Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phùng Bạo,Chiêu Mộ.

Tiểu thuyết gốc · 2781 chữ

Chương 7 : Phùng Bạo, Chiêu Mộ.

“ thế đạo vô thường, chyện gì cũng có thể xãy ra, ta vẫn không an tâm cho lắm. Nếu xong chuyện này, ta sẽ ẩn cư không màn thế sự, Thiên Hinh ngươi đi cùng ta chứ.”

Lý chiêu hoàng cầm tay Trần Cảnh, trong mắt tràn ngập yêu thương, cười nhẹ rồi nói.

“xuất giá tòng phu, huynh đi đến đâu thì muội đến đó”.

Trần Cảnh cũng cười không nói gì. Hắn cũng đã nghĩ đến sau chiến loạn thì sẽ xuất gia nhưng bây giờ đã có một gia đình có người chờ hắn nên không thể làm như thế được. Bấy giờ, tuy phật giáo không hưng thịnh nhưng cũng đã bắt đầu du nhập ở nước ta.

Phật giáo ở nước ta phát triển rộng rãi, hưng thịnh nhất có lẻ là từ thời nhà Đinh,Lý,Trần, các chùa để vua xây dựng nhiều thờ phụng và tín ngưỡng từ đó lan truyền rộng rãi.

Theo Đại Việt Sử Kí Toàn Thư, Trần Cảnh về sau làm thái thượng hoàng khi thấy loạn đã yên, ông bắt đầu lên núi yên tử tu hành phật pháp và thiền tông, tính ra những đóng góp của ông cho phật giáo và thiền tông rất nhiều.

Nhưng song theo đó, ông cũng bị nói đến vấn đề là cưới em gái mình, nhưng may mọi thứ có Trần Thủ Độ gánh nên ít ai nói đến. Với ông đây là lỗi lầm lớn nhất và khiến ông ân hận.

Cách bọn hắn không xa có hai cái trung niên, ai cũng khí chất hơn người, tuy đã lớn tuổi nhưng không che được tướng mạo xuất chúng với cái này khí chất và tướng mạo nếu là thời trẻ chắc hẵn rất được nữ nhân ưa thích, bọn hắn mình mang khải giáp làm tăng lên vẻ thiết huyết chỉ có chinh chiến xa trường mới có loại này.

“Thủ Độ, ý của ta đã quyết. Ngươi đừng nên đem Cảnh Nhi làm quân cờ, ta biết ngươi có ý định gì nhưng như thế là bức hắn”.

“Đại ca, ta đây là muốn tốt cho trần gia chúng ta thôi, ngươi nghĩ đi, nếu bây giờ trần gia chúng ta cầm được thiên hạ này, thì còn sợ có loạn lạc chiến tranh nữa sao?”.

Hai người này chính là Trần Thái Tổ Trần Thừa và Trung Vũ Đại Vương Trần Thủ Độ. Trần Thừa thì không còn gì để nói, thời gian ông làm thái thượng hoàng khi còn ở nhà trần đã cho thấy ông là một vị lãnh đạo tài ba, giúp con mình từng bước phát triển trên ngai vàng.

Riêng về phần Trần Thủ Độ ông vừa có công cũng vừa có tội, ông tuy giúp trần thái tông mọi bề triều chính nhưng những thứ gây ra cho Triều Lý lúc suy yếu thì không thể chấp nhận. Suy cho cùng cũng vì tốt cho gia tộc mà không từ thủ đọan.

“hừ, nhưng ngươi phải cảm nhận rõ Trần Nhi, ta thực sự không muốn hắn vào vũng bùn này”. Trần thừa tức giận nói.

“Đại ca, đây là ta muốn tốt cho Cảnh Nhi thôi, ngươi phải hiểu chứ?”.

“ thôi được rồi, ta không cần ngươi nói thêm gì nữa”.

Nói xong, hắn quay người đi đễ lại một mình Trần Thủ Độ đứng đó, thở dài một hơi rồi nhìn ra hướng phía xa.

Cùng lúc đó, Nhân Minh và Phạm Tu hai người đi qua núi Hoàng Xá đến một trấn nhỏ, nói nhỏ cũng không đúng. Ở đây rất nhiều người sinh sống, buôn bán nhiều thứ, nhưng đa số là lương thực và hắn đã thấy được nhân sinh thật sự, lúc trước sinh sống trong rừng núi tuy có thôn làng nhưng chả ồn ào và nhộn nhịp như này.

“rau tươi đây, chỉ cần 2 văn tiền”.

“1 cân thịt chỉ cần 5 văn tiền, mại vô”.

“xem bói đây, ta thấy ngươi mắt phượng mày tằm là bật chí nhân chỉ cần 10 văn tiền xem cả đời”.

Những tiếng rao thân thuộc này, hắn sao mà quên được, hắn không chủ động bật cười làm phạm tu bên cạnh cũng nhìn hắn một cách khó hiểu.

Chủ công, tự dưng kích động như thế~~

Hắn nhìn xung quanh, những căn nhà ở đây nhìn kiên cố hơn hẵn, kiểu mẫu thiết kế này hắn thầm thấy Đỗ Cảnh Thạc cũng không phải là kẻ chỉ biết đánh đấm trên xa trường, nhìn dân cư ở đây sống an nhàn hưởng khoái lạc, hắn cũng thầm mừng.

“chúng ta kiếm một nơi dùng chân nghĩ dưỡng đã, mấy ngày này toàn ngủ ngoài rừng núi, lưng này cả ta đã chịu không được rồi”. hắn cười rồi nói với Phạm Tu.

“vâng”.

Hắn và Phạm Tu đi xung quanh để tìm khách điểm, cuối cùng cũng thấy được 1 căn khách điếm nhìn rất được. Các kiểu mẫu của khách điếm đa số du nhập từ phương bắc, 2 tầng và nhiều phòng nhỏ. Hắn vào quán và bảo tiểu nhị cho 2 gian phòng rộng cạnh nhau, tiểu nhị nhìn hắn rồi cũng chả nói gì.

Hắn biết, nếu người khác chắc cũng nhìn hắn như vậy, 1 cái thiếu nhiên trên người đến y phục cũng không được sạch sẽ còn có vài chỗ rách nát mà có tiền để thuê phòng.

Vào phòng, trong phòng chỉ có 1 cái bàn và ghế, thêm 1 chiếc giường bằng gỗ đơn sơ. Để đồ đạc trên người, hắn ngã người ra nằm xuống giường, thì nghe tiếng gõ cửa.

“ Chủ công, là ta đây”.

“Phạm Tu huynh, cửa không khóa vào đi”.

Nói xong câu này, hắn mới phát hiện cánh cửa này có khóa cũng không làm gì được, chỉ cần người có lực mạnh 1 tý phá cửa là chuyện dễ như ăn cháo.

“ Sắc trời hôm nay đã không còn sớm, không biết Phạm Tu huynh tìm ta có việc gì?”

“ Chủ công, ta định ngày mai sẽ tìm các trai tráng tuấn kiệt ở trong trấn, xem thử có ai có chí hướng theo chủ công hay không?”.

Hắn cũng đang nghĩ đến việc này, nếu là trông chờ vào Phạm Bạch Hổ chi bằng trên đường đi thu thập 1 ít tráng kiệt, tiện thể tìm nơi địa lợi mà làm nơi cứ địa.

Binh gia có nói, muốn một chi quân mạnh phải hiểu lòng quân, tướng phải tài hiểu hiệu triệu mới có để quân lính nghe theo, không đạt được này thì đừng nói là cầm quân, nếu cả làm gia trưởng thì con cháu cũng khó mà tuân theo.

“Vậy Phạm Tu, có cách gì để chúng ta hiệu triệu mọi người nghe theo, bây giờ trong trấn ai cũng sống một cách nhàn nhã, đừng nói là đánh trận ngay cả bảo bọn hắn làm 1 việc nhỏ cũng không thèm để tâm đến chúng ta”.

Đến lúc này, Phạm Tu cười, đây có lẽ là lần đầu hắn thấy Phạm Tu cười, nụ cười trên gương gặp thanh tú nhìn hắn lúc này đúng thật là đẹp.

“ta có một sách lược, khi trước đọc nhiều binh thư nên đã tích góp ra được. Đó là Cửu Niên Tam Tích”.

“ Nếu chủ công hiểu rõ thế sự, giảng bài với dân, bọn họ tất sẽ hiểu”.

Nghe đến đây, hắn cũng tý nữa là quên cái gốc rạ này, Phạm Tu khi đó còn được gọi là “Cảm Ứng Cư Sĩ”, hắn từng khuyên mọi người hiểu cửu niên tam tích, nói nôn na là khuyên mọi người nhiều năm tích trữ 3 thứ, lương thực, quần áo và vũ khí. Mọi người khi đó nghe xong, lập tức theo hắn đợi đến khi Lý Bí khởi nghĩa hắn và mọi người đầu quân đi theo.

Hắn cũng không nói gì cười, gật nhẹ đầu.

Phạm Tu không ngờ, chủ công mình cũng không hỏi gì nữa, phải chăng chủ công đã biết mình toàn bộ kế sách. Quả nhiên là người mà hắn chọn.

Nếu mà Nhân Minh biết Phạm Tu ý nghĩ chắc hắn sẽ cười phá lên, tuy hắn thông minh nhưng cũng không hiểu rõ về binh pháp như Phạm Tu, hắn được ưu ái là người đã nhìn hết quá trình, và hiểu mọi người với việc người xưa thường rất dễ đoán, họ không tính kế sâu xa tâm địa cũng tốt hơn.

Sáng hôm sau, bọn hắn bắt đầu dạo quanh trấn, vẫn như hôm qua nhộn nhịp, không khí này không biết còn duy trì được bao lâu nữa chỉ mong bọn hắn sẽ lạc quan hết quản đời còn lại.

“người ở phía trước nhanh tránh ra, tránh ra mau, ngựa này mất kiểm soát rồi”.

Đang suy nghĩ, thì hắn nghe tiếng hét mọi người xung quanh bắt đầu hoảng loạn la hét lên. Chưa kịp định hình, thì Phạm Tu đã bước lên đứng trước mặt hắn, chuẩn bị để cản ngựa sắp đụng bọn hắn.

Thì có một bóng người lướt qua bọn hắn, hai tay vung ra khí như sơn hà, chặn lấy đầu ngựa quật sang một bên, lực đạo của hắn rất lực bật ngựa bay sang làm đỗ vỡ các sạp hàng. Hắn nhanh chân, chạy lại đè lên ngựa, nhất quyền đánh vào đầu ngựa kình lực của quyền như phá đá. Ngựa ăn xong nhất quyền, chết tươi tại chỗ mọi người xung quanh thì hoảng sợ, đến cả ông chủ của con ngựa cũng không dám lên tiếng bồi thường.

Nói đùa, nhất quyền đó nếu vào người có khi còn thịt nát xương tan chứ chả đùa.

Phạm Tu mở miệng khen: “ tốt, người này trời sinh thần lực.”

Nhân Minh cũng cười, đến cả hắn cũng không tin những gì trước mắt, một quyền đánh chết ngựa đang mất kiểm soát, cái này không phải là người nữa rồi.

“Phạm Tu, nếu huynh và vị tráng sĩ này đánh nhau thì ai hơn”?

Phạm Tu cũng trầm ngâm, hắn cũng không xác định được.

“Chúa Công, nếu là luận bàn ta có lẽ đánh không lại hắn, nhưng trên chiến trường ta chưa chắc đã thua qua hắn.”

Hắn vẫn tin tưởng phạm tu, đừng nhìn Phạm Tu bây giờ có chút yếu nhưng xét toàn thể hắn đã rất mạnh, trong 12 sứ quân cùng hắn đối kháng rất ít, chưa kể Phạm Tu chưa đạt đỉnh phong, nếu đạt đỉnh phong thì 1 mình hắn cân 2 vị tráng sĩ này cũng có thể.

“hệ thống, có thể cho ta xem thông tin của hắn không?”.

“ Cường Bạo Đại Vương Phùng Bạo

Võ Lực : 90 trí lực : 80thống soái: 86mị lực: 88

Vũ khí: không

Vũ kỹ: toái quyền, đoạn đao, hỗ gầm. ( có thể xuất hiện kỹ năng ẩn )”

Thế mà lại là Phùng Bạo, không phải Phùng Bạo hiện tại đang ở thanh hóa sao, không lẽ do ta mà hắn đã lên đây. Nói như vậy, có lẽ chiến loạn sắp bắt đầu rồi, vậy Đinh Bộ Lĩnh chẳng phải đã chuẩn bị mọi thứ rồi sao.

Nhắc đến Phùng Bạo một chút, ông được biết nhiều qua truyền thuyết,theo truyền thuyết ông là duy nhạc thần tướng chuyển thế, lúc sinh ra ông khôi ngô tuấn tú, mắt sáng như sao, tiếng như hổ gầm, tướng mạo đường hoàng, khí chất hơn người. Nhưng ông tính tình Bạo ngược nên được đặt tên là Bạo.

Khi nhỏ, ông thông minh lanh lợi, khỏe mạnh hơn các bạn đồng trang lứa, nên bố mẹ nuôi ông rất vất vả. Lớn lên, tính khí ông nóng nãy, càng ngày càng ngay ngược không ai dạy được ông. Đến 9 tuổi thì bố mẹ ông qua đời, từ đó ông, chuyên nghề trộm cướp.

Cuộc đời lúc nhỏ là thế, nhưng khi trưởng thành ông đã giúp làng bối la phát triển vượt bật, dân chúng biết canh tân khai hoang đất, từ đó, mọi người nghe theo ông, sống 1 cuộc sống ấm no đầy đủ.

Trở lại chuyện lúc nãy, Phùng Bạo cũng dạy, tay kéo xác ngựa nhìn về phía ông chủ kia, rồi nói.

“ta đánh chết ngựa ông, theo lí là ta phải đền, nhưng do nó hung hãn làm nhiều người bị thương, đây là trừ hại, nên ta sẽ không đền bù gì cho ông cả, còn xác con ngựa này, ông muốn lấy thì cứ lấy ta không nói nữa lời”.

“tráng.. tráng sĩ, ngươi cứ việc cầm đi, ta không cần, ta không cần đâu.”

Tên kia, miệng lắp bắt,run rẫy sợ tái xanh cả mặt, nói xong hắn quay người đi ngay. Phùng Bạo cũng không giữ hắn lại, tay phải dùng lực nắm con ngựa đặt lên vai rồi đi.

“tráng sĩ, xin dừng bước”.

Tiếng nói này, không ai khác ngoài Nhân Minh, mọi người nhìn hắn trân trân không biết tên này có phải người điên không, sao lại gọi tên hung thần này quay lại.

Phùng Bạo cũng nhíu mày, hắn cũng không quen tên thiếu niên này, sao hắn lại gọi ta, nhưng hắn càng chú ý đến Phạm Tu bên cạnh, người này cho hắn cảm giác nguy hiểm.

Phùng Bạo nói: “ thiếu niên, ngươi có việc gì?”

“chúng ta lựa một nơi rồi nói chuyện vậy, ở đây nói có chút không tiện”.

“được thế đến nơi ở của ta đi”.

3 người cùng nhau đi, đến một cái trại cũ kĩ, mở cửa bước vào, trong đó khoảng 20 đến 30 mươi người, đa số là thanh niên, cao to vạm vỡ. Ai cũng dùng ánh mắt hiếu kì nhìn qua Nhân Minh và Phạm Tu.

“Bạo, 2 người này là ai thế”?

“các ngươi hỏi làm gì, cố gắng tập luyện cho ta, dạo này thời tiết không được tốt đâu.”

Nói rồi hắn bỏ xác con ngựa xuống đi vào, Nhân Minh và phạm tu cũng đi theo, còn tên vừa nãy thì ngơ ngác, trời hôm nay nắng to mà, cũng đâu có mây sao lại không tốt được.

Vào nhà, hắn rót nước cho 2 người, tuy hắn bạo ngược ngang tàn, nhưng cũng hiểu thời thế, 2 người này cho hắn cảm giác không đơn giản.

“ ngươi hiện tại, huấn luyện trai tráng trong vùng rốt cuộc là để làm gì?”

Nhân Minh hắn đi vào thẳng chủ đề, không lòng vòng. Hắn hiểu người như Bạo, nếu mà lòng vòng chắc phải động đến vũ lực mới giải quyết được.

“ chỉ là để bọn hắn khỏe mạnh một chút, giúp ích được gì đó thôi.” hắn cứ thế mà nói ra.

Nhân minh cười rồi nói: “ thiên hạ sắp đại loạn, không chỉ các vùng lớn mà đến các thôn trang nhỏ cũng bị liên lụy, ngươi sợ lúc chiến tranh sẽ ảnh hưởng đến nên bảo bọn hắn tập luyện.”

Hớp một ngụm nước, hắn nói tiếp:

“ câu lúc nãy ngươi nói, chắc hẵn ngươi đã biết được kinh thành bây giờ không yên ổn, nên bảo bọn hắn chuyên tâm phải không?”

Ánh mắt của hắn trở nên sắt bén, nhìn vào Nhân Minh.

“lời này của ngươi có ý gì? Bọn Ta chỉ đơn thuần là luyện tập mà thôi”.

“ Đất nước sắp chuẩn bị cho cuộc chiến, ai cũng chiêu mộ cho mình người tài, lúc sáng ta thấy ngươi, thân sinh thần lực và cách ngươi huấn luyện bọn hắn, ta biết ngươi đang chờ thời cơ”.

“chi bằng chúng ta cùng nhau, dẹp loạn tất cả đễ giang sơn đưa giang sơn này đến ngày thái bình”.

Hắn cười phá lên, nhìn Nhân Minh như kẻ ngốc, một cái 11 mười 12 tuổi thiếu niên cũng dám nói ra lời này.

“chỉ bằng ngươi 2 người có thể để giang sơn này thái bình?”

“nếu hơi người bọn ta thì không, nhưng thêm ngươi và cả dân chúng cả đất nước này thì được.”

Hắn cười nhẹ, rồi nói tiếp :

“ một đất nước muốn thái bình, không phải là do vua tốt hay không, mà là do dân, “dân giàu thì nước mạnh” , người là vương thì phải hiểu lòng dân, hiểu bề tôi cần gì? Kẻ chỉ biết tranh quyền đạt thế thì không xứng làm vua”.

Bạn đang đọc Hệ Thống Đỉnh Phong Đại Việt sáng tác bởi Nhanvuvan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhanvuvan
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.