Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết thúc năm học đầu tiên

Tiểu thuyết gốc · 1612 chữ

Tụi nó trả qua ngày cuối cùng của niên học ở bên nhau, bàn về những điều sẽ làm trong hè. Harry, Hermione và Ron đều ngạc nhiên khi biết Catherine có cùng ngày sinh với Harry và tụi nó hứa sẽ gửi quà sinh nhật cho Catherine vào ngày hôm ấy. Hermione, Catherine và Harry trao đổi số điện thoại nhà cho nhau đề phòng có chuyện cần gọi, dù sao thì gọi điện vẫn nhanh hơn dùng thư cú nhiều. Harry mặt buồn buồn, nó nói với vẻ không chắc:

- Dì và dượng của mình hơi khó tính, cho nên nếu họ có nói gì mích lòng hai bồ nhớ đừng để bụng nha.

Catherine nói với vẻ tự tin, chọc cho Harry phì cười:

- Họ sẽ không thể nổi nóng với một đứa nhỏ dễ mến như mình.

- Ôi, Catherine à.

Catherine nhìn Harry, nói một cách chân thành:

- Bồ đừng buồn vì cách họ đối xử với bồ. Vì bồ đã có tụi mình rồi. Bất kể bồ ở đâu, chỉ cần kêu một tiếng là tụi này đến ngay. Phải không, Ron, Hermione?

- Ừ. Dĩ nhiên rồi. - Ron và Hermione cùng đáp.

Buổi tối, trên đường xuống Đại Sảnh Đường ăn tiệc bế giảng năm học thì Catherine sực nhớ ra một chuyện, nó dặn các bạn giành chỗ cho mình rồi chạy ngược trở về phòng sinh hoạt chung.

Cầm tấm áo chùng đã được gấp gọn, Catherine đứng trước của lớp Độc dược. Nó gõ cửa nhưng không có ai trả lời nên đánh bạo mở cửa. Catherine đặt chiếc áo lên bàn của thầy Snape rồi lấy bút lông ngỗng ra ghi vào dòng lên một tờ giấy có sẵn trên bàn.

"Em gửi thầy tấm áo chùng của thầy. Những ngày vừa qua cảm ơn thầy, và xin lỗi, vì đã làm phiền thầy."

Xong việc nó nhẹ nhàng rời khỏi phòng, quay trở lại Đại Sảnh Đường. Trên đường nó gặp cụ Dumbledore, cụ mỉm cười nhìn nó:

- Khoẻ rồi hả, Catherine?

- Dạ con khoẻ rồi, thưa thầy.

Cụ Dumbledore thong thả nói:

- Con có phiền không nếu đến văn phòng của ta một chuyến?

Catherine đáp:

- Dạ không ạ.

Catherine đi theo cụ Dumbledore đến văn phòng hiệu trưởng. Đây là lần đầu tiên nó đến, không khỏi có chút choáng ngợp. Văn phòng của ngài hiệu trưởng rất lớn, nhưng lại không xa hoa mà toát lên hơi thở của tri thức và văn minh nhân loại. Bốn phía chung quanh đều là sách, và chính màu sắc chủ đạo của những quyển sách ấy cùng ánh sáng nhẹ nhàng phát ra từ những ngọn đèn trên trần khiến căn phòng trở nên ấm cúng lạ thường.

Cụ Dumbledore đưa cho Catherine một viên kẹo, hỏi nó:

- Con thích ăn kẹo không?

Catherine gật đầu, nhận lấy viên kẹo từ tay cụ Dumbledore, bóc vỏ cho vào miệng, nó híp mắt:

- Vị cốt chanh, chua quá thầy ơi.

Cụ Dumbledore mỉm cười hiền từ:

- Hồi cỡ tuổi con ta cũng không thích vị này, nhưng bây giờ lại đâm ra ghiền.

Catherine "dạ" một tiếng rồi cố gắng giải quyết cục kẹo chua lè trong miệng.

Cụ Dumbledore đi đến bàn làm việc, Catherine trông thấy con chim phượng hoàng đang đậu ở đó. Nó tò mò nhìn con chim không chớp mắt và chỉ hoàn hồn khi nghe thấy giọng cụ Dumbledore cất lên:

- Ta nghe nói môn Độc dược con học không tốt lắm.

Catherine ủ rũ gật đầu:

- Con hơi kém môn đó.

Cụ Dumbledore mỉm cười hiền từ:

- Vừa hay ta có một quyển sách có thể giúp con.

Nói rồi cụ quơ nhẹ đũa phép, một quyển sách từ trên kệ bay là là đáp xuống trước mặt của Catherine. Nó cầm lấy quyển sách, không thấy tên hay lời đề tựa, bìa sách cũng chẳng có lấy một chữ. Nó giở ra từng trang, bên trong cũng trống trơn, không ghi gì.

Cụ Dumbledore nháy mắt với nó:

- Quyển sách chỉ trở nên có ích nếu con thật sự muốn đọc nó.

- Con có thể chia sẻ với các bạn về quyển sách này được không ạ?

- Ồ ta nghĩ là không nên. Nó chỉ có ích với con, và chỉ một mình con mà thôi.

Mặc dù hoài nghi về ý đồ của cụ Dumbledore khi cho nó cái này nhưng Catherine vẫn lễ phép cảm ơn cụ.

Trước khi Catherine rời phòng hiệu trưởng, cụ Dumbledore nhìn thẳng vào mắt nó mà hỏi:

- Con đường mà con chọn, con sẽ không hối hận chứ?

Catherine hơi sững người, nhưng rồi nó đáp:

- Con sẽ không hối hận.

Cụ Dumbledore mỉm cười, cho Catherine một túi kẹo vị cốt chanh rồi nói:

- Ăn phụ ta nhé. Ta mua hơi nhiều rồi thì phải.

Catherine không thể từ chối, nhét túi kẹo vào túi áo chùng rồi chào cụ Dumbledore ra về.

Lúc Catherine đi đến Đại Sảnh Đường thì buổi tiệc sắp bắt đầu. Nó không màng đến ánh mắt soi mói, hóng hớt từ mọi người đang đổ dồn về mình mà đi đến chỗ tụi bạn đã chừa sẵn.

Ron hỏi:

- Bồ làm gì mà lâu vậy?

Catherine đáp:

- Mình đi trả áo chùng cho thầy Snape, nhưng thầy không có trong phòng nên mình phải đợi, cuối cùng không đợi được nữa nên mình đành bỏ đại ở đó rồi đi luôn.

Hermione chỉ về phía bàn giáo viên mà nói:

- Thầy ngồi từ nãy tới giờ ở kia kìa, bồ không gặp là phải.

Catherine nhìn theo Hermione, trùng hợp thầy Snape cũng đang nhìn về phía tụi nó, vẻ mặt vẫn cau có như mọi ngày. Nó đáp lại bằng một nụ cười thật tươi rồi lại tiếp tục nói chuyện với các bạn.

Vài phút sau cụ Dumbledore đến, cả Đại Sảnh Đường bỗng trở nên im lặng. Trông cụ phấn khởi lắm, cụ nói:

- Vậy là một năm học nữa đã trôi qua, và tôi lại có vinh dự được đứng ở đây mà quấy rầy quý vị bằng chất giọng già nua của mình....

Catherine biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nên nó không để ý đến những lời cụ Dumbledore đang nói. Đầu óc nó mãi suy nghĩ về chuyến viếng thăm văn phòng hiệu trưởng bất ngờ lúc nãy và những ẩn ý trong lời nói của cụ Dumbledore. Cụ quả nhiên là thiên tài, là người mà không có một ai ở thời đại này có thể sánh kịp. Nhưng mà nó cũng bắt đầu thấy sợ, sợ cụ sẽ dẫn dắt nó làm điều mà nó không muốn làm. Hi vọng là nó chỉ nghĩ quá nhiều.

Một tiếng hò reo vang dội kéo Catherine trở lại với thực tại.

Nó nhìn thấy đám học sinh nhà Gryffindor đang hò hét còn Hermione thì cứ nắm lấy tay Ron lắc lia lịa, còn Ron thì đã đỏ bừng mặt, vẻ mặt không dám tin.

Ở trên bục cụ Dumbledore lại tiếp tục sau khi tiếng hò reo lắng xuống:

- Và Hermione Granger, vì sự nhanh trí và sáng suốt của trò. Thêm 50 điểm cho nhà Gryffindor.

Hermione bụm mặt, chắc là cô bé xúc động lắm.

Cả Đại Sảnh Đường lại dậy sóng.

- Thứ ba, Harry Potter, vì sự dũng cảm và tinh thần không chịu lùi bước, 70 điểm cho nhà Gryffindor. Và vì thế, thầy nghĩ chúng ta nên thay đổi lại trang trí ở đây một chút.

Cả Đại Sảnh Đường nổ tung khi cụ Dumbledore kết thúc buổi diễn văn. Trừ nhà Slytherin ra các nhà còn lại đều đang ôm nhau hò reo. Ngay hôm nay, lịch sử đã được viết lại.

Biểu tượng nhà Slytherin bị thay thế bằng biểu tượng nhà Gryffindor, và thầy Snape đang bắt tay cô McGonagall bằng một nụ cười gượng gạo mà thầy có thể nặn ra được.

Trong lúc mọi người đang vui vẻ ăn mừng thì Hermione kề sát Catherine, hỏi khẽ:

- Bồ không sao chứ?

Catherine đáp, giọng tỉnh bơ:

- Ơn trời là cụ Dumbledore có vẻ đã quên mấy vụ nổ do mình tạo ra. Mình cứ sợ thầy sẽ trừ điểm.

Và để cho Hermione yên tâm, Catherine nói tiếp:

- Mình sẽ không buồn vì thầy không cho mình điểm đâu. Chỉ cần các bồ được là mình cũng thấy vui lây rồi.

Hermione nhìn nó, gật đầu mỉm cười.

Buổi tiệc kết thúc cũng là lúc có kết quả thi cử.

Cả bốn đứa đều đạt điểm cao, và dĩ nhiên là Hermione hạng nhất. Catherine có lẽ cũng sẽ có cơ hội phân chia cao thấp với Hermione nếu nó không bị môn Độc dược kéo lại.

Chào tạm biệt bác Hagrid, tụi nhỏ lên xe lửa trở về nhà, khép lại một năm học suôn sẻ và vẫn chưa bị nhuốm màu của nỗi buồn.

Lúc ra đến nhà ga Ngã Tư Vua, Catherine chào ba mẹ của Ron, Hermione và dì dượng của Harry rồi đi đến chỗ bố mẹ và hai ông anh đang đứng đợi mình.

Và trong một phút lơ đễnh, nó đã không để ý đến ánh mắt lạ lùng của dì Petunia khi nhìn thấy bố nó.

- Cái con bé tóc đỏ kia là bạn của mày à, nó tên gì? - Dì Petunia chỉ vào Catherine và hỏi Harry khi cả nhà đã yên vị trong xe.

- Catherine ạ.

- Họ gì?

- Evans ạ.

Dì Petunia không hỏi nữa mà ngồi im lặng, không ai có thể biết được dì đang nghĩ gì.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.