Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển sách trắng

Tiểu thuyết gốc · 2142 chữ

Điều đầu tiên ông bà Evans làm khi đón con gái về nhà là gác lại hết công việc và cùng các con đi du lịch tại một hòn đảo ở Thái Bình Dương.

Trong khoảng thời gian đó Catherine tạm gác lại những mối lo toan trong lòng để tận hưởng kỳ nghỉ với gia đình. Mặc dù không được sử dụng phép thuật ngoài trường nhưng trước ngày về nó đã bí mật mua của hai anh Fred và George mấy thứ khá hay ho và không ngần ngại đem ra mở rộng tầm mắt cho hai anh trai. Anh Robert tỏ ra rất hứng thú với món kẹo dẻo đủ vị còn anh Edward thì cứ thích châm mấy cái pháo cho nó bay nổ vòng vòng nhà khiến mẹ nó tức cành hông.

Trở về nhà sau chuyến nghỉ mát, Catherine bắt tay vào nghiên cứu độc dược. Điều duy nhất khiến nó gặp trở ngại với môn này là nếu thầy Snape mà đi ngang hay nhìn chằm chằm thì nó sẽ không làm được gì ra hồn nữa. Và điều đó đã được chứng minh. Nó đã chế tạo thành công các loại độc dược trong năm học vừa rồi mà không mắc phải một sai lầm nào. Xem ra nó phải khắc phục tâm lý của mình nếu muốn tiến xa hơn trong môn học này.

Về phần quyển sách trắng trơn mà cụ Dumbledore cho, nó vẫn chưa khám phá ra cách sử dụng mặc dù đã thử nhiều phương pháp khác nhau. Mỗi ngày Catherine lại lấy ra ngắm nghía một lúc, lẩm nhẩm mấy câu đại loại như: "Tôi cần giúp đỡ.", "Vừng ơi mở ra.", "Công thức độc dược mau hiện lên."... và đủ mọi loại khẩu quyết mà nó nghĩ là chìa khóa mở quyển sách ra nhưng chẳng hiệu nghiệm.

Catherine cũng đã thử lấy bút viết lên trên đó nhưng nó chẳng thể viết được gì vì hễ đặt bút xuống là tay nó lại bị hất văng ra.

Hai tuần sau kì nghỉ Catherine thấy mình nên hỏi thăm tình hình của Harry bèn gọi điện thoại tới nhà Dursley. Điện thoại đổ chuông chưa tới 5s thì có người bắt máy, và Catherine thở phào khi biết đó là giọng của Harry.

Tụi nó nói chuyện một lúc lâu, kể cho nhau nghe những chuyện đã làm từ lúc nghỉ hè đến giờ. Catherine nói đã chuẩn bị quà sinh nhật cho Harry và con cú Ball của nó sẽ khởi hành khi sắp đến ngày. Trước khi cúp điện thoại, Catherine không quên nhắc nhở Harry nên ôn lại bài vở để tránh quên và hẹn sẽ gọi lại khi có thể. Dù sao thì cũng không dễ dàng gì để biết khi nào vợ chồng nhà Dursley không có ở nhà mà gọi điện thoại.

Catherine đã mất nhiều công sức mới thám thính được thói quen sinh hoạt của nhà Dursley và biết được từ 10h đến 10h30 sáng ngày thứ 5 hàng tuần cả ba người họ sẽ cùng lúc đi vắng.

Con cú Ball của nó đã rất bất mãn khi bị bắt theo dõi thói quen sinh hoạt của nhà Dursley mấy ngày liền. Nó phải dùng loại kẹo cú thượng hạng mới dụ dỗ được con Ball chịu đi làm việc cho mình, tiền tiêu vặt cũng vì thế mà hao mòn theo từng viên kẹo cú đắt đỏ.

Nói chuyện với Harry xong Catherine lại gửi cú hỏi thăm Ron, điện thoại cho Hermione hỏi thăm dăm ba câu rồi lại vùi đầu nghiên cứu mấy công thức độc dược.

Một hôm, trong lúc buồn chán, Catherine cầm quyển sách lên, lật qua lật lại mấy trang giấy ố vàng mà lẩm bẩm:

- Mày có thuộc về Hoàng Tử Lai không? Ta muốn gặp Hoàng Tử Lai, xin thầy ít bí kíp để thực hành môn Độc dược tốt hơn.

Nó vừa dứt lời thì một hiện tượng kì lạ xảy ra. Quyển sách bay lên, mở ra hết cỡ, từ quyển sách toả ra một luồng sáng chói mắt. Catherine phản xạ lấy tay che mắt mình lại rồi đột nhiên nó có cảm giác mình bị hút vào bên trong. Sau khi bị xoay đến chóng mặt và sắp nôn ra bữa tối thì nó cảm thấy hai chân như đang đạp lên không khí và "rầm", nó tiếp đất, không mấy suôn sẻ.

Catherine không biết mình ở đâu, qua ánh sáng tù mù phát ra từ cây nến đặt ở gần đó thì có vẻ như đây là một ngôi nhà. Nắm chặt đũa phép trong tay, Catherine nhặt cuốn sách lên nhét vào bên trong áo ngủ của mình rồi cẩn thận đi đến cánh cửa duy nhất trong căn phòng nơi nó đang đứng mặc cho cái chân đang đau sau màn va chạm hồi nãy. Catherine vừa đặt tay lên nắm cửa thì nó nghe thấy sau lưng có tiếng động, và mặc kệ Đạo luật giới hạn phù thủy gì đó, nó giơ đũa phép lên. Không để cho Catherine kịp phản ứng, một bóng người lao đến túm chặt lấy nó nhấc lên, nó còn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo của đầu đũa phép đang kề lên cổ mình.

- Mi là ai? Sao lại ở đây?

Catherine nhận ra giọng nói, nó vội la lên:

- Thầy ơi, là con, Catherine Evans.

- Chứng minh!

Catherine bối rối, chứng minh như thế nào bây giờ. Nó dè dặt hỏi:

- Con phải chứng minh như thế nào?

Và rồi nó nhớ đến cuốn sách đang nhét trong áo ngủ, nó nói:

- Con có cuốn sách, là cụ Dumbledore cho con.

Thầy Snape khẽ nới lỏng tay để Catherine lấy quyển sách ra. Dưới ánh sáng mờ ảo, nó có thể thấy hàng lông mày của thầy đang nhíu lại một cách không vui. Catherine lại nói:

- Nếu không thầy cứ giam con lại một giờ xem con có biến thành người khác không.

Thầy Snape không đáp, chỉ thả Catherine ra rồi cầm quyển sách đi lên lầu.

Catherine không biết thầy định làm gì nên nó cà nhắc chạy theo giành quyển sách lại.

- Cái này của cụ Dumbledore cho con.

Thầy Snape liếc nhìn nó, vẻ cáu kỉnh hết sức:

- Ta chưa tính sổ trò chuyện nửa đêm nửa hôm đến quấy rầy giấc ngủ của ta, giờ trò lại muốn giành lấy thứ không thuộc về mình?

Catherine lắc đầu:

- Con không biết sẽ thành ra thế này. Cụ Dumbledore nói quyển sách sẽ có ích cho con trong môn Độc dược.

Thầy Snape nhướng mày:

- À, và trò nghĩ như vậy là trò có quyền tùy tiện xuất hiện trong nhà ta khi chưa có sự cho phép của ta?

Catherine cảm thấy bực mình, nói cho cùng xét về linh hồn thì thầy còn nhỏ tuổi hơn cả nó, sao nó có thể để thầy ăn hiếp như vậy được.

- Thầy trả sách cho con rồi con đi ngay. Và con hứa sẽ không quấy rầy thầy nữa.

Thầy Snape cất giọng châm chọc:

- Quyển sách này chưa bao giờ là của trò.

Catherine mệt mỏi khi cuộc tranh luận không đi tới đâu, nó nói:

- Vậy được. Con sẽ ở lại đây cho đến khi nào thầy trả sách lại cho con. Dù sao giờ con cũng chẳng đi nổi nữa.

Nói rồi nó ngồi xuống bậc cầu thang, xoa nắn cổ chân đang bị đau của mình.

- Trò cứ làm những điều trò muốn.

Thầy Snape chỉ nói một câu như vậy rồi bỏ đi lên phòng mình.

Catherine bĩu môi, cố gắng phớt lờ chỗ mắt cá bị sưng đỏ bằng cách nghĩ về những gì vừa xảy ra.

Tại sao cụ Dumbledore lại làm như thế? Cụ không nghĩ là nó sẽ bị tống cổ ra ngoài đường ngay khi bị bắt gặp hay sao? Chuyện này chẳng có ích lợi gì với nó. Thầy Snape sẽ rất vui lòng đuổi nó đi khuất mắt thầy chứ chả bao giờ chỉ dạy nó mấy bí kíp độc dược hay mấy câu thần chú hắc ám của thầy. Catherine bực mình, có cảm giác như mình đã bị cụ Dumbledore lừa. Nó không thể đoán được ý đồ của cụ. Nó phải thừa nhận là nó không đủ thông minh để làm chuyện đó.

Catherine cứ thế ngồi suy nghĩ hết chuyện này đến chuyện kia, cuối cùng mệt quá gục đầu xuống ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi nó giật mình tỉnh dậy vì cơn đau buốt ở mắt cá chân truyền tới thì đã gần ba giờ sáng. Vậy là thầy Snape chẳng thèm quan tâm đến chuyện có một học trò của thầy đang nằm ngủ ở chân cầu thang với cái chân đau. Nghĩ như vậy khiến Catherine thấy rất đồng tình với dì Lily khi dì quyết định nghỉ chơi với thầy. Catherine lần mò trong túi, chả có một xu nào, nó sẽ trở về nhà bằng cách nào đây?

Tưởng tượng đến cảnh bảy giờ sáng mẹ nó lên phòng gọi dậy ăn sáng mà không thấy con gái đâu thì chắc là bà sẽ phát điên lên mất. Catherine thở dài, đành liều vậy. Nó ráng leo hết mấy bậc cầu thang, đến trước cửa một căn phòng còn sáng đèn mà hô lớn:

- Thầy ơi, con biết là thầy chưa ngủ, chúng ta cần thương lượng.

Trái với sự lo lắng của Catherine, nó không cần phải đợi lâu, vừa dứt lời thầy Snape mở rộng cửa phòng, ra hiệu cho nó đi vào. Thầy chỉ lên cái ghế cạnh bàn làm việc, bảo Catherine ngồi. Trong lúc thầy đang loay hoay làm gì đó thì Catherine đưa mắt nhìn khắp phòng. Trái với suy nghĩ của nó, căn phòng này khá rộng rãi và được bày trí đơn giản. Đồ đạc trong phòng cũng không có nhiều, hầu hết đều mang gam màu tối khiến Catherine không mấy thoải mái.

Catherine nhìn chán chê căn phòng thì lại nhìn sang thầy Snape, lúc bấy giờ nó mới phát hiện ra có một căn phòng nữa ở phía sau cái tủ đặt trong góc phòng. Thầy Snape vừa từ đó đi ra, tay cầm một lọ chất lỏng đưa cho Catherine:

- Ta không hi vọng là trò trở về nhà với cái chân sưng tấy và bảo với chư vị phụ huynh là ta đã ngược đãi trò.

Catherine nhìn lọ thuốc sền sệt, toả ra một mùi thơm thoang thoảng. Nó hỏi:

- Uống hay bôi ạ?

Thầy Snape trông bực bội hết sức:

- Những ngày nghỉ hè thoải mái chơi bời có lẽ đã thổi bay kiến thức độc dược ta dạy ra khỏi đầu trò rồi nhỉ.

Catherine lại cúi đầu quan sát lọ thuốc thêm một lần nữa, nó lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ là độc dược chữa thương?

Năm vừa rồi nó chỉ được học một loại dược chữa thương duy nhất là độc dược giúp khôi phục dây chằng bị đứt do chấn thương vật lý. Một loại độc dược cơ bản mà thầy Snape bảo là ai không chế được thì có thể suy xét đến việc cuốn gói về nhà. Nhưng màu sắc và mùi vị trông không giống lắm với thành phẩm nó từng làm. Của nó có màu trắng đục, lợn cợn và mùi hơi chua, còn lọ này lại có màu bạc sóng sánh, thoảng hương hoa nhài.

Nó không uống vội mà hỏi:

- Sao thuốc của thầy khác thuốc tụi con chế ra vậy?

Thầy Snape mất kiên nhẫn, quát:

- Từ bao giờ mà trò tự cho mình cái quyền nói chuyện ngang hàng với ta như vậy?

Catherine rụt cổ:

- Thưa thầy, con xin lỗi.

Nó uống cạn cái lọ thuốc, chất lỏng chảy xuống cổ họng nó mang theo một vị ngọt nhẹ khiến nó khoan khoái cả người.

- Thuốc này sẽ giúp trò hồi phục chậm hơn dùng thần chú nhưng đảm bảo cho trò không bao giờ bị tổn thương ở vùng đó nữa.

Thầy Snape phá lệ nói nhiều hơn một câu khiến Catherine tròn xoe mắt nhìn thầy. Nó đánh bạo:

- Vậy quyển sách đó?

- Ta sẽ giữ. Trò đừng bao giờ tơ tưởng đến nó nữa.

Catherine thất vọng, nó lại hỏi:

- Vậy thầy có thể giúp con về nhà được không?

Thầy Snape gật đầu một cách miễn cưỡng.

Catherine trở về phòng của mình cũng bằng quyển sách, chỉ có điều khi nó hạ cánh xuống tấm nệm trên giường thì quyển sách cũng biến mất. Trải qua một đêm dài mệt mỏi, Catherine nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.