Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch Liêu,Dự Tính.

Tiểu thuyết gốc · 2387 chữ

Chương 11: Bạch Liêu, Dự Tính.

Hoàng cung, Loa Thành.

Một vị trẻ tuổi thiếu niên, mặt mày thanh tú, mắt phượng, lông mày như rồng, dung nhan đẹp đẽ trên người mặc hoàng bào khí chất như đế vương.

Tuy nhìn uy nghiêm như thế, nhưng trên mặt của hắn lúc này, có chút gì đó sợ hãi. Cạnh hắn là một người trung niên, tay cầm kiếm uy nghiêm nhìn xuống cái đại thần.

Người trung niên đó chính là Đỗ Cảnh Thạc, còn vị hoàng đế kia là Ngô Xương Ngập, sau khi nghe dụng kế của Lê Tắc, hắn bắt tay vào thực hiện ngay.

Lúc đầu thì tuân theo ý của Dương Tam Kha, nhưng khi bắt được Ngô Xương Ngập, hắn tung tin Dương Tam Kha cướp ngôi, phò Ngô Xương Ngập để khôi phục lại triều Ngô. Các dân chúng, nghe tin cũng nổi dậy, theo chân Đỗ Cảnh Thạc vào cung để truy bắt Dương Tam Kha.

Dương Tam Kha nghe tin, bằng lên ngựa chạy trốn, đi theo hướng tây ra khỏi thành thì bị quân của Đỗ Cảnh Thạc phục sẵn bắt được.

Ngô Xương Ngập lên lại ngôi vua, nhưng cũng chỉ là bù nhìn. Mọi quyền chính đều do Đỗ Cảnh Thạc nắm giữ, hắn ép Ngô Xương Ngập phong cho hắn làm Thái úy.

Tin này được truyền ra, các chỉ huy sứ biết tin, bằng dựng cờ chiêu binh khắp nơi để thảo phạt Cảnh Thạc lập đổ vua. Chiến loạn từ đó mà ra.

Trở lại với hoàng cung.

Đỗ Cảnh Thạc đi tới giữa điện cầm một bảng tấu chương đọc to.

“ Ngô Vương khi xưa nhường ngôi cho con là Ngô Xương Lập, không may bị Dương Tam Kha cướp ngôi. Nay trẫm đã lấy lại ngôi vua, nhưng trong triều thần có những người dụng tâm bất chính nổi dậy chống lại triều đình, không nghe lời tiên hoàng truyền xuống.”

“trẫm lệnh cho, thái úy Đỗ Cảnh Thạc và thái phó Lê Tắc, lên giữ chức đại nguyên soái cầm 5 vạn quân đi bình định các sứ quân nổi loạn, tuyệt không được chậm trễ.”

Lời vừa dứt, hắn xoay người tay phất áo choàng sau lưng khom người nói:

“tạ ơn bệ hạ ban ân.”

Người bề tôi phải trung với vua, gặp vua ban thưởng thì phải quỳ cảm tạ. Thế mà Đỗ Cảnh Thạc không những không quỳ mà còn làm thái độ hời hợt, không coi vua ra gì.

Ngô Xương Ngập ngồi trên ngai vàng, cắn chặt răng cũng không làm gì, cứ thế mà cho qua. Các quan ở dưới không ai dám nói một lời nào.

Các tấu chương và nghi lễ cũng xong, Ngô Xương Ngập phất tay cho mọi người bãi triều,các quan lui ra chỉ còn có mỗi Đỗ Cảnh Thạc, Lê Tắc và Ngô Xương Ngập.

Đỗ Cảnh Thạc nói:

“bệ hạ, phải chăng có gì đó muốn nói?”

Ngô Xương Ngập cắn răng, cố gắng kiềm chế lại tức giận, đường đường là con của Ngô Vương, thế mà bây giờ lại là một vị hoàng đế bù nhìn.

“trẫm hôm nay thấy mệt trong người, cũng không có gì để bàn luận, ái khanh không cần quan tâm đâu”.

“bệ hạ, đã thấy mệt thì mau đi nghỉ ngơi, long thể mà bất an thì xã tắc này không yên ổn đâu”.

Hắn và Lê Tắc nói xong, cũng đi ra khỏi điện.

Vừa đi ra, hắn liền quay sang hỏi Lê Tắc.

“Cảnh Cao, bây giờ ta nắm trong tay trọng binh, quyền thế ở hoàng cung cũng lớn, ngươi nói xem ta nên đánh sứ quân nào trước?”

Lê Tắc trầm ngâm, rồi lại gần nói nhỏ với Đỗ Cảnh Thạc. Không biết là Lê Tắc đã nói gì, nhưng trên gương mặt của Đỗ Cảnh Thạc hiện ra một nụ cười khác lạ.

Phủ Tế Giang.

Ở một hoa viên nhỏ trong phủ, kiến trúc trong phủ này khác xa so với bên ngoài, tường được bằng bằng đá vuông xếp xen kẻ lên nhau trông rất đẹp mắt.

Xung quanh thì có cây lớn, nhiều nhánh chia ra tạo thành bóng mát, bên cạnh đó còn có một hồ cá nhỏ. Dưới gốc cây thì có một bộ bàn ghế đá.

Lúc này có 2 người đang ngồi đánh cờ vay ở đó.

Hai người bọn hắn, một người là Trần Thừa và Trần Thủ độ. Trần Thủ Độ cầm trên tay quân trắng, đang trầm ngâm suy nghĩ chưa biết nên đi bước nào tiếp theo.

Thì có một quân sĩ chạy vào báo cáo.

“Bẩm Đại Nhân, mật thám gửi tin trở về.” nói rồi, tên quân sĩ cầm thư đưa cho Thủ Độ rồi lui ra.

Hắn đặt quân cờ vào hủ, rồi cầm lá thư lên xem. Đọc một lượt rồi cười.

“ Thủ Độ, trong thư nói gì?”.

Trần Thủ Độ đáp: “ đại ca, mọi chuyện đã bắt đầu theo kế hoạch rồi.”

“ Đỗ Cảnh Thạc dùng quyền lực chuẩn bị đánh các sứ quân, ta đoán sang năm sau, hắn sẽ đem quân đi đánh.”

Trần Thừa cũng nhìn Trần Thủ Độ, mọi chuyện đều được Thủ Độ nắm rõ trong lòng bàn tay không chuyện gì có thể lọt qua hắn.

Kế hoạch mà Thủ Độ vạch ra, đã tiến hành được một đoạn đường nhỏ rồi.

Trần Thừa nói: “ vậy thì ván cờ này, cũng nên hạ rồi.”

Thủ Độ cười to, cầm lên quân trắng đặt xuống bàn cờ như đại cục đã được hắn định sẵn.

Đồng thời một thành trì vùng tây bắc.

Thành này là nơi mà Kiều Thuận đóng quân. Nơi đây miền núi, địa thế hiểm trở khó lòng tiến công.

Trong phủ lúc này có 2 người trung niên đang ngồi đối mặt nhau, bên cạnh có cũng có hai hộ vệ đứng đó. Người nào cũng uy nghiêm lạ thường, tuấn tú có thừa.

Hai người ngồi đó là hai huynh đệ Kiều gia. Kiều Thuận và Kiều Công Hãn.

Một ngụm uống hết ly trà, Kiều Thuận bắt đầu nói.

“ hiền đệ, bây giờ Đỗ Cảnh Thạc đang luyện lại binh lực chuẩn bị tấn công, chúng ta hai nhà tuy là sứ quân nhưng cũng không mạnh mẽ gì.”

“ Ta có kiến nghị, chúng ta hai nhà nên hợp lại cùng đứng lên, để còn có thế mà đối phó hắn.”

Kiều Công Hãn suy tư nói: “ đại ca, ta cũng đã nghĩ đến bước này. Nhưng nơi chúng ta dễ thủ khó công dù là thiên quân vạn mã cũng khó mà hạ được. Có phải đại ca lo quá rồi không”.

Kiều Thuận đáp: “ không phải là ta lo xa, mà theo thông tin bên người Đỗ Cảnh Thạc có một quân sư, kế lấy thiên tử để lập đổ Dương Tam Kha cũng là hắn nghĩ ra. Nên ta sợ hắn cầu hòa với các sứ quân, tiến đánh chúng ta bằng hai đường đến lúc đó, chúng ta có hợp lại cũng khó mà thắng.”

“ huynh đệ chúng ta một nhà, bắt tay với nhau chống lại Cảnh Thạc không phải là không có khả năng.”

Kiều Công Hãn cũng đáp: “ nếu huynh trưởng đã cho là như thế, thì ta sẽ làm theo lời huynh trưởng, hai ta gần nhau vận binh dễ dàng, ta sẽ liên lạc với Nguyễn Khoan để làm liên minh ba nhà chúng ta thêm hùng mạnh.”

Kiều Thuận cười to nói: “ hahaa.. tốt, ta chờ tin tốt của đệ.”

“ nếu bây giờ không còn gì nữa, ta xin phép ra về. Huynh trưởng bảo trọng.” nói, Kiều Công Hãn đúng lên, thị vệ bên cạnh hắn cũng cúi chào rồi ra về.

Đợi hai người họ đi xa, thị vệ đứng bên cạnh Kiều Thuận cũng lên tiếng.

“Tướng quân, ta thấy hiền đệ của tướng quân hình như đã có tính toán riêng cho mình, dã tâm của hắn không nhỏ đâu.”

Người nói không ai khác chính là Nhân Minh Cao Hoàng Đế Mạc Đăng Dung. Lời hắn nói ra bao hàm tất cả, Kiều Thuận cũng cười không đáp.

Quay lại với Nhân Minh lúc này.

Thanh âm hệ thống vang lên khi nãy, một vị tướng hiện ra làm hắn vui mừng khôn xiết. Bây giờ hắn võ tướng đã có Phùng Bạo và Phạm Tu, hai người thiên sinh thần lực, một địch 10 người là chuyện thường.

Cái Nhân Minh cần hiện tại là Quân Sư, một vị hiểu rõ về bày binh và chính trị.

Hệ thống triệu hoán lần này, ra một vị quân sư xuất chúng. Có vị này xuất hiện như gặp được nước trên sa mạc dài vậy.

“ Đing... Chúc mừng ký chủ triệu hoán mãnh tướng. Bạch Liêu, được trồng vào thân phận phú hộ của thành quèn, khi nghe tin kí chủ dẹp loạn tặc phỉ nhiều nơi, biết kí chủ kỳ tài nên đến nương tựa. Hắn đem theo 300 người.”

Nhân Minh cười không ngậm được miệng, thế mà lại triệu hoán ra Bạch Liêu. Có lẽ mọi người hiện tại sẽ không ai biết Bạch Liêu là ai.

Bạch Liêu là người Yên Xá, Huyện Đông Thành,phủ Diễn Châu. Ông là người thông minh, học nhiều biết rộng, ông giỏi nhất là nhớ mọi thứ rất lâu.

Ông đỗ trạng nguyên năm Thiệu Long thứ 9 đời vua Thánh Tông, nhưng ông không lên làm quan mà trở lại làm phụ tá đắc lực cho Chiêu Minh Vương Trần Quang Khải. Ông đã giúp Trần Quang Khải rất nhiều về mặt quân sự và chính trị.

~~

Bây giờ, mặt trời cũng đã lên cao hắn đi ra thì thấy Phạm Tu và Phùng Bạo đang cho mọi người luyện tập binh lính. Từ lúc diệt đi thổ phỉ thì các làng lân cận, bắt đầu có người qua đầu nhập vào bọn hắn.

Bọn hắn ban đầu chỉ có 40 người bây giờ đã lên 120 người. Con số tuy nhỏ nhưng như này là rất ổn rồi.

Hắn cũng soạn ra vài cách huấn luyện đưa cho Phạm Tu và Phùng Bạo. Những thứ đơn giản như chia 1 đội ra nhiều đội nhỏ, tập hợp, đánh theo trận hình.

Định ra một người có tài năng làm đội trưởng, ai không nghe theo lệnh phạt 30 gậy. Từ đó, bọn hắn cũng hiểu và tập luyện theo.

Nhân Minh đi ra và nói : “ Phạm Tu, Phùng Bạo, hai huynh vào đây ta có chuyện muốn nói.”

Hai người bọn họ đặt vũ khí xuống, dặn dò tập cho cẩn thận rồi đi theo.

“các ngươi nói xem, tướng quân chuẩn bị làm gì?”

“ ta nghe nói thiên hạ đang loạn, chắc chuẩn bị sắp đánh trận lớn rồi”.

“ta chờ ngày này lâu rồi, hahaa.”

Binh lính cười,rồi cũng quay lại tập luyện.

Trong phòng, Nhân Minh đã dùng trí nhớ của mình và thông tin từ các thương buôn đã vẽ ra được một tấm bản đồ lớn bao gồm tổng bộ của 12 sứ quân.

Và vị trí tâm điểm hình ngôi sao là thành cổ loa.

Nhân Minh chỉ vào tấm bản đồ rồi nói.

“ gần chúng ta nhất là thành quèn của Đỗ Cảnh Thạc, theo tin ta biết được người ở thành quèn đã đi hết. Đỗ Cảnh Thạc lại dời hết binh sĩ của mình vào kinh đô. Bây giờ lực lượng ở đây là yếu nhất, nhưng cũng không phải người như chúng ta có thể chiếm đánh.”

“ theo phía bắc trên chúng ta, là sứ quân của Ngô Nhật Khánh binh lực ở đây có thể nói là yếu so với các sứ quân khác.”

“ nếu như hai người là Đỗ Cảnh Thạc thì sẽ đánh ai trước?”. hắn vừa nói, thì làm một ngụm nước.

Phạm Tu nhanh trí đáp trước.

“ nếu ta là hắn, thì sẽ giữ lại nữa số binh lực ở thành quèn, đợi khi binh ở kinh đô đã đủ, thì chia 2 đạo tiến đánh Nguyễn Siêu trước. Quân bên Nguyễn Siêu tuy có mạnh hơn, dễ địa hình dễ đánh 1 đạo tiến đánh áp đảo, 1 đạo từ phía thành quèn bọc hậu chặn lại đường lui bọn hắn sẽ như cá nằm trên thớt.”

Phùng Bạo nghe xong cũng gật gù, hắn cũng dự tính và định nói như thế.

Ngô Nhật Khánh tuy yếu như địa thế bên đó hiểm trở hơn, Nguyễn Siêu thì có sông lớn vừa dùng bộ binh đánh bọc hai đầu, vừa dùng thủy binh chặn đường lui của địch.

Bọn hắn cứ như thế bàn luận thì một tiếng báo kêu to.

“ Chúa Công, có một vị nho sĩ đem hơn 300 người đầu nhập vào quân ta, muốn người gặp.”

Nghe báo cáo thì Nhân Minh đã biết người đó là ai rồi.

“ cuối cùng đã tới rồi sao.”

“Cho hắn vào đây đi.” Nhân Minh nói với tên thuộc hạ.

Bước vào là một vị tuổi tác tầm 24, dung nhan đẹp đẽ, đôi mắt lóng lánh, nhãn quan như thần. Trên tay còn cầm một quạt giấy khí chất nho nhã.

“ tại hạ, Bạch Liêu nghe danh công tử là người nhân nghĩa trừ hại cho dân, nay ta và mọi người đến đây đầu nhập mong công tử thu nhận”.

Nhân Minh từ tốn, hai tay đỡ Bạch Liêu lên khẽ nói.

“ ta nghe danh Bạch cư sĩ đã lâu, người thông minh, tài trí, nho nhã lễ độ, nay được gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.”

“ có Bạch Liêu tương trợ ta như hổ mọc thêm cánh.”

Phạm Tu và Phùng Bạo nghe xong câu này không biết nói gì.

Bọn hắn trước kia, chúa công cũng nói qua câu này. Hổ bây giờ đã mọc thêm 3 cánh rồi.

Phạm tu: “..”

Phùng Bạo: “..”

P/s: trong nhà đang có một số chuyện nên không thể ra chương liên tục, mong mọi người thông cảm!!

Bạn đang đọc Hệ Thống Đỉnh Phong Đại Việt sáng tác bởi Nhanvuvan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhanvuvan
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.