Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nâng cao kỹ thuật luyện đan

Tiểu thuyết gốc · 3215 chữ

Loại đan dược đầu tiên sau khi khởi động mà Trần Vô Hạo muốn áp dụng để luyện tập chính là Liệu Thương Đan.

Vì đây là lần đầu tiên hắn luyện loại đan dược này vì thế nên mặc cho bản thân tên này có lòng tin khi mình đã là một Luyện Đan Sư rồi thì hắn vẫn kèm theo có chút không nắm chắc.

Dù sao hắn cũng không phải là hạng thiên tài trong việc luyện đan, càng không phải là mấy lão quái vật hay đám tông sư tu vi cao cường trong nghề luyện đan, thế nên để trong một lần tập luyện ra một loại đan dược mới mà thành công ngay đối với hắn là có chút độ khó.

Nhưng kiểu gì thì kiểu, từ bây giờ hắn chắc chắn sẽ phải đồng hành cùng loại Liệu Thương Đan này trong một thời gian không ngắn đâu nha, dĩ nhiên là sẽ song song với Tụ Linh Đan rồi, còn Gia Tốc Hành Đan kia hắn sẽ để luyện tập sau cùng.

Không nghĩ nhiều thêm nữa, sau khi cất hai viên Tụ Linh Đan Huyền Cấp Hạ Phẩm vừa luyện thành công được vào trong một cái Túi Trữ Vật riêng chuyên để đựng đan dược cấp thấp như thế này, hắn lúc này mới quay mặt tiếp tục hướng hai tay chĩa về phía Linh Liên Đỉnh, miệng hơi hé mà hô nhẹ:

"Khởi!"

Phừng phừng...

Ngọn lửa nóng bỏng ở trong Linh Liên Đỉnh lại một lần nữa được đốt cháy lên, sau đó rất nhanh đã được Trần Vô Hạo điều khiển trở nên ổn định nhưng không làm mất đi uy lực của một ngọn lửa luyện đan của nó, tên này làm việc này càng lúc càng thành thạo hơn rồi nha.

Chứng kiến ngọn lửa đã đạt đến mức độ đủ để cảm thấy tương đối hài lòng rồi, tay trái của hắn lúc này mới ròi đi việc điều động linh lực truyền vào khống chế ngọn lửa, tất cả để lại cho tay bên phải "chỉ huy", sau đó dẫn động linh lực bao trùm lấy mấy gốc linh thảo mới lạ là nguyên liệu dùng để luyện chế Liệu Thương Đan, trong đầu thầm lầm nhẩm:

"1 phần Phục Khí Tan..."

"3 gốc Hồi Thương Thảo..."

"2 gốc Bồi Sinh Thảo..."

Từng loại từng loại một dần dần được đưa vào trong đỉnh luyện đan, sau đó dưới sự khống chế hoả khá tốt của Trần Vô Hạo mà đã nhanh chóng bước sang bước tiếp theo để luyện chúng thành đan dược, thành Liệu Thương Đan...

"Luyện!"

Hắn lại tiếp tục nhẹ giọng hô, biểu cảm và âm điệu của hắn hiện tại đang rất nghiêm túc, hắn là người làm việc phân rõ ràng nha, thong dong tự do chơi vui và làm việc một cách nghiêm túc đàng hoàng hắn hiểu rõ đấy.

Phừng phừng...

Theo sự khống chế của Trần Vô Hạo, ngọn lửa trong lò luyện bắt đầu trở nên mãnh liệt hơn, uyển chuyển bao trùm lấy các loại nguyên liệu và dần dần thiêu đốt chúng, từng cái từng cái một một cách thật cẩn thận, lớp vỏ bên ngoài của đám linh thảo và bột tán thuốc theo đó mà dần tan biến...

Linh dược thảo bình thường chay cụ thể ở đây là Hồi Thương Thảo và Bồi Sinh Thảo thì như đã được biết là sẽ để lộ ra linh dược dịch của những nguyên liệu đó sau khi bị thiêu đốt mất lớp vỏ bọc bên ngoài đẹp đẽ kia...

Nhưng Phục Khí Tán thì lại khác, thực tế thì nguồn gốc của nó đến từ Phục Khí Diệp sau khi trải qua chút "chế biến" và đem ra nghiền thành những hạt bột nhỏ li ti như thế này.

Vốn Phục Khí Diệp thực sự rất có tác dụng đấy, dùng trực tiếp nó sẽ chẳng có vấn đề gì cả mà thậm chí sẽ còn đơn giản hơn là sử dụng tán bột của loài linh dược này để dùng lửa luyện thành đan...

Thế nhưng theo như kinh nghiệm đọc hơn vạn cuốn sách về lĩnh vực luyện đan chi đạo thì nếu luyện chế Liệu Thương Đan mà sử dụng đến Phục Khí Tán thay vì là Phục Khí Diệp thì đan dược thành phẩm sau khi xuất lò sẽ hiệu quả hơn, dễ gia tăng phẩm cấp của nó hơn nha.

Và đó là lý do tại sao một cái tên đến một viên Hạ Phẩm Linh Thạch cũng thấy tiếc như Trần Vô Hạo lại chấp nhận chịu chi trả để mua Phục Khí Tán đắt đỏ hơn thay vì Phục Khí Diệp giá rẻ hơn, cũng là một phần lý do tại sao hắn quyết định tập luyện với Liệu Thương Đan trước.

Nếu dùng đến Phục Khí Tán để luyện chế Liệ Thương Đan, chắc chắn khả năng và tốc độ để hắn đột phá những cảnh giới tiếp theo như Thập Đẳng Trung Giai hay Thập Đẳng Cao Giai, Thập Đẳng Mãn Giai thậm chí là Cửu Đẳng Sơ Giai cũng có thể rút ngắn được chút ít phần nào thăng tiến luyện đan tu vi.

Bất quá dĩ nhiên cách tốt hơn và nhanh hơn thì đương nhiêm sẽ không dễ dàng cho không như vậy rồi, trên đời này nào có chuyện có bữa ăn nào là miễn phí đâu chứ? Lấy đâu ra con đường bằng phẳng dễ đi chứ?

Việc hắn sử dụng Phục Khí Tán đã gia tăng độ khó để luyện thành công Liệu Thương Đan lên không ít đâu, lợi ích đương nhiên phải đi kèm với điều kiện, mà điều kiện ở đấy chính là khống hoá thiêu đốt những hạt bột phấn li ti kia của Phục Khí Tán để trích xuất được ra dược lực ẩn bên trong chúng.

Loại tán bột này vốn không có quá nhiều linh dược dịch mà chủ yếu bên trong chúng là "khí"!

Không phải là dạng chất lỏng như linh dược dịch ở đây chính là linh dược khí, cũng giống như linh dược dịch là năng lượng của thiên địa được cô đọng lại thành thể dịch, thì linh dược khí là loại khí bao hàm năng lượng của một thiên địa, của một tài nguyên thiên địa.

Về bản chất thì chúng giống nhau, chỉ khác nhau về tính chất dạng lỏng và dạng khí mà thôi, nhưng như vậy đã là cả một sự cách biệt khác nhau rồi đấy!

Dịch thì có thể dễ dàng hơn khi chỉ cần trích xuất ra thể dịch của chúng, và hiển nhiên vì trình độ chưa cao nên Trầm Vô Hạo vẫn sẽ mắc phải sai lầm thường thấy ở Luyện Đan Sư chính là khả năng khống hoả không thể lô hoả thuần thanh đến mức giũ được nguyên vẹn số dịch ấy mà chúng vẫn sẽ bị ngọn lửa luyện đan thiêu đốt đi mất.

Tuỳ vào trình độ và kỹ thuật của Luyện Đan Sư mà có người làm thiêu đốt nhiều, có người lại làm thiêu đốt ít, may tháy Trần Vô Hạo rất giỏi tiếp thu và rút kinh nghiệm nên hắn thuộc vế sau.

Nhưng mà, thể dịch có nghĩa là nó có sự cô đặc nhất định, không dễ đang để bị lửa lò đốt cháy, nhưng thể khí thì lại khác.

Chắc hẳn nói đến đây ai cũng nhận ra vấn đề rồi, bởi lẽ khi thiêu đốt Phục Khí Tán để trích xuất ra linh dược khí của nó, khả năng ngọn lửa đốt mà bay hơi hoặc phân tán hết khí của nó đi là cực cao, lên đến 7 thành là ít.

Mà nhiệm vụ của Luyện Đan Sư khi luyện chế một loại đan dược nào đó có sử dụng đến nguyên liệu dạng tán bột chính là phải khống hoả luyện chế sao cho từng hạt tán phấn li ti quá bé nhỏ ấy bị thiêu đốt hết trong khi giữ cho chỗ linh dược khí kia không bị đốt cháy hết hay bị lửa làm phân tán mà hoà luôn vào thiên địa.

Để làm được điều này còn phải đòi hỏi vị Luyện Đan Sư ấy có kỹ thuật về khống hoả luyện đan coi như là tốt trở lên, lại thêm kỹ năng điều khiển linh lực phân chia thành hai động thái khác nhau như một bộ não có hai phần vậy...

Một bên khống hoả thiêu đốt dược liệu, một bên điều động linh lực bảo vệ được số linh dược khí kia trong lúc vẫn phải làm cho bên khống hoả vẫn thiêu đốt làm nóng được...

Nghe thôi đã thấy doạ người rồi, thực sự dù thế nào thì nó là rất khó, đối với một Thập Đẳng Luyện Đan Sư càng như là bất khả thi!

Thông thường thì chỉ khi đạt đến ít nhất là Thất Đẳng Luyện Đan Sư trở lên thì người luyện đan mới dám có ý định dùng nguyên liệu dạng bột tán để luyện chế đan dược nha, các thiệ tài trong lĩnh vực luyện đan này cũng hay bắt đầu khi mà họ đã là Cửu Đẳng Luyện Đan Sư và số ít tập làm quen khi ở Thập Đẳng cảnh giới mà thôi...

Trong khi tư chất về mặt luyện đan của Trần Vô Hạo thực sự rất tầm thường, nay còn có thêm chức nghiệp thứ hai là Trận Pháp Sư đạt đến cảnh giới Cửu Đẳng Trung Giai nữa, thật sự đối với người thường chính là gánh nặng đường xa a!

Ấy vậy mà tên này lại dám muốn tập luyện thử luôn khi mà chỉ mới đột phá Thập Đẳng Sơ Giai Luyện Đan Sư chẳng bao lâu, lại còn hơn hai thập niên đến giờ mới luyện tay lại nữa...

Tên họ Trần này rốt cuộc là có chí khí hay là một tên ngốc phí thời gian công sức đây?

Mà nhìn vào số lượng và giá cả hắn đã mua để chuẩn bị bế quan có thể thấy, rõ ràng là bản thân hắn cũng không nắm chắc là liệu mình sẽ mất bao lâu và cố gắng đến mức nào để thực hiện thành công và thuần thục hơn kỹ thuật này, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để nhận lấy vô vàn thất bại của mình trong quá trình bế quan này rồi.

Quả nhiên vừa mới nói dứt lời xong...

Phừng phừng...

Xèo xèo...

"Á!?" Trần Vô Hạo bất chợt thốt lên một tiếng, biểu cảm có chút ngạc nhiệ không đến mức hoảng hốt như đã biết từ trước cùng với cái nhếch môi cười bất đắc dĩ.

Dũ kỹ thuật khống hoả luyện đạ của Trần Vô Hạo đã được cải thiện lên rất nhiều so với những lần đầu mới tập tành luyện đan rồi, bất quá chừng đó hiển nhiên là không đủ để hắn có thể thực hiện được thao tác khó hơn như thiêu đốt bột mà giữ lại linh dược khí không bị đốt cháy như đã nói ở trên.

Ngay sau khi hắn chắt lọc ra linh dược dịch của Hồi Thương Thảo và Bồi Sinh Thảo, chỉ vừa mới bắt đầu tiếp tục chuyển sang thiêu đốt cà trích xuất dược lực đến từ Phục Khí Tan thôi mà hắn đã không thể khống chế được mà thiêu đốt toàn bộ linh dược khí vừa bị lộ ra rồi.

Cũng vì vậy mà khiến hắn bị mất đi sự tập trung dù cho đã chuẩn bị tinh thần từ trước, thế là ngọn lửa trong lò cũng theo tâm tình lúc đó mà mất kiểm soát, lập tức đốt sạch linh dược dịch của hai loài linh thảo kia khiến chúng hoá thành thể hơi, rồi lại theo dòng nhiệt lưu của ngọn lửa mà hoà quyện cả ba loại chất khí đang cùng lúc bị lửa thiểu đốt kia...

Kết quả chắc không cần nói cũng có thể lờ mờ mà đoán ra được rồi...

BÙM

Ba loại khí cùng tác dụng nhưng hiển nhiên là mỗi loại mỗi khác, vạn vật đều có cái tương sinh tương khắc của chúng, lại thêm chúng bị trộn lẫn vào trong môi trường lửa cháy bỏng thiêu đốt nữa chứ, rốt cuộc hậu quả chính là không thể ổn định, lò luyện nổ tung.

"Khụ khụ! Phì phù!" Trần Vô Hạo sau khi "lại" bị vụ nổ của lò luyện đánh bay ra một góc phòng, khói bụi bay tứ tung đã không nhịn được mà ho sặc sụa một chút, thổi thổi cho tản bớt khói bụi trước mặt, cũng như là thổi cả bụi xộc luôn vào miệng hắn nữa.

Vù vù vù...

Để nhanh hơn, hắn dùng luôn một tia uy lực của Trảm Không Phong, cuốn lấy và thổi bay toàn bộ khói bụi ra khỏi khe cửa sổ, làm căn phòng trở nên thông thoáng lại một lần nữa.

Soạt soạt...

Bộp bộp...

Phủi phủi chút bụi còn bám trên y phục rồi tống cổ nốt chúng ra ngoài xong, hắn một lần nữa trở lại với vị trí cũ mà toai vị trước mặt Linh Liên Đỉnh, lúc này mới mở miệng cảm khái:

"Quả nhiên là sẽ không dễ dàng như vậy, vừa mới bắt đầu đốt thôi mà đã thiêu sạch rồi bất cẩn làm ra phản ứng xung đột giữa các loại nguyên liệu mà làm nổ lò rồi..."

"Kiểu này thì sẽ phải mất không ít thời gian để thành công đâu, ít nhất chắc cũng phải mất hẳn 1 năm đến 2 năm để có được thành công bước luyện ra được Liệu Thương Đan ấy, mà còn chưa kể mất bao nhiêu thời gian để gia tăng đến đẳng cấp của nó mà đột phá cấp bậc Luyện Đan Sư nữa chứ."

"Haizzz, tu hành chính là cực khổ mà cũng nhàn nhã như vậy đấy a! Tiếp tục cố gắng thôi!" Trần Vô Hạo liên tục lẩm bẩm cảm khái rồi lại cảm thán tự nói với mình, hình như tên này lại muốn tự kỷ nữa a?

Rất may là vì lần này là hắn đi vào chế độ nghiêm túc làm việc, thế nên đã không tự kỷ mấy, rất nhanh đã chỉnh đốn lại bản thân và tiếp tục luyện tập, miệng nhẹ hô một từ quen thuộc:

"Khởi!"

Phừng phừng...

...

Ngày rồi đêm, đêm rồi lại ngày, đại nhật và bạch nguyệt cứ thế luân chuyển không ngừng nghỉ...

Chớp mắt, đã qua 1 năm và 8 tháng...

Phừng phừng...

Trần Vô Hạo đang chăm chú quan sát thật kỹ sự việc đang xảy ra ở bên trong Linh Liên Đỉnh...

Lúc này, từng hạt bột phấn nhỏ bé li ti của Phục Khí Tán đang dần dần dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa nằm trong sự khống chế của hắn bằng sự vận động linh lực vô cùng uyển chuyển từ tay bên phải, rồi tay bên trái còn lại đang dẫn linh lực từ đan điền ra đi thẳng vào trong lò đan mà bao bọc bảo vệ lấy từng làm khí đầy dược lực có được từ hành động đang thực hiện.

Loáng thoáng ẩn ẩn nằm trong số khí đó còn có thể thấy được vài giọt dịch bé nhỏ trích xuất ra từ cùng một nguồn với làn khí mờ nhạt kia...

Trình độ kỹ thuật luyện đan của Trần Vô Hạo trải qua quảng thời gian gần hai năm trời không dài mà cũng không ngắn đã được nâng cao lên rất nhiều mà chỉ thông qua duy nhất một thủ pháp luyện đan, vẫn là những loại nguyên liệu ấy, kết quả chính là một loại đan dược duy nhất...

Mồ hồi trên thân đã thấm đẫm vào y phục hắn, trên khuôn mặt cũng chảy xuống từng giọt mồ hôi, mái tóc đen tuyền dài mượt của hắn nay đã bị xoã xuống do trong thời gian luyện tập này đã nổ lò không ít mà khiến hắn không ít làn bị đánh văng mà đứt cả dây buộc, vì quá tập trung mà không thèm để ý buộc lại bằng cái khác mà giừo đấy tóc hắn đã có chút rối bời, lại có chút bết bát bụi khí bám vào, quần áo cũng hơi rách rách...

Xung quanh nơi hắn ngồi là vô vàn những sản phẩm thất bại hoặc gần thành công của mình trong suốt những năm tháng qua, vứt bừa ra đó cứ như rác ấy...

Giờ đây Trần Vô Hạo trông có khác gì một tên ăn mày đâu nha?

Tên "tiểu tử" nhà ngươi cũng đã gần 41 tuổi rồi đấy, bản thân trưởng thành rất sớm nhưng cứ dính đến mấy chuyện khiến hắn chuyên tâm là lại lôi thôi nhếch nhác như thế này đây.

Chẳng lẽ lại bế đến cho hắn một vị đạo lữ mà chăm lo săn sóc hắn vào những lúc tên này bị dính dáng đến mấy thứ làm hắn như bị tẩy não rút hồn phách thế này hả?!

Bất quá điều này chính là phần nào làm nên cái đặc biệt Trần Vô Hạo, mà để suy xét tổng thể thì nguyên nhân dẫn đến chỉ có lợi chứ "gần như" vô hại.

Sau một vài khắc, cuối cùng hắn đã cảm thấy dễ thở hơn một chút khi mà hắn đã thành công thiêu đốt ớp vỏ bọc của những hạt bột phấn kia và giữ được thành công gần như nguyên vẹn lượng linh dược khí có trong đó, tiếc là mấy hạt linh dược dịch nhỏ li ti trước đó đã bị đôt gần hết mất rồi...

Bất quá đây đã là lần thành công và tốt nhất của hắn trong suốt gần hai năm qua với số lần thất bại lên đến hàng mấy trăm lần, có khi gần ngàn lần rồi cũng nên.

Phừng phừng...

Linh dược dịch của Hồi Thương Thảo và Bồi Sinh Thảo cùng với linh dược khí của Phục Khí Tán dần dần hoà quyện vào với nhau, cô đặc lại từng chút một trong ngọn lửa rực cháy của đan đỉnh...

Hình thù tròn trịa nhỏ như viên bi rốt cuộc đã sắp thành hình, sự cô đặc lại thành thể rắn đã sắp đi đến hồi kết...

Và...

"Xuất!"

Vút...

Theo một âm thanh bay vụt vô cùng quen thuộc đối với hắn, một vật có hính dáng của một viên bi ve sáng bóng màu xanh lá cây tươi như cỏ cây đang lập loè quang mang lơ lửng giữa không trung trước mặt hắn, mùi đan hương và dược lực toả ra từ nó vô cùng nồng đậm, ngửi thôi đã thấy thần thanh khí sảng rồi...

Trần Vô Hạo rốt cuộc đã không thành công một cách hoàn hảo nhất từ trước tới giờ, rốt cuộc nhịn được vui mừng bật thốt:

"Haha! Cuối cùng cũng thành công a! Liệu Thương Đan Huyền Cấp Trung Phẩm!"

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.