Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xem Thiên Phú (1)

Phiên bản Dịch · 1387 chữ

Ngọc Đỉnh không khỏi lâm vào trầm tư.

Bởi vì Viên Hồng trong Phong Thần sư thừa không rõ, vì vậy học Bát Cửu Huyền Công ở đâu thì không ai biết được.

Nhưng lần này, Viên Hồng lại tới tìm tới chỗ hắn, mà trong tay hắn đúng là có Thiên thư Bát Cửu Huyền Công.

Truyền hay là không truyền, đây đúng là vấn đề.

Viên Hồng trong Phong Thân tu luyện Huyền Công xuất trận, nói trắng ra Thử Huyền Công với hắn có duyên, để hắn nghiên cứu một phen hơn phân nửa có thể luyện thành.

Đến lúc đó hắn thăm dò một chút, có lẽ cũng có thể mò được bí kíp tu thành Huyền Công.

Chỉ là...

Ngọc Đỉnh có chút chần chờ, bởi vì trong Tiệt Giáo của Thông Thiên sư thúc hắn dị loài rất nhiều, hết lần này tới lần khác rất nhiều đạo hạnh chưa đủ, dẫn đến sư phụ Nguyên Thủy Thiên Tôn của hắn rất không thích dị loài.

Sự Tình hắn đem Xiển Giáo hộ pháp Huyền Công truyền cho Viên Hồng nếu như mà bị sư phụ biết...

Mà thôi!

Ngọc Đỉnh nhìn qua Bạch Viên, trong mắt hắn hiện lên vẻ quyết đoán, còn phải nhìn xem Viên Hồng này tâm tính thế nào rồi hẵng nói.

Nếu tâm tính không tệ, thì coi như xong chuyện sư phụ trách tội hắn truyền thì cũng đã truyền rồi; nhưng nếu như tâm thuật bất chính, thì coi như mình luyện không thành thì tuyệt đối không truyền cho hắn.

"Thì ra lại có tầng nguồn gốc sau xa thế này, cũng được, thì cũng coi như ngươi với bần đạo có duyên pháp."

Ngọc Đỉnh nói: "Vừa hay dân cư ở Ngọc Sơn Tuyền bần đạo cũng ít ỏi có hơi yên tĩnh, thì ngươi cứ ở lại đi."

Trên mặt Viên Hồng tràn niềm vui mừng cùng bất ngờ, vẻ mặt hưng phấn, nhanh chóng dập đầu: "Tạ ơn sư phụ."

"Khoan đã, trước tiên đừng vội kêu sư phụ, bần đạo chỉ cho phép ngươi lưu lại Ngọc Tuyền Sơn, nhưng không có nói muốn thu ngươi làm đồ đệ."

Ngọc Đỉnh đăm chiêu nhìn Viên Hồng: "Về phần thu ngươi làm đồ đệ hay không, phải xem tâm tình bần đạo."

Vừa nói vừa đứng lên, đi về phía Kim Hà động.

Xem tâm tình, thật tùy hứng...

Bạch Viên sững sờ ở sau lưng cũng trầm ngâm.

Đi vài bước bỗng nhiên Ngọc Đỉnh dừng bước: "Bần đạo thu đồ đệ không xem xuất thân, chỉ xem tâm tính, vì thế đối với xuất thân của ngươi, ngươi cũng không cần phải cảm thấy câu thúc."

"Tiểu Yêu ghi nhớ."

Bạch Viên thần tình chấn động, cúi đầu trước bóng lưng Ngọc Đỉnh.

"Đứng lên đi, lão gia đi rồi."

Thanh Vân đi tới không vui nói: "Tên nhãi ngươi lừa ta thật thê thảm."

Viên Hồng biến thành hình người xin lỗi nói: "Chuyện này thực sự là lỗi của ta không thể phủ nhận, ở đây xin chịu tội với Tiên đồng."

Thanh Vân lông mày nhíu lại, mắt nhìn cây linh đào bên cạnh, nói: "Muốn ta tha thứ cho ngươi, cũng được, chỉ là sau này chăm sóc Linh đào thụ, dưỡng linh thảo, chuyện chẻ củi..."

Viên Hồng nhanh chóng cười nói: "Để ta làm."

Trên mặt Thanh Vân hiện ra vẻ mặt kiểu trẻ nhỏ dễ dạy, vỗ vỗ vai Viên Hồng, ra vẻ nói: "Nhưng đừng ăn vụng đào nha!"

Viên Hồng nhìn cây Linh đào, khóe miệng co lại, chột dạ nói: "Không đâu, không đâu!"

Kế tiếp Thanh Vân dẫn theo Viên Hồng tới một gian ở trong núi.

Những ngày sau đó, Thanh Vân mỗi ngày đều luyện kiếm, tu đạo thuật.

Viên Hồng thì thế cho Thanh Vân làm những công việc trước đây, mối ngày ghánh nước cho Linh đào thụ, chẻ củi, làm cỏ, lúc nhàn hạ thì nhập ra xuất vào Linh khí Ngọc Tuyền Sơn tu luyện.

Chớp mắt cái xuân đi thu tới,

thời gian nhoáng một cái mà đã trôi qua ba năm.

Ngọc Đỉnh thật sự là một chút đạo thuật, pháp quyết gì đó cũng không dạy cho Viên Hồng.

Thời gian qua Viên Hồng cũng không ngại gian khổ, hoàn thành việc của Thanh Vân, mỗi ngày lúc rảnh rỗi sẽ xem Thanh Vân luyện công suy nghĩ thẫn thờ.

Đương nhiên hắn cũng không cầu Ngọc Đỉnh truyền thụ cho hắn pháp môn.

Một hôm, Ngọc Đỉnh tìm Viên Hồng nói chuyện một lần, đại khái là hỏi ân oán giữa Hồng Viên với Huyền Thien Kiếm Tông.

Sau đó Viên Hồng kể hết nguộn ngành, là bản bổn hoàn toàn mới không đồng với Huyền Thiên Kiếm Tông.

Đại khái là, hắn theo Nam Chiêm Bộ Châu đi vào Đông Thắng Thần Châu tìm đạo, cũng bởi vì Yêu khí trên người hắn khó giấu, vì vậy đến chỗ nào cũng đều lọt vào Nhân Tộc Luyện khí sĩ đuổi giết.

Về sau hắn có lần bị thương rất nặng, được một cô nhi trong sơn trại cứu, cha mẹ của cô nhi chết trong trận đấu chống lại Sơn tinh ăn thịt người trong bản làng trên núi.

Hắn với đứa trẻ tốt bụng này trở thành bạn, đứa trẻ này mỗi ngày đều đem đồ ăn vào sơn động thăm hắn.

Nhưng có một hôm, đứa trẻ bỗng nhiên không tới nữa.

Hắn sau khi khỏe lại tìm tới sơn trại mới biết người trong làng cùng với Sơn tinh đã lập thành một giao ước, mỗi năm sẽ tế tự một lần, Sơn tinh tức khắc sẽ không quấy nhiễu người trong làng nữa.

Tế phẩm là một năm đồng nam, một năm đồng nữ.

Sơn tinh muốn mượn tinh khí của trẻ con với máu thịt tu luyện, cũng hứa với mọi người trong làng, sau khi giúp bọn hắn tu thành sơn thần sẽ bảo vệ bản làng, từ nay về sau bao đời không lo.

Không may, cô nhi không có cha mẹ che chở kia đã thành tế phẩm năm đó.

"Sau đó?" Ngọc Đỉnh trầm mặc một lúc.

Câu chuyện này có chút trầm trọng.

Hắn cũng tin chuyện như vậy vẫn có rất nhiều.

Viên Hồng nhếch miệng cười cười: "Ta tiễn tất cả mọi người đi gặp bằng hữu của ta rồi, sau đó đã bị Kiếm Tông kia truy sát nửa tháng..."

"Hối hận không?" Ngọc Đỉnh liếc hắn một cái.

Viên Hồng nói: "Cũng đã làm rồi, người nói coi?"

Ngọc Đỉnh nói: "Có thể ngươi sẽ nghĩ bởi vì ngươi nói ra chân tướng vì thế bần đạo sẽ vì ngươi hung ác mà không truyền cho pháp môn?"

"Đã nghĩ tới!"

"Vậy sao ngươi vẫn còn nói ra?"

"Với bản lĩnh của Thượng tiên, muốn biết những chuyện này chỉ cần búng tay một cái, ta lừa người thì có nghĩa lý gì?"

Viên Hồng tự giễu cười: "Huống hồ, ta cũng không cảm thấy ta đã làm sai điều gì, vì vậy cũng không có gì để giấu giếm."

Ngọc Đỉnh: “..."

Nhưng suy luận này rất cường mạnh, ta cũng có lời gì để phản bác lại.

Đáng tiếc, ta hiện tại cái gì cũng xem không được.

"Dù mất đi cơ hội bần đạo truyền cho tiên pháp cũng không thấy hối hận sao?" Ngọc Đỉnh hỏi.

Viên Hồng chần chờ nói: "Chân nhân muốn nghe lời thật?"

"Đương nhiên!"

"Được thôi, khi mà chân nhân người nói xong câu ban nãy ta dường như có chút hối hận. Nhưng mà sự có trước sau, nếu như ta gặp phải chân nhân trước thì sẽ không gặp chuyện như thế."

"Nếu như gặp chuyện tương tự như vậy thêm lần nữa?"

"Ta sẽ làm như vậy, chỉ là đáng tiếc duy nhất..."

"Đáng tiếc cái gì?"

"Đáng tiếc là ta đánh không lại Sơn tinh đáng hận kia, đến giờ hắn vẫn còn sống trên đời." Viên Hồng thở dài nói.

Nói lời này hắn cũng có chút tâm tư, có thể Thượng tiên nói không chừng sẽ vì xúc động mà truyền thụ cho hắn pháp quyết.

Bạn đang đọc Đừng Để Ngọc Đỉnh Thu Nhận Đồ Đệ Nữa (Bản dịch) của Ba La Tiểu Xuy Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.