Nhưng xem ra Harry Potter và những người bạn của nó lợi hại hơn ta tưởng.

Một giọng nói vang lên ở phía sau Quirrell, nghe the thé như tiếng rít:

- Đừng nhiều lời, ta muốn thằng bé. Harry Potter. Mang nó đến cho ta. Giết những đứa còn lại.

Quirrell đang tự tin khoe khoang về bản thân vậy đó, nhưng khi nghe giọng nói ấy cất lên thì hắn ta trở nên sợ sệt khúm núm.

- Vâng, thưa chủ nhân.

Nói xong Quirrell đưa ánh mắt vô cảm nhìn về phía đám nhóc. Hắn ta cười lên man rợ.

- Giết hết những đứa thừa thãi. Giữ lại Harry Potter. Và rồi Ngài sẽ sống lại. Ta sẽ trở thành bề tôi thân cận nhất của Ngài.

Nhược điểm chí mạng của tên Quirrell này là hắn quá nhiều lời. Hắn nói như thể sợ người ta không biết hắn đang nghĩ gì. Trước khi ba đứa bạn kịp phản ứng thì Catherine đã rút đũa phép ra.

- Expelliarmus (giải giới).

Đũa phép trong tay Quirrell bị hất lên cao, bay về phía Catherine, và trước khi hắn ta kịp làm gì thì 'rắc' một tiếng, cây đũa phép gãy làm đôi.

Giọng nói the thé kia lại vang lên, nghe rất giận dữ khiến Quirrell không tự chủ được mà khụy gối xuống.

- Đồ vô dụng. Mau giết con nhỏ đó. Mang Harry Potter lại cho ta.

Trông Quirrell có vẻ khiếp đảm lắm trước sự răn đe của giọng nói ấy, hắn ta lồm cồm ngồi dậy, rút ra một cây đũa phép khác. Lần này gã không nói nhiều nữa mà phóng ra một câu thần chú không tiếng động. Lúc Catherine nhận ra được gã muốn làm gì thì nó chỉ còn đủ thời gian để đẩy Harry ra xa và ôm lấy Ron cùng Hermione mà che chở cho hai đứa nhỏ.

Ầm. Ầm. Ầm.

Ba tiếng nổ liên tiếp làm trần nhà chỗ tụi nhỏ đứng sụp xuống, đè lên cả ba, chỉ có mỗi Harry là may mắn không sao nhưng giờ đã bị trói gô lại chỉ chừa mỗi hai chân để di chuyển còn đũa phép thì đã bị tước ra khỏi tay nó mà văng ra xa.

- Mang thằng bé đến cho ta.

Không còn mối nguy hiểm, Quirrell lại bắt đầu khoe khoang.

- Một phù thuỷ xịn thì trong người phải có hai cây đũa phép trở lên. Lũ trẻ ranh ngu ngốc. Chúng chắc là đã chết trong đau đớn. Lại đây nào Potter, đừng để cái chết của lũ bạn mi trở nên vô nghĩa.

Harry không nói gì, nó đang rất hối hận, tuyệt vọng và đau đớn. Vì nó, mà cả ba người bạn thân phải gặp nguy hiểm. Tại sao lại ra nông nỗi này? Trong lòng Harry rất rối bời, nó không nhận ra là mình đang đứng đối diện với Tấm gương ảo ảnh cho đến khi bị giọng nói gấp gáp cắt ngang dòng cảm xúc bi thương, kéo nó trở lại với thực tại.

- Nhìn vô gương và nói ta biết mi thấy cái gì?

Harry biết nó không thể nói sự thật. Hít sâu một hơi, nó ngẩng đầu lên nhìn vào tấm gương. Một Harry Potter hiện lên với vẻ mặt tái nhợt và đầy bi thương ẩn sâu dưới đôi mắt xanh lá cây; nhưng chỉ trong vài giây, hình ảnh Harry tiều tụy ấy lại trở nên có sức sống hơn, mỉm cười với nó, hai tay đút vô túi quần và lấy ra một hòn đá màu đỏ như màu máu. Harry ấy nháy mắt với nó và Harry cảm nhận được túi quần mình vừa có thêm một vật gì đó. Harry biết như vậy có nghĩa là gì, nó đã lấy được Hòn đá phù thủy.

- Mi thấy cái gì?

Harry cố tỏ ra như vừa thấy điều gì đó vui vẻ lắm, nó bịa:

- Con thấy con học giỏi nhất trường, trở thành tầm thủ xuất sắc nhất trường. Cụ Dumbledore tới bắt tay và trao cho con rất nhiều bằng khen.

Giọng nói the thé lại rít lên:

- Nó nói dối. Ta muốn gặp nó, mặt đối mặt.

- Nhưng thưa chủ nhân, ngài còn yếu lắm.

- Làm ngay!

Harry thấy Quirrell run rẩy gỡ từng lớp khăn quấn trên đầu mình xuống, quay lưng lại với nó. Và điều đó khiến nó kinh hãi đến độ không thể thốt ra được câu nào, đôi chân không tự chủ được mà lùi về sau mấy bước.

- Thấy tao trở thành như thế này chắc mày vui lắm phải không? Tao có được như ngày hôm nay đều do mày mà ra. Nhưng mà không sao, chỉ một chút nữa thôi, tao sẽ có được cơ thể của riêng mình. Và ngạc nhiên làm sao, cũng chính là nhờ mày. Mau giao hòn đá trong túi mày ra đây!

Quirrell đi giật lùi về phía sau để khuôn mặt gớm ghiếc ấy tiến lại gần Harry khiến nó phải liên tục lùi lại.

Kẻ mang khuôn mặt lai rắn ấy lại tiếp tục rít lên the thé:

- Đừng ngu ngốc nữa. Chẳng lẽ mày muốn cái chết của ba mẹ mày trở nên vô nghĩa? Họ đã van xin tao. Họ đã chết khi van xin lòng thương hại của tao.

Harry không thể nhịn được, nó thét lên:

- Dối trá!

Gương mặt rắn vẫn không ngừng tiến về phía Harry, nó nở một nụ cười mỉm, một nụ cười của ác quỷ:

- Thật dũng cảm. Y chang ba mẹ mày. Tao đã giết ba mày trước, hắn đã cố ngăn ta tìm giết mày. Và rồi đến mẹ của mày, lẽ ra nó không phải chết, nó chết vì muốn bảo vệ mày. Vậy đó, sẽ ra sao nếu mày chết ở nơi xó xỉnh này? Mày muốn cái chết của mẹ mày trở nên vô nghĩa sao? Giao hòn đá ra rồi tao sẽ tha cho mày một mạng.

- Không đời nào!

Harry chạy về phía cây đũa phép của nó nhưng có tiếng hô: "Bắt lấy nó!" và rồi bàn tay của Quirrell nắm chặt cổ của nó..

Một cơn đau như muốn xé toạc đầu nó ập tới. Và rồi trong trận đau kinh hoàng ấy nó nghe thấy tiếng Quirrell kêu lên đau đớn. Hắn ta buông tay nó ra mà nằm quằn quại rên la trên sàn nhà. Khi cơn đau chỗ vết thẹo đã dịu lại, Harry mới để ý kỹ bàn tay mà Quirrell vừa dùng để túm nó lại đang bốc khói và trông như bị cháy đen. Nhân lúc Quirrell đang kêu gào thì Harry lần nữa chạy đến chỗ cây đũa phép của nó.

Tiếng rít the thé không ngừng vang lên một cách gấp gáp.

- Bắt lấy nó. Mau lên. Bắt nó lại!

Quirrell lại vùng lên, lảo đảo chạy về phía Harry nhưng nó đã kịp nhặt cây đũa phép lên và tự cởi trói cho mình. Quirrell không ngừng bắn thần chú về phía Harry nhưng bàn tay phải bị thương đang run rẩy khiến hắn không cách nào nhắm trúng.

Tức giận và hoảng sợ vì chủ nhân cứ luôn hối thúc, hắn quăng đũa phép đi và chạy đuổi theo Harry. Không biết là may mắn hay xui xẻo, Harry bị vụn gạch đá từ vụ nổ khi nãy làm trượt té và Quirrell thành công tóm được nó. Hắn đè lên người thằng nhỏ, muốn bóp cổ cho nó chết. Nhưng khi hai bàn tay của hắn chạm vào cổ Harry thì hắn lại bị đau đớn mà rút tay về.

- Thưa chủ nhân, tôi không thể chạm vào nó.

Harry đang ôm trán vì cái thẹo bỗng trở nên bỏng rát thì nó nghe Quirrell nói như vậy. Nó không màng đến sự đau đớn của bản thân mà chồm tới ôm chặt lấy Quirrell, áp hai bàn tay của nó lên mặt hắn mà ra sức chà. Nó có thể thấy được cái đầu của Quirrell đang trở nên đỏ lòm, bốc khói, và như thể đang bị thiêu cháy. Mặc cho Quirrell kêu gào, mặc cho tiếng rít đầy giận dữ của kẻ mang khuôn mặt rắn, mặc cho cái thẹo đau đến nứt toác, Harry vẫn ôm chặt cứng người Quirrell, ra sức cào cấu toàn thân hắn. Nó cứ làm như vậy cho đến khi kiệt sức, cho đến khi cái thẹo không còn cảm thấy đau đớn nữa.

Catherine lại mơ thấy giấc mơ đó, nó mải miết đuổi theo sau một cái bóng đến độ không biết phía trước là vực sâu, mà ngay đúng lúc sắp rơi xuống nó giơ tay nắm lấy được một thứ gì đó, một thứ có thể cứu lấy nó. Nó cứ nắm mãi không buông như thế rồi lại chìm vào giấc ngủ. Một mùi thuốc nhàn nhạt thoảng qua khiến Catherine choàng tỉnh. Nó nhìn quanh quất, thấy mình đang nằm ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

- Trò tỉnh rồi?

Giọng thầy Snape cất lên khiến Catherine giật mình nhìn ngó chung quanh. Không thèm để ý đến nó, thầy lại nói:

- Nếu tỉnh rồi thì mời đi cho.

Catherine cứ vậy mà ngơ ngơ ngác ngác bị đuổi ra ngoài. Trên người nó lúc này ngoài bộ đồ ngủ thì chỉ khoác độc mỗi chiếc áo chùng màu đen dài lượt thượt.

Vừa bước ra khỏi văn phòng của thầy Snape Catherine thấy các bạn đã chờ sẵn, cả Harry cũng có mặt.

Ron thấy Catherine thì mừng rỡ nói:

- Bồ tỉnh lại rồi. Bọn này lo gần chết.

Hermione thì khóc thút thít:

- Tụi này không được vô thăm bồ, cho nên tụi này đâu biết tình hình bồ thế nào đâu, tụi này lo lắm mà đến đây thì cứ bị thầy Snape đuổi về.

Catherine vẫn còn đang ngơ ngác:

- Mình mới tỉnh dậy cách đây mười phút thôi. Mà mình đã bất tỉnh bao lâu rồi?

Harry nói:

- Bốn ngày. Tụi này sắp khoẻ tới nơi mà bồ thì vẫn không tỉnh. Cụ Dumbledore nói bồ không sao nhưng lại không chịu tiết lộ lí do vì sao bồ không tỉnh dậy.

Catherine lắc đầu:

- Mình cũng không biết, mà sao mình không ở trong bệnh thất?

Hermione nhìn sang hai thằng con trai, tụi nó nhún vai, cô bé đành đáp một cách dè dặt:

- Mình nghe nói là lúc cụ Dumbledore và thầy Snape xuống giải cứu tụi mình thì bồ đã...

Con nhỏ ngưng một chút rồi nói một lèo:

- Nghe nói là bồ đã nắm chặt vạt áo chùng của thầy Snape không buông. Hễ ai mà tìm cách gỡ tay bồ ra là bồ lại la toáng lên là "Làm ơn đừng đi! Làm ơn đừng đi!" rồi càng ôm chặt vạt áo của thầy Snape hơn khiến thầy tức giận đến độ mặt mũi đen thui. Không biết cụ Dumbledore nghĩ gì nhưng cuối cùng cụ đã quyết định đem bồ đến văn phòng của thầy Snape. Nhưng bồ yên tâm, có bà Pomfrey và cô McGonagall luôn túc trực nên thầy Snape không dám hãm hại bồ đâu. Bà Pomfrey ngó coi bực mình lắm, ai đời bệnh nhân lại không vô bệnh thất nằm cơ chứ.

Hermione nói đến đây thì hạ giọng:

- Mình còn nghe nói sắc mặt thầy Snape lúc đó trông hung ác đến độ nếu không có các thầy cô khác dám thầy giết bồ luôn á.

Catherine ngẩn người vài giây rồi bật cười mà quên mất đang đứng trước cửa lớp Độc dược. Nó nói:

- Hoá ra là vậy.

Rồi nó kể lại cho các bạn nghe về giấc mơ của mình, nhưng nó không kể hết mà chỉ nói rằng nó luôn mơ bị rớt xuống vực và chắc có lẽ đã nhầm tưởng vạt áo chùng của thầy là một vạt cỏ hay nhành cây nào đấy mà nắm bừa lấy.

Harry an ủi:

- Có lẽ do bồ đã quá căng thẳng rồi đó. Nhưng giờ thì mọi chuyện đã qua.

Rồi ba đứa kể cho Catherine nghe những chuyện xảy ra sau đó mà Harry đã được nghe từ cụ Dumbledore. Trên đường từ lớp Độc dược về phòng sinh hoạt chung tụi nó đã thảo luận về rất nhiều thứ, về hòn đá, về kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, và về cách mà cụ Dumbledore lý giải mọi chuyện cho Harry. Ba đứa kia không hề nghi ngờ gì về mục đích cụ Dumbledore đưa tấm áo khoác tàng hình cho tụi nhỏ, và trong lòng Harry thì hình ảnh cụ Dumbledore lại sáng chói, hiền từ và gần gũi hơn cái lần đầu nó thấy cụ. Catherine cảm thấy như vậy cũng tốt, bởi vì chung quy cụ Dumbledore làm hết thảy những điều đó là để giúp cho Harry trưởng thành, đủ dũng cảm và đủ tình yêu thương để không trở nên xấu xa hay quá hèn nhát.

Và rồi đột nhiên Hermione thốt lên một câu hỏi, có lẽ cô bé đã muốn hỏi từ rất lâu rồi nhưng bây giờ mới mở miệng được:

- Những câu thần chú đó bồ học được ở đâu vậy?

Catherine hơi ngẩn ra, rồi nó nháy mắt:

- Mấy bồ chờ chút nhe.

Nói xong nó chạy lên phòng ngủ của mình, lôi ra một chồng sách bị nhét dưới đáy rương.

Catherine ôm chồng sách đó xuống phòng sinh hoạt chung, trải ra cả bàn cho ba đứa bạn cùng xem.

Sách dạy bùa chú, biến hình từ năm 1 đến năm 7. Sách bùa chú căn bản, trung cấp, cao cấp. Sách bùa chú phòng vệ và tấn công dành cho người mới bắt đầu. Sách hướng dẫn sử dụng bùa chú dành cho các bà, các cô nội trợ, v.v...

Hermione tròn xoe mắt. Con nhỏ từng đọc rất nhiều nhưng lại không nghĩ có người còn đọc nhiều hơn nó.

Catherine giải thích:

- Một số thì mình mua lúc nhập học, một số thì mượn thư viện. Để dành đọc thêm ấy mà. Nếu câu thần chú nào dễ mình sẽ thực hành luôn, câu thần chú bùa nổ là lần đầu tiên mình thực hành, không ngờ sức phá hủy lại lớn đến như vậy. Có lẽ sau này mình phải hạn chế xài nó thôi.

Đôi mắt Hermione sáng rỡ, nhìn Catherine mà nói:

- Bồ là thiên tài. Nếu không có bồ thì không biết tụi mình phải làm sao.

Catherine lắc đầu, xấu hổ đáp:

- Không đâu. Bồ mới là thiên tài. Và cả Ron, cả Harry, các bồ đều rất tài giỏi và dũng cảm. Nếu không có bồ thì chúng ta sẽ không biết cách thoát khỏi căn phòng hoả thiêu. Nếu không có Ron thì ván cờ sinh tử đó ai có thể chơi tiếp? Và nếu không có Harry dũng cảm đối đầu với kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy thì tụi mình sớm ra tro rồi.

Cả bốn nhìn nhau, rồi cùng phá lên cười.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.