Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trương Minh sảy ra chuyện rồi

Tiểu thuyết gốc · 1663 chữ

Định vị mà Trương Minh nhận được chính là một khu nhà hoang ở vùng núi phía nam, cách trung tâm thành phố quá xa. Sau khi nhận được tin nhắn đó hắn có chút giật mình. Tô Thiên Hải thấy mặt hắn biến sắc biết hắn có việc gấp cũng không giữ hắn lại, ông trực tiếp bảo đám vệ sĩ đưa chiếc xe của họ cho hắn. Trương Minh biết việc gấp trước mắt chính là sự an toàn của cha hắn, hắn không từ chối mà chỉ cảm ơn một tiếng rồi bước lên xe phóng vút đi.

Vùng núi phía nam có một khu nhà được xây dựng khá lâu trước đây nhưng do vốn đầu tư có vấn đề nên khu này đã dừng thi công khá nhiều năm. Thời gian biến khu nhà này trở thành một khu nhà hoang không có bóng người.

-Thanh ca, đã gọi điện và gửi địa vị cho hắn.

Thanh Chính ngồi một bên lắc cốc rượu của mình, miệng nở một nụ cười nham nhở. Hắn chính là thái tử của Thanh bang. Hôm qua cùng uống rượu với Lý Nam hắn có được một phương án trả thù thật tuyệt vời. Những cô gái của hắn luôn kè kè bên hắn nên nếu muốn bắt họ thì quả thật khó khăn. Nhưng Lý Nam đã nói cho hắn biết tên kia còn có một người cha làm công nhân bình thường. Đây quả thật là một cơ hội không thể nào tốt hơn đối với hắn.

-Tốt lắm! Tao xem hôm nay thằng chó kia có thể làm gì được ta.

Hắn cầm cốc rượu đi tối bên cạnh hai người đang nằm dưới sàn nhà đưa tay ra hiệu cho đàn em của mình:

-Cho bọn họ tỉnh lại đi. Bảo bọn mày bắt một người vậy mà lại mang về thêm một bà thím là sao?

Hai tên đàn em vội vàng mang hai chậu nước vào, dội thẳng vào hai người, một tên từ từ giải thích.

-Thanh ca, mụ ta đi cùng với lão già kia nên đã trông thấy được hành động của chúng ta. Vì vậy chỉ có bắt mụ ta đến đây diệt khẩu thì mới gọn gàng được.

Nước làm cho hai người dưới sàn nhà dần dần tỉnh lại. Lão Trương đưa mắt nhìn xung quanh sau khi trông thấy mấy tên đàn em của Thanh Chính đang vây quanh mình vội vàng nói:

-Các người là ai? Tại sao lại bắt bọn tôi?

Thím tư cũng dần dần tỉnh lại trông thấy đám ngươi đang vây xung quanh mình cô không khỏi hoảng sợ vội vàng nép sát ra dằng sau lão Trương.

Thanh Chính nhìn lão, cười lớn:

-Bọn tao là ai không quan trọng. Tại sao ông bị bắt thì phải hỏi thằng con ông. Nó dám đánh tôi, tôi sẽ cho nó biết nó đụng vào nhầm người rồi.

Lão Trương kinh ngạc nhìn Thanh Chính:

-Trương Minh sao, liệu các người có nhầm không? Con của tôi rất hiền lành...

Không đợi lão Trương nói hết câu đám đàn em của Thanh chính vội cười lớn:

-Nhầm sao, cánh tay của tao gãy rồi mà ông vẫn bảo là nhầm sao. Hôm nay tao không phế nó thì sao còn được gọi là thái tử của Thanh bang được nữa chứ?

Lão Trương biết có lẽ Trương Minh lần này có lẽ sẽ nguy hiểm, nhưng ông cũng không thể làm gì để ngăn cản được bọn họ cả. Lúc này một tên đàn em đi tới nói với Thanh Chính:

-Thanh ca à, ả đàn bà kia nhìn cũng ngon đó nếu không anh cho anh em bọn em lên đi.

Một tên đàn em khác cũng hùa theo:

-Đúng đó đại ca, mụ ta dù có chút hơi lớn tuổi nhưng điện nước có vẻ vẫn còn tốt lắm. Hay anh cho bọn em hưởng dụng đi.

Thím tư nghe thấy bọn họ nói như vậy thì kinh hãi càng ngày càng nắm chặt áo của lão Trương hơn.

-Tùy chúng mày, nhưng làm gọn gàng một chút đừng để đến lúc lại liên lụy đến ba tao.

Mấy tên kia nghe thấy vậy nhe răng cười lớn từ từ tiến lại gần thím tư, lão Trương vội vàng che cho cô miệng hét lớn:

-Các người đừng qua đây, bọn khốn nạn tụi mày muốn làm gì. Nếu chúng mày đụng vào cô ấy có làm ma tao cũng không tha cho tui mày.

Câu nói này của lão Trương xuất phát từ tận đáy lòng, ông hiểu được thím tư bị bắt tới đây cũng là do mình làm liên lụy đến. Chính vì vậy ông rất áy náy với cô ấy. Nếu như chính mắt còn nhìn thấy cô ấy bị bọn khốn này làm nhục thì bảo ông phải sống như thế nào chứ.

Đám đàn em khinh thương nhìn lão Trương cười đầy dâm ô:

-Không phải chứ lão già, ông cũng để ý đến bà ta sao? Yên tâm đi nếu ông muốn tý nữa xong việc chúng tôi có thể cho lão lên cùng.

Lão Trương tức giận lao lên muốn đánh bọn chúng nhưng sức của ông làm sao có thể làm gì được bọn họ, rất nhanh ông đã bị bọn họ xô ngã xuống đất. Một tên đàn em đã đến bên cạnh thím tư, hắn trực tiếp đè cô xuống, mấy tên khác cung xông tối, giữ chặt cô ấy lại. Thím tư liên tục giãy dụa, miệng kêu lớn:

-Các người đừng lại đây...cứu tôi với...cút ra

Lão Trương thấy vậy cắn răng lao tới muốn liều mạng với bọn chúng. Đúng lúc này một tên đàn em khác từ bên ngoài chạy vào:

-Thanh ca, hắn đến rồi.

Nghe vậy, Thanh ca vội vàng ra hiệu cho mấy tên đàn em dừng lại, lão Trương vội vàng bước tới đỡ thìm tư dậy. Áo của cô đã bị bọn đàn em làm cho xộc xệch, chiếc váy sớm đã bị một tên nào đó xé rách chỉ còn lại một chiếc quần lót là thứ che đậy duy nhất cho cô. Lão Trương vội vàng cởi chiếc áo đang mặc của mình ra che cho cô, một tay nâng cô dậy.

Lúc này, ngoài cửa xuất hiện một thanh niên trẻ, khuôn mặt hằm hằm sát khí. Không ai khác chính là Trương Minh.

-Tao đến rồi. Có thể tha cha tao ra chưa.

Thanh ca cười lớn ra hiệu, một tên đàn em hiểu ý vội vàng tiến tới lấy từ trong người ra một khẩu súng dí lên trán của lão Trương:

-Mày có gan đấy dám đến cơ à?

Trương Minh trông thấy cha mình bị uy hiếp như vậy thì nắm chặt tay. Sử lý bọn này đối với hắn khá đơn giản nhưng mà nếu không cẩn thận rất có thể hắn sẽ phải ân hận cả đời.

-Chúng mày muốn gì cứ nhằm vào tao. Đừng động vào cha của tao.

Thanh ca cười lớn:

-Mày cũng có hiếu gớm, được thui, nếu muốn ông già mày an toàn thì đừng có chống cự.

Lão Trương hét lên:

-Trương Minh con cứ mặc kệ cha, mau đi đi.

Nói xong Thanh Chính ra hiệu, hai tên đàn em vội vàng lao tới dùng xích sắt trói chặt hắn lại. Trương Minh không hề phản kháng, để mặc cho họ trói mình vào.

Sau khi xác nhận Trương Minh đã bị trói chặt, Thanh Chính bước tới trên tay cầm một thanh gỗ dài. Đưa thanh gỗ lên hắn không chút do dự trực tiếp nện thẳng lên người của Trương Minh.

-Không phải mày đánh nhau giỏi lắm sao. Tao cho mày đánh. Khốn nạn, dám đánh tao à...

Với mỗi lần dứt lời là một lần cây gậy ấy giáng xuống, liên tục gần chục phát mới dừng lại. Không phải vì hắn nổi lòng thương người mà vì cây gậy gỗ đó đã bị đập gãy. Lão Trương nhìn con trai của mình chịu đòn mà trong lòng đau sót. Nói không lên lời, nước mắt rưng rưng. Ông rất muốn người phải chịu phát nện kia là mình chứ không phải là Trương Minh. Dù bị đánh rất mạnh nhưng dường như Trương Minh vẫn không bị làm sao cả. Trên miệng hắn chỉ chảy ra một dòng máu nhỏ. Đưa lưỡi liếm nhẹ, trên miệng hắn nở ra một nụ cười đầy quỷ dị.

Ở một nói khác, khi các cô gái về đến nhà. Trước cửa nhà sớm đã có một cô gái đứng đó chờ. Người này không ai khác chính là Tạ Uyên Nhi. Cô đã suy nghĩ rất nhiều về câu nói của Bích Hàm. Sau một thời gian suy nghĩ rất lâu cuối cùng cô cũng quyết định tới nơi này. Chỉ Tình nhìn Uyên Nhi không chút ngại ngùng bước tới kéo tay cô vào trong. Mấy cô gái khác cũng nhiệt tình chào đón cô. Sau khi đưa Uyên Nhi lên phòng, Tâm Nhi là người đầu tiên bước vào trong bếp. Cô biết hôm nay Trương Minh sẽ không về sớm để nấu nướng được chính vì vậy ở đây chỉ còn mỗi cô là người duy nhất biết nấu ăn. Tô Thiến thì đã sớm chạy theo Chỉ Tình lấy lòng, cô biết chuyện hôm qua có thể khiến cho Chỉ Tình có chút tức giận vì nghĩ cho Trương Minh lên từ lúc đi mua xe đến giờ cô luôn luôn theo đuôi Chỉ Tình muốn lấy lòng cô. Khi bữa ăn được chuẩn bị xong mọi người đi xuống lầu muốn đợi Trương Minh về thì lúc này Bích Hàm từ trên lầu chạy xuống đưa mắt nhìn mọi người sau đó nói:

-Trương Minh sảy ra chuyện rồi!!!!

Bạn đang đọc Đột Phá Kinh Người sáng tác bởi NghiMinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NghiMinh
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.