Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Bạch Môn Hủy Diệt

Tiểu thuyết gốc · 1501 chữ

Bầu trời hôm nay có một màu u ám những đợt gió đã nổi lên, mây đen đã đến kéo theo những tia sét. Một mùi máu tanh tỏa ra thu hút những con quạ kéo đến, một tông môn nằm ở một ngọn núi cao la liệt xác chết dường như đang sảy ra một cuộc chiến rất lớn. Trước cửa chính điện có khoản hơn năm trăm người đứng trong tư thế chiến đấu đang quan sát diễn biến bên trong. Bên trong chính điện có năm người đang đứng trong đó, ba người trong đó dường như đang chuẩn bị có một cuộc chiến với nhau. Đó là hòa thượng Phật Minh cùng đạo sĩ Diệp Phong đã đứng thế thủ để đánh nhau với Bạch trưởng lão:

“HaHaHa”

Lão đạo sĩ miệng cười nói:

“Cũng chưa biết ai phải chết đâu. Đừng có mà hổ báo. Lão Minh chúng ta lên!”

Lão hòa thượng Phật Minh mặt không biến sắc đáp:

“Được”

Vậy là cả ba người lao vào tung những skill đầy mạnh mẽ vào đối phương. Bạch trưởng lão nhảy lên đưa tay về phía trước tung chiêu hét lớn:

“Bạch Long Trảo.”

Trảo vừa xuất ra có hình chân của một con rồng màu trắng bay tới. Hòa thượng Phật Minh cũng không thua kém sử dụng chiêu:

“Minh Vương Bất Động.”

Kỹ năng này có hình của một vị phật to lớn bao quanh hòa thượng Phật Minh. Khi kỹ năng của Bạch trưởng lão bay tới đánh vỡ kỹ năng của hòa thượng Phật Minh khiến lão phải lùi lại mà ọc máu:

“Lão hòa thượng ông yếu đuối quá rồi đó”

Bạch trưởng lão đang nói thì một bóng đen xuất hiện đằng sau tính đánh lén nhưng bị Bạch trưởng lão phát hiện ngay lập tức đưa tay đánh lui đó là đạo sĩ Diệp Phong ông ta cũng bị đánh ra xa. Bạch trưởng lão cười lớn nói:

“HaHaHa”

“Lão đạo sĩ người miệng nói nhận mình là chính đạo nhưng lại chơi trò đánh lén ngươi có thấy lời nói trước đó với hành động này của ngươi có khác gì đang tự vả miệng mình không.”

Thiên Sinh đứng bên ngoài xem một màn vừa rồi trong đầu không khỏi nghĩ:

“wow! Bọn họ diễn như thật vậy.”

Vừa nói xong bông trong đầu cậu lại nhảy ra một ý nghĩ:

“À! Hay là nhân lúc bọn họ đang mải diễn mình chuồn đi nhỉ? Đúng là một ý hay hehe.”

Thiên Sinh bắt đầu đảo mắt liên tục để xem có ai chú ý đến mình hay không. Sau khi xác định không có ai cậu liền quay người đi vào trong góc điện tìm chỗ thoát ra. Bỗng một tiếng nói vang lên:

“Hắc Bạch Tiên Tôn ngài sao lại đi vội vậy chứ. Kịch hay vẫn chưa bắt đầu mà.”

Thiên Sinh giật mình từ từ quay người lại nhìn. Từ cửa bước vào một người mặc một bộ áo choàng đen chùm kín cả khuôn mặt có vẻ thần bí. Sau đó người thần bí nói:

“Phật Minh, Diệp Phong cả hai lùi lại đi hai ngươi không phải đối thủ của lão đâu, mọi chuyện còn lại cứ để ta lo liệu.”

Hòa thượng Phật Minh cùng đạo sĩ Diệp phong hơi cúi người miệng nói:

“Vâng”

Cả hai ngay lập tức lui về phía sau người thần bí kia có vẻ họ rất tôn kính người này.

“Ngươi là ai?”

Bạch trưởng lão phân vân hỏi, có vẻ ông cũng không biết đối phương là ai. Bỗng kẻ thần bí cười lớn nói:

“hahaha….Bạch trưởng lão, ông nghĩ chuyện này từ đâu mà ra.”

“Thì ra mọi chuyện là do ngươi bày ra, rối cuộc ngươi là ai?”

Bạch trưởng lão càng ngày lại càng hoang mang, xuy nghĩ xem đối phương có thể là ai trong số kẻ thù của chưởng môn.

Thiên Sinh thực sự mệt rồi trong đầu không khỏi nghĩ.

“Tại sao lại thêm một người nữa rồi? Sao hết người này đến người khác đều nhắm vào mình vậy? chết tiệt mình chỉ muốn về nhà thôi!”

Rồi Bạch trưởng lão tiếp tục nói:

“Ta không biết ngươi là kể nào trong số những kể thù của chưởng môn đại nhân, nhưng người đừng nghĩ đến việc có thể chạm tay vào người của chưởng môn ta.”

“Hahaha…Bạch trưởng lão ông nghĩ có thể ngăn cản được ta hay sao. Ông đừng tưởng có thể đánh được Phật Minh và Diệp Phong thì có thể huênh hoang bản thân là bất bại. Ta công nhận công pháp mà ông sử dụng rất mạnh nhưng đối với ta không là gì cả.”

“Ồ! Vậy sao chưa thử sao biết được.”

Bạch trưởng lão thể hiện một khuôn mặt tự tin mà nói, nhưng thật ra ông biết khả năng của bản thân đến đâu chỉ là muốn thể hiện sự tự tin để đối phương phải kiêng dè.

“Được”

“Được”

“Nếu ông đã tự tin như vậy thì chúng ta có thể thử.”

Dứt lời kẻ thần bí lao tới, Bạch trưởng lão thấy vậy cũng lao lên cả hai chạm tay vào nhau. Một tiếng kêu vang lên Bạch trưởng lão bị đánh bay vào tường tao ra một cai lỗ to trên bức tường gần Thiên Sinh, dường như đối phương muốn đánh tiếng với Thiên Sinh.

Thiên sinh cảnh tượng trước mắt mặt bắt đầu đổ mồ hôi quay sang kẻ thần bí cười gượng gạo.

“Hahaha…Đúng là Hắc Bạch Tiên Tôn nô bộc của mình mặt không đổi sắc lợi hại lợi hại.”

“Đừng vội mừng ta còn chưa thua đâu”

Bạch trưởng lão bước ra từ đống đổ nát, khóe miệng đã có những vệt máu chảy:

“Chưởng môn ta sẽ cố cầm chân hắn ngài hay mau chóng trốn đi, hắn rất mạnh tôi biết hắn vẫn chưa đánh hết sức mạnh thật sự đâu. Xin ngài hay rời khỏi đây ngay khi có thể, xin ngài.”

Nói xong Bạch trưởng lão lao về phía kẻ thần bí liều chết với hắn, ngay lập tức Thiên Sinh hướng về cái lỗ trên tường để chạy trốn. Bỗng một sự ớn lạnh thoáng qua người của Thiên Sinh, một giọng nói vang lên.

“Hắc Bạch Tiên Tôn ngài tính đi như vậy sao.”

Thiên Sinh quay đầu lại thì thấy trên tay kẻ thần bí đó là đầu của Bạch trưởng lão, kẻ thần bí ném đầu của Bạch trưởng lão qua chỗ của Thiên Sinh, Thiên Sinh sợ hãi lùi về sau, cậu nhận ra đây không phải là giả, thực sự không phải là giả.

“Hắc Bạch Tiên Tôn? Vị đại ca này chắc có sự hiểu nhầm ở đây thì phải. Tôi không phải là Hắc Bạch gì đó đâu. Hihihi…”

“Hahaha…”

Nghe Thiên Sinh nói xong tất cả những kẻ có mặt ở đấy đều bật cười khoái chí.

“Hắc Bạch Tiên Tôn đừng giả ngu nữa. Ngươi nghĩ chúng ta đều là kẻ ngu sao. Chỉ nói một câu đó thì muốn rời khỏi đây sao.”

Kẻ thần bí bước về phía Thiên Sinh một các chầm chậm. Thiên Sinh đứng im tại chỗ, chân không nhúc nhích, cơ thể không ngừng run sợ.

“Hắc Bạch Tiên Tôn ngươi đang run sợ sao? Hahaha… Đây là Hắc Bạch Tiên Tôn giết người không chớp mắt hay sao?”

Kẻ thần bí không ngừng cưới nhạo và bước về phía Thiên Sinh. Bỗng một bóng đen xuất hiện đằng sau kẻ thần bí, ôm chặt lấy hắn và hét lớn:

“Chưởng môn đại nhân tôi sẽ giữ chân hắn ngài mau chạy đi.”

Bóng đen đó chính là Hắc trưởng lão người trước đó ở bên ngoài để cầm chân quân địch nhưng đã bị trọng thương.

“Lão già chết tiệt muốn chết.”

Kẻ thần bí hét lên vẻ tức giận. Hắc trưởng lão cười nhẹ. Thiên Sinh ngay lập tức quay người bỏ chạy.

“Ta và ngươi cùng xuống địa ngục nào”

Kẻ thần bí chưa kịp hiểu chuyện gì thì toàn thân Hắc trưởng lão phát sáng, rồi một vụ nổ lớn bên trong chính điện. Thiên Sinh đang chạy cũng bị ảnh hưởng bời vụ nổ mà hất văng lăng xuống. Sau vụ nổ đó toàn bộ Hắc Bạch môn bốc cháy rất lớn. Từ trong đam cháy bước ra là 4 bóng đen trên người đầy những vết thương, vết bỏng. Không ai khác đó là kẻ thần bí và đám người Trần Hoàng.

“Chết tiệt để tên ác ma đó chạy thoát rồi”

Trần Hoàng nói với vẻ tức tối.

“Ta đã quá chủ quan rồi. Không ngờ lão già đó lại tự bạo. Nhưng sau hôm nay Hắc Bạch Môn đã bị tiêu diệt.”

Kẻ thần bí vừa nói vừa nghì về phía chân núi dường như mọi chuyện mới chỉ bắt đầu.

Bạn đang đọc Hắc Bạch Kỳ Truyện sáng tác bởi Cheerykint
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cheerykint
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.