Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận chiến đầu tiên

Tiểu thuyết gốc · 4602 chữ

Long Liều, kẻ khiến Sơn đề phòng nhất mặt trên người bộ đồ vest màu xám sang trọng, tay cầm một thanh katana gác lên vai khệnh khạng đi vào, đằng sau hắn là lũ đàn em thân tín của Hùng Xồm, tên nào tên đấy tay cầm vũ khí nghênh ngang bước theo chân Long liều tiến vào trong biệt thự:

“Chúng mày làm cái gì đấy? Cút ra khỏi đây cho tao.”

Sơn ngạc nhiên, khi bước chân đầu tiên đặt vào trong biệt thự, giác quan thứ sáu của Sơn mở rộng tối đa để đề phòng những trò ám toán của Hùng Xồm. Đây là lần đầu tiên Sơn vận dụng giác quan thứ sáu một cách triệt để như vậy, cậu phát hiện ra không những có tác dụng giúp bản thân cậu nhạy cảm với môi trường xung quanh trong một bán kính nhất định, mà giác quan thứ sáu còn tỏa ra một loại sóng năng lượng có tính chất uy hiếp vô hình với đối thủ không có giác quan thứ sáu hoặc có nhưng yếu hơn cậu. Dù sóng năng lượng này khá yếu nhưng tác dụng với người bình thường thì đó là một thứ vô cùng kinh khủng.

Bằng chứng rõ rệt nhất, khi Sơn vừa bước chân lên thềm nhà và tỏa ra giác quan thứ sáu, cậu cảm nhận được bốn người đang nói chuyện trên tầng hai đột nhiên dừng lại, ba trong số đó trở nên sợ hãi, chỉ riêng Long Liều là không bị ảnh hưởng. Chúng mau chóng dừng nói chuyện và di chuyển xuống phòng khách, vậy nên chúng mới xuất hiện sau khi Sơn đạp nát cửa gỗ chúng đã có mặt tại cầu thang. Nhờ sóng năng lượng vô hình của giác quan thứ sáu và đống vụn của cánh cửa gỗ lim nằm trên sàn nhà đã khiến Hùng Xồm e dè nên Sơn mới dễ dàng khống chế chúng mà không cần sử dụng vũ lực.

Nhưng Sơn khá ngạc nhiên khi thấy Hùng Xồm nổi giận, sóng năng lượng có uy áp tuyệt đối với người thường, nó moi ra nỗi sợ hãi tiềm ẩn sâu bên trong linh hồn của mỗi sinh vật sống, nghĩa là người thường sẽ không thể thoát khỏi nỗi sợ hãi đó nếu Sơn không thu lại giác quan thứ sáu. Nhưng Hùng Xồm có thể phá vỡ uy áp sợ hãi, thậm chí tỏa ra sát khí chỉ để đuổi lũ đàn em đi, khi lũ đàn em đi vào Sơn thấy Hùng Xồm liếc nhìn cậu với ánh mắt đầy lo lắng, ánh mắt này không phải lo cho bản thân hắn, mà là lo cho những kẻ đang bước vào. Điều này làm ác cảm của Sơn về hắn dịu đi khá nhiều.

Sơn đang thầm nhận định tình huống thì Hùng Xồm lại quát lớn:

“Lời của tao chúng mày không nghe à!, tao bảo tất cả chúng mày… Cút!”

Sát khí trên người Hùng Xồm càng ngày càng mạnh, giọng nói của hắn cũng trở nên lạnh lẽo hơn khiến lũ đàn em trừ Long Liều bắt đầu run rẩy, vài tên không chịu nổi liền ngã ngồi, mặt trắng bệnh không một giọt máu.

Nhìn Hùng Xồm bằng con mắt trái, hào quang màu bạc trên người hắn đã thêm một vòng hào quang bên trong màu đỏ máu thuần túy, đó là hào quang sát khí có thể tồn tại trên bất cứ sinh vật sống nào giết người như cơm bữa, mà điều đặc biệt là kẻ bị giết phải là kẻ có thù không chết không ngừng với kẻ giết mình với số lượng lớn mới có thể tạo thành sát khí. Hào quang màu đỏ này khá hẹp nên số người như vậy chết dưới tay Hùng Xồm không thể vượt qua một ngàn người.

Sơn thầm nghĩ:

“Tên này phải kết thù oán với bao nhiêu người, giết bao nhiêu mới có được sát khí cỡ này, vài trăm, không. Ít nhất là hơn chín trăm người dưới một ngàn.”

Sơn tự nhủ trong lòng, cậu đoán đúng về ý đồ của Hùng Xồm, hắn làm vậy là muốn cứu đàn em. Nhưng cậu không biết rằng trong thế giới của những người sở hữu sức mạnh vượt qua nguyên lý thông thường, một kẻ yếu dám tỏa sát khí trước mặt một kẻ mạnh có thể dễ dàng giết chết mình là một điều vô cùng nguy hiểm, nó có nghĩa là khiêu khích, thách thức một sống một còn với đối thủ. Điều đó chỉ xảy ra khi kẻ yếu bị dồn vào bước đường cùng bị ép phải chống trả, hai là xác định bản thân mình sẽ chết. Hùng Xồm từng lăn lộn xã hội bị ghi thù, truy sát vô số lần khiến hắn phải trốn chạy khi còn trẻ. Nhờ đó hắn biết nhiều thứ, tiếp xúc nhiều người mạnh mẽ mà đàn em của hắn không biết, đó là lý do khiến hắn sợ hãi, dè chừng Sơn như vậy.

Hắn dám tỏa ra sát khí, hắn đã chuẩn bị tâm lý phải chết. Nhưng hắn không biết Sơn hoàn toàn mù tịt về những quy tắc này, Sơn chỉ ngạc nhiên vì Hùng Xồm có thể thoát khỏi sóng năng lượng của giác quan thứ sáu mà thôi.

Hùng Xồm tức giận đến phát dồ khi mình tức giận, quát mắng lũ đàn em vẫn không nghe:

“Chúng mày… chúng mày muốn làm phản đúng không?”

Sát khí trên người Hùng Xồm đã đạt tới đỉnh điểm của hắn, lũ đàn em từng đứa, từng đứa tỏ ra sợ hãi bắt đầu lui lại, hai tên đứng phía sau Long Liều chịu áp lực lớn nhất, chúng không chịu đựng được đành vứt dao trên tay xuống đất bỏ chạy. Thấy vậy Hùng Xồm thoáng nhẹ trong lòng, hắn định tiến thêm vài bước đuổi hết lũ đàn em. Nhưng Long Liều vốn đang ung dung đứng đó khoác kiếm trên vai lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ vung một chém về phía hai kẻ chạy trốn. Hai cái đầu lăn lông lốc dưới đất, cơ thể hai tên đàn em vẫn chạy thêm vài bước rồi đổ gục xuống đất.

Sự việc xảy ra rất nhanh, vượt qua khỏi tưởng tượng của bất cứ ai. Hùng Xồm tức giận chỉ mặt Long Liều chửi rủa:

“Long, mày… mày. Thằng chó chết!”

Trước mặt mình mà dám ra tay giết chết hai tên đàn em hắn cưu mang từ nhỏ, đối xử như con ruột khiến Hùng Xồm phát điên, tất cả những e dè, sợ hãi trong lòng với Sơn đều tan biến, hắn tựa như một mãnh thú cổ đại giơ móng vuốt sắc nhọt lao thẳng về phía con mồi.

“Ây, thằng này thế mà lại có Khí trong người.”

Sơn vẫn đứng im quan sát, đây là việc nội bộ của Hùng Xồm, kẻ đần cũng biết điều gì đang xảy ra lúc này. Không phải việc của Sơn nên cậu không ra tay, nghe hệ thống lên tiếng khen ngợi, Sơn hỏi:

“Khí, đó là gì?”

“Khí là năng lượng chỉ tồn tại ở nơi con rồng đầu tiên sinh ra trên một Tinh Cầu, ở địa cầu này thì khu vực mang tên Châu Á chính là vùng đất đó. Khi con rồng đầu tiên được tự nhiên sinh ra, nó sẽ phá vỡ lớp vỏ bao bọc nó trong suốt hàng triệu năm sau đó rời đi . Khi nó đi sẽ để lại một di sản, di sản đó là Khí. Hình dạng khí tồn tại dựa theo tín ngưỡng sức mạnh mà sinh vật sống trên mảnh đất đó hướng tới, ở Châu Á thời kỳ đó chính là võ thuật, Khí sẽ chọn một sinh vật theo đuổi tín ngưỡng đó xuất sắc nhất, âm thầm giúp kẻ đó phát triển một loại võ thuật mà theo thời gian tu luyện sẽ đạt được Khí.”

“Chú hệ thống đẹp trai, cháu học Khí được không?”

Khí này cũng là một loại năng lượng vốn có trên trái đất, Sơn ôm ý nghĩ nhờ hệ thống giúp cậu học Khí, Sơn tỏ ra nũng nịu hỏi:

“Được, nhưng phải từ bỏ Cổ Ngữ. Cổ Ngữ là sức mạnh cấp Thần, còn Khí có mạnh nhất cũng chỉ tương đương sức mạnh cấp S thôi, nhóc có muốn từ bỏ Cổ Ngữ để học Khí không?”

“Không, tại sao phải từ bỏ Cổ Ngữ?”

“Cơ thể nhóc hiện tại không thể tiếp nhận cùng lúc hơn hai luồng năng lượng.”

“Vậy bao giờ có thể?”

Hệ thống trả lời một cách châm biếm:

“Dễ lắm, tới khi nhóc đạt được Hoàn Mỹ Cổ Ngữ.”

Sơn cảm thấy điều này rất khó, nhưng cậu phải công nhận thế giới này thật sự rất nhiều thứ mà loài người của Kỷ Nguyên trước đây, và bây giờ vẫn chưa hề biết tới. Càng ngày Sơn càng tò mò về thế giới về mình đang sống. Biết hệ thống muốn nói gì nó sẽ nói, còn không có cậy mồm cũng không nhè ra một chữ nên Sơn không hỏi nhiều mà im lặng theo dõi.

Sát khí trên người Hùng Xồm đã tăng đến mức đỉnh điểm, hắn dồn lực vào bàn tay, thi triển Long Hình Quyền, một môn võ công cổ của Thiếu Lâm Tự của Hoa Hạ xưa. Hắn lao thẳng tới Long Liều giơ Long Trảo cứng rắn nhằm thẳng yết hầu của Long Liều, nếu chiêu này đánh trúng Long Liều, cổ họng của gã sẽ bị xé nát. Sơn vận dụng con mắt trái theo dõi từng cử động, cách dùng lực của Hùng Xồm, dù cậu khá mạnh nhưng đó chỉ là sức mạnh cơ thể, thứ Sơn thiếu đó là kỹ thuật chiến đấu.

Thật sự không hổ Hùng Xồm, Long Hình Quyền của hắn đã đạt tới mức thuần thục đạt được Khí phàm cấp, dựa trên sức mạnh Sơn hoàn toàn áp đảo Hùng Xồm, nhưng dựa theo kỹ thuật chiến đấu Sơn hoàn toàn không phải đối thủ. Long trảo chỉ cách cổ họng Long Liều vài centimet, tưởng chừng trảo này của Hùng Xồm chắc chắn sẽ xé nát cổ họng Long Liều nhưng hắn đã khẽ lách mình, động tác nhanh nhẹn thuần thục né khỏi Long Trảo, dựa thế Hùng Xồm đang mất đà lao tới, Long Liều khẽ nhích vai tung một cú đấm thẳng vào ngực khiến Hùng Xồm bay như tên rời khỏi cung bắn thẳng vào tường, hộc máu:

“Mày… mày, chính mày là … thằng … ăn trộm… của tao!”

Hùng Xồm chỉ kịp ú ớ vài câu đã ngất lịm nhưng hắn chưa chết. Sơn mà dính phải cú đấm này cũng phải hộc máu vậy mà Hùng Xồm vẫn còn sống, cơ thể hắn chắc chắn vượt xa người thường đã đạt tới cấp độ cực hạn của thân thể người thường.

Lũ đàn em phản bội nhìn cảnh này mà trố mắt, đại ca Hùng Xồm thường ngày uy nghiêm, hét một câu có thể khiến cả khu E rung chuyển vậy mà chỉ một đấm đơn giản của Long Liều đã bất tỉnh, ghê gớm hơn là Hùng Xồm đã tấn công trước vậy mà còn chưa đụng được vào sợi lông trên người của Long Liều đã bị đánh bại.

Long Liều mở to mắt vui mừng nhìn vào nắm tay vừa hạ gục Hùng Xồm cười lên ha hả, vừa cười hắn vừa hét:

“ Ha ha ha, Hùng Xồm à, ha ha ha!”

Sơn ngao ngán lắc đầu, dù đang tỏ ra khá ung dung nhưng Sơn cũng phân tích trận đấu chớp nhoáng vừa rồi, Long Liều đơn thuần sử dụng tốc độ hơn người của mình để né và phản công. Sơn cũng có thể dễ dàng làm vậy, cậu có thể nhận ra sức chiến đấu của Long Liều hơn cậu gần gấp đôi, nhưng hắn chỉ có sức mạnh thuần túy của cơ thể, nếu đánh nhau nếu Sơn khéo léo cũng có thể chiến thắng.

Cảm thấy chiến ý dào dạt của Sơn, hệ thống hỏi:

“Sao, ngứa tay muốn đánh nhau đúng không?”

“Đúng!”

Hệ thống hỏi như gãi đúng chỗ ngứa, Sơn nắm chặt hai tay trả lời xác nhận, cậu hỏi thêm.

“Hệ thống, cháu có khả năng chiến thắng không?”

“Năm mươi, năm mươi.”

Hệ thống trả lời cụt ngủn nhưng không khiến Sơn e dè. Con đường sức mạnh luôn là con đường gian nan, chỉ một kẻ địch mạnh gấp đôi bản thân mình đã phải bỏ chạy thì làm sao xứng đáng bước tiếp. Hơn nữa Sơn biết còn có nhiều kẻ mạnh đến nỗi hiện tại cậu không thể chịu được một bạt tai, người đàn ông trung niên đang hôn mê ở lều của cậu là một trong số đó.

Trong thời gian ngắn ngủi, nhờ vào khả năng của con mắt trái và phán đoán đối thủ, Sơn đã lên kế hoạch chiến đấu cụ thể, Sơn tỏ ra ung dung đưa tay lên vỗ lốp bốp khiến Long Liều và lũ đàn em chú ý. Khi Long Liều một đấm đánh bại đại ca đã làm trùm khu E một thời gian dài, hắn nhận được tín nhiệm của lũ đàn em, trước đó khi bị đuổi ra ngoài thì thứ năng lượng hắn cảm nhận được đã biến mất. Sau khi tập hợp hết đàn em hắn đã biểu lộ sức mạnh và dã tâm của mình với chúng. Sau khi giết vài tên làm gương bên ngoài hắn đã thành công khiến đa số tạo phản, kẻ nào không đồng ý đều chết dưới tay hắn.

Sơn thật sự rất háo hức, đây là trận chiến đầu tiên kể từ khi cậu có sức mạnh, cậu phải đánh một trận thật thoải mái.

Thấy một thằng ranh con dám vỗ tay với vẻ khinh thường không thèm dấu diếm, Long Liều quay sang nhìn chằm chằm vào Sơn gằn giọng đe dọa:

“Ranh con, hôm nay tao đang vui, cho mày cút khỏi đây, mày có thể đón bạn mày về… cút đi.”

Dù bản thân có sức mạnh nhưng Long Liều không hề coi thường Sơn, gã lờ mờ nhận ra thứ năng lượng kia không hề tầm thường, ban đầu hắn dính phải cũng cảm thấy sợ hãi nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại. Dù hắn không có cũng không biết giác quan thứ sáu, nhưng sức mạnh hắn mạnh hơn Sơn nhiều nên dễ dàng loại bỏ loại năng lượng này thâm nhập vào linh hồn, với lại sức mạnh đủ để đập vỡ cánh cửa bằng gỗ lim dày chục phân cũng có khả năng đấu tay đôi với hắn. Nhưng hắn không biết rằng bản thân hắn lại là loại người mà Sơn căm ghét nhất, dù không phải đàn em được Hùng Xồm nuôi nấng từ nhỏ, nhưng hắn cũng được bao bọc bởi Hùng, thậm chí ban nãy Hùng Xồm còn cố ý đuổi chúng đi vì sợ Sơn ra tay giết sạch mà hắn vẫn làm phản, thậm chí giết cả anh em.

Sơn cười mỉa, loại người này cũng biết tiến lùi đúng lúc, nhưng hắn không qua mắt được Sơn, miệng hắn đuổi Sơn đi còn cho Vang theo nhưng tay hắn vẫn cầm kiếm, Sơn có thể cảm nhận được năng lượng trong người hắn dù mờ nhạt nhưng cũng đang rục rịch di chuyển, đoán không nhầm khi Sơn quay người lại hắn sẽ nhanh chóng chém đứt đầu cậu như hai tên đàn em vừa nãy.

Sơn vẫn vỗ tay bôm bốp tiến lại gần Long Liều, giác quan thứ sáu mở ra cực hạn nhưng thu nhỏ lại phạm vi chỉ đủ bao trùm Long và lũ đàn em, Long vẫn đứng đó nhìn Sơn như không có gì xảy ra, nhưng lũ đàn em bắt đầu tỏ ra sợ hãi, dần dần chúng trở lên hoảng loạn, chúng vừa chạy vừa ôm đầu la hét thất thanh. Chỉ vài giây ngắn ngủi căn phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Sơn và Long Liều đứng đối diện với nhau cùng với Hùng Xồm nằm bất tỉnh ở góc phòng và hai cái xác không đầu gần cửa ra vào.

Sơn đã phân tích thiệt hơn giữa cậu với Long Liều, cậu khá tự tin vào khả năng phán đoán của mình và tác dụng của con mắt trái. Long Liều không có mấy thứ đó nên hắn vẫn đứng im tìm cách phân tích đối thủ, nhưng muốn phân tích phải khiến đối thủ để lộ sơ hở. Nhưng nhìn thiếu niên trước mặt vẻ mặt vẫn bình tĩnh như ăn chắc, bộ dạng ung dung khiến hắn bất an.

Long Liều lên tiếng phá vỡ sự im lặng:

“Cậu bé, tôi thấy tôi với cậu đều là người thức tỉnh, tôi không dấu cậu tôi thức tỉnh bằng thuốc, sức mạnh hiện tại đạt tới cấp C sơ cấp. Nếu cậu muốn tôi với cậu sẽ hợp tác, đầu tiên chia đôi khu E, sau đó cả hai ta sẽ chiếm các khu khác, rồi sau này cả thành phố sẽ là địa bàn của chúng ta.”

Càng nói hắn càng hào hứng, Long Liều nghĩ rằng điều kiện hắn đưa ra rất hấp dẫn. Nhưng hắn không ngờ khi hắn đang tươi cười Sơn đã vung một cú đấm nhằm thẳng mặt hắn.

“Bốp…!”

Long Liều ngã nhào ra đằng sau, hắn nhanh chóng phản ứng đứng tấn không để cơ thể ngã xuống đất, Long liều đưa tay lên lau vết máu trên khóe miệng, hắn nhếch mép cười:

“Cũng khá mạnh, nhưng chưa bằng tao.”

Nói xong Long Liều thuận thế tấn, lao đến vung kiếm chém ngang. Cậu liền bật ra sau hai bước né tránh lưỡi kiếm, Sơn đưa tay sờ sờ ngực, cái áo rách nát đã bị cắt một vết khá dài, tốc độ của Long Liều thật sự nhanh hơn Sơn khá nhiều, không phải nhờ giác quan thứ sáu Sơn đã bị cắt đôi người.

Sơn thủ thế, lao đến áp sát, sử dụng cách vận dụng cơ bắp của Hùng Xồm tung ra những cú đấm mạnh mẽ về phía Long Liều. Cách vận dụng cơ bắp này thật sự khiến cú đấm tung ra mạnh hơn, cũng ít tốn sức hơn. Khoảng cách quá gần, Long Liều không thể dùng kiếm, hắn vứt kiếm cắm lên sàn nhà dùng tay không tiếp quyền của Sơn, chẳng mấy chốc cả hai đã đấm ra hàng chục cú đấm, chấn động từ những cú đấm va chạm khiến không khí xung quanh tán loạn, tạo ra dư chấn khiến mặt sàn bằng đá hoa cương nứt vỡ tung tóe.

Hai người một lớn một nhỏ lao vào đấm đá túi bụi, chẳng mấy chốc mặt sàn, đồ đạc trong phòng khách đã bị dư chấn chiến đấu của hai người phá nát, phòng khách hào nhoáng trước đó đã thay thế bằng những vật dụng bị chia năm xẻ bảy, sàn lát đá bóng nhoáng trở thành gạch vụn rải rác. Nhưng Long Liều cũng thành công tách ra khỏi Sơn, hắn không ngờ sức mạnh của Sơn chỉ khoảng bằng một nửa hắn, nhưng độ linh hoạt, và kỹ thuật chiến đấu đều nhỉnh hơn hắn vài phần.

Nếu đánh tiếp, khả năng hắn thua khá lớn. Hắn lên tiếng khuyên nhủ:

“Anh bạn, tôi biết cậu rất mạnh, thôi thế này đi tôi để cậu đưa bạn cậu đi, cậu để tôi yên, thế nào?”

Long Liều đã đổi cách xưng hô, hắn không ngờ một thiếu niên lại có kỹ năng chiến đấu giỏi như vậy, hắn dựa vào sức mạnh mới có thể trụ được nhưng Sơn né được hầu hết các cú đấm của hắn, còn hắn chỉ né được khoảng vài cú.

Sơn cũng lui lại, dù Sơn né được nhiều nhưng sức mạnh chênh lệch là thứ không thể dựa vào kỹ năng mà bù đắp. Từng cú đấm đánh trúng cơ thể Sơn cảm thấy như bị ai đó cầm chùy gai đập vậy, Sơn và Long Liều vừa tách nhau ra liền đưa tay lên lau máu ở miệng, dù Long Liều bị đấm nhiều hơn nhưng vì sức mạnh của Sơn vẫn yếu nên thương thế của cả hai cũng sàn sàn nhau. Nhưng lúc này ý chí chiến đấu của cậu đang dâng trào, hiệp đấu này có thể nói là bất phân thắng bại. Mặc kệ những lời nói dụ dỗ của Long Liều, vừa khôi phục được một chút Sơn liền lao thẳng vào hắn tấn công, miệng chửi rủa:

“Con mẹ mày!”

Thuyết phục không thành công đã đành, còn bị khinh thường không thèm trả lời. Long Liều nổi cơn điên, nhưng hắn biết chiến đấu lâu dài sẽ bị thiếu niên này đập chết, hắn liền vận dụng sức mạnh một cách cực hạn, năng lượng màu xanh lá mờ nhạt trong người bắt đầu sôi lên, theo mạch máu, gân cốt lan tỏa ra toàn thân, lực chiến đấu của hắn hiện tại ngang ngửa với một người thức tỉnh cấp C trung cấp.

Cảm nhận năng lượng của Long Liều tăng lên, Sơn dừng tấn công lùi lại xuống tấn tạo thế phòng thủ. Sơn ngay chóng hỏi hệ thống:

“Hệ thống, đây là chuyện gì?”

Hệ thống nhanh chóng hồi đáp:

“Cuồng bạo năng lượng, kích hoạt năng lượng đến mức tối đa khiến năng lượng sôi sục lan tỏa toàn thân, cách này có thể khiến người thức tỉnh tăng lên một cấp độ, chạy đi. Nhóc bây giờ không đánh lại.”

Nghe hệ thống giải thích, Sơn cảm thấy bất an. Nhưng bất an hay chạy bây giờ cũng vô dụng, sau khi Cuồng Hóa cả sức mạnh, tốc độ của Long Liều tăng lên đáng kể. Dù có giác quan thứ sáu nhưng Sơn cũng không né kịp, Sơn phải đưa tay lên ngực phòng thủ.

Cú đấm của Long Liều bây giờ đây mạnh mẽ hơn hẳn, chỉ một cú đấm đã khiến Sơn bắn ra xa, cơ thể cậu đập vào cột nhà khiến cái cột nát bét mới khiến Sơn bay chậm lại, cả người rơi bịch xuống đất. Sơn loạng choạng ngồi dậy phun ra một búng máu lớn, cậu ho sặc sụa, tiếp tục phun ra một nhúm máu nhỏ. Chỉ một cú đấm đã khiến Sơn cảm thấy ruột gan phèo phổi lệch khỏi vị trí của nó:

“Thằng chó, mày ép tao đấy.”

Dù bước vào trạng thái Cuồng Hóa, nhưng đây là lần đầu nên Long Liều không thể khống chế khả năng này. Năng lượng bên trong cơ thể hắn sôi sục khiến hắn như bị thiêu trong lò lửa rất khó chịu, trạng thái này chỉ kéo dài vài phút sau đó hắn sẽ mất đi lực chiến đấu, phải nghỉ ngơi dài ngày mới có thể ổn định lại năng lượng. Thời gian này hắn muốn giết Sơn, cố nén đau đớn toát ra từ lục phủ ngũ tạng, Long Liều lại tiếp tục tấn công không để cho Sơn có thời gian hồi phục.

Long Liều nhảy lên cao giơ hai tay nắm lại thả người rơi thẳng xuống chỗ Sơn ngồi. Không kịp hồi phục, Sơn phải lăn người né tránh cú đánh từ trên không xuống, với sức mạnh đang được cuồng hóa, một chiêu này đủ để đập nát lồng ngực Sơn.

“Uỳnh…!”

Thân thể Long Liều rơi xuống, cú đấm bằng hai tay gim trúng vị trí Sơn vừa ngồi khiến mặt sàn bị lõm một hố sâu, may mắn Sơn đã tránh thoát. Sơn để ý thấy ở trạng thái này, năng lượng tỏa ra trên người Long Liều tán loạn, lúc tỏ lúc mờ, dù có lực sát thương lớn nhưng hoàn toàn mất đi lí trí, chỉ còn lại bản năng giết chóc điên cuồng như một con thú hoang vồ mồi.

Né được cú đánh trí mạng, Sơn tiếp tục di chuyển khiến Long Liều khó có thể tấn công. Nhưng Long Liều vẫn giữ được một chút tỉnh táo, làn da của hắn trở nên đỏ ửng, trên đầu tỏa ra những làn khói mờ ảo, từng hơi thở hắn thở ra đều mang theo làn khói đó.

“Đánh du kích.”

Đó là suy nghĩ của Sơn lúc này, nhưng di chuyển với tốc độ cao khiến Sơn cảm thấy sức lực đang mất đi dần theo thời gian. Cứ né tránh như này không chết vì bị đập chết cũng chết vì kiệt sức.

Nhìn thấy thanh kiếm cắm trên sàn nhà, Sơn lao tới rút thanh kiếm lên. Vừa cầm thanh kiếm trên tay, Sơn hoảng hốt quay lại đưa kiếm lên đỡ đòn, ngay khi Sơn rút kiếm Long Liều đã xuất hiện ngay sau lưng vung tay tun một cú đấm vào ngay lưng của Sơn, nếu cú đấm này thành công, dư chấn chắc chắn khiến Sơn nổ tim mà chết.

Thanh kiếm này dù sắc bén và cứng rắn, nhưng không thể chịu được cú đấm của Long Liều liền lập tức vỡ nát thành từng mảnh, nhưng nó cũng hấp thụ giúp Sơn khá nhiều lực của cú đấm, những mảnh vỡ theo đà găm thẳng vào ngực Sơn.

Máu chảy ướt đẫm cái áo rách và quần, thanh kiếm trên tay Sơn cũng bị đứt đôi, những mảnh vỡ nhiều hình dạng cắm vào người khiến máu chảy không ngừng.

Sơn loạng choạng đứng dậy, cầm thanh kiếm gãy thủ thế, nhưng Sơn lúc này cũng đã như nỏ mạnh hết đà, màu mè tạo dạng thế thôi chứ bây giờ một đứa trẻ con đụng phải cậu cũng ngã sấp mặt không đứng dậy nổi. Trạng thái cuồng hóa của Long Liều cũng đang giảm dần, nhưng nhiêu đó cũng dư sức xử lý Sơn.

“Chẳng lẽ chết ở đây sao.”

Vết thương của Sơn rất nặng, không thể tiếp thêm bất cứ đòn tấn công nào nữa. Long Liều cũng nhận ra điều này, hắn bật cười ha hả trông rất đáng sợ. Hắn cũng biết trạng thái này chỉ duy trì thêm được vài giây, sau đó hắn sẽ ngất xỉu.

Long Liều khom người dang hai tay lấy đà bật lao thẳng đến chỗ Sơn, hắn muốn hai tay vỗ nát đầu cậu. Khi hắn sắp đến gần, chỉ cách cậu khoảng một mét, Sơn liền ngả người ngã ra đằng sau khiến cú tát của Long Liều trượt, ngay sau đó hai tay đang cầm kiếm thủ thế cũng thay đổi, một tay cầm chặt chuôi kiếm, một tay tì chuôi kiếm đâm thẳng lên trên cắm ngập vào ngực Long Liều.

“Bịch.”

Sơn ngã nằm xuống sàn thở hổn hển, cậu cố bò dậy nhìn Long Liều đang nằm bất động với thanh kiếm cắm ngập đến chuôi trên ngực, qua con mắt trái Sơn đã thấy hào quang quanh người hắn đã biến mất.

Long Liều đã chết, chết bởi chính thanh kiếm đã từng cùng hắn cướp đi không biết bao nhiêu mạng sống người vô tội lẫn có tội.

Bạn đang đọc Hệ Thống Cổ Ngữ Hoàn Mỹ sáng tác bởi lokivalisari
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lokivalisari
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.