Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trương Viện

Tiểu thuyết gốc · 1681 chữ

18 năm trước...

Bên căn hẻm nhỏ phía tây kinh thành, một đám ăn mày rách rưới nằm co ro, cụm lại một gốc, manh áo rách để lộ ra những thớ thịt đen thui bẩn thỉu, mùi hôi thối từ chúng bốc lên nồng nặc, khiến cho đám nhà giàu vô tình đi qua cũng quên luôn cái lạnh của tiết trời đông mà mau chóng rút lấy đôi tay vừa nãy còn đang cuộn lại trong ống tay áo ra để mà bịt lại mũi. Mà thực sự đám ăn mày này thối thực, cái mùi thối như muốn bốc lên cả một toà thành lớn phồn hoa này vậy, con mẹ nó chứ, đám ăn mày này, sao không đi tắm đi chứ? À mà với cái tiết trời đông này nhảy xuống sông mà tắm thì chẳng phải là rét mà chết luôn hay sao, ừ mà chết cũng tốt đấy chứ, ai bảo chúng là ăn mày, thật làm mất mặt thể diện của vương triều ta.

- Này này, tránh ra, chiếm chỗ rồi đấy!

Một tên ăn mày hét lớn, thẳng và chuẩn vào tên ăn mày trẻ tuổi hơn - chắc là vậy – định ngồi xuống chỗ hắn. Con mẹ nó chứ, chỗ đã có chủ rồi còn muốn chiếm vào, may mà đây là chỗ để xin ăn đấy, chứ ngồi chiếm ngay chỗ ở nơi khác mà xem, có muốn treo cổ chuộc lỗi cũng không có dây mà treo đâu đấy. Đám thanh niên thời nay càng ngày càng liều, khốn thật!

- Dạ, con xin lỗi bác ạ!

“Mẹ nó! Cái giọng nó mới ngọt ngào làm sao, phải là con gái thì bố mày lại đặt mày lên trên đầu luôn rồi ấy chứ!” tên ăn mày già lộ vẻ suy tư.

- Được rồi con ạ! Giờ thì con cút đi được rồi!

- Dạ con cút … Cút con mẹ mày chứ! Bố mày đai đen Karatedo đấy!

Thanh niên hét lên một tiếng rồi đá ra một đá thật đẹp, thật tuyệt, nếu mà có ban giám khảo ở đây thì huy chương vàng về hắn luôn rồi chứ đâu. Đá đẹp thế cơ mà, đẹp đến mức mà lão chết thẳng cẳng luôn, mắt lão mở to ra, y như rằng lão vừa bất ngờ lẫn kinh ngạc vì vừa được chiễm ngưỡng sự đẹp đẽ cuối đời vậy. Lão chết thật tuyệt, lại ít thêm một ít khí bẩn. Haizza! Giá mà ngày nào cũng có một đòn đá như vậy thì kinh thành này có phải sạch rồi không?!

Một lát sau thì xác lão bị đám ăn mày bên cạnh hò hét đưa vào trong con hẻm nhỏ, được một hồi thì làn khói cũng bóc lên nồng nặc. Đám ăn mày này thật là, cần gì phải làm ma chay nhanh thế chứ, chưa đầy một canh giờ đã thắp hương cho lão rồi. Mà đám này cũng thật là, có tác phong nhanh nhẹn như vậy, sao lại không đi lính cơ chứ, lại có cơm ăn áo mặc, chỉ là chết khi nào chẳng hay thôi. Sống mà phải khố rách áo ôm như vậy, sao không đi lính chết quách đi cho xong chứ?

- Con mẹ nó! Thơm thật!

Thanh niên lẩm bẩm.

Mà nói thêm về tên thanh niên này thì hắn chính là một tên lạc loài thứ thiệt. Hắn vốn không phải là người của thời đại này, hắn tên Trương Viện, con nhà ai thì không ai biết, chỉ biết là khi hắn vào Đại học, miệng cứ bô bô rằng hắn là con cháu đời sau của Trương Hán Siêu, Trương Hán Siêu là ai cũng không ai biết, chỉ biết là tên này là cái gì đó ghê gớm lắm, cao siêu lắm mà thôi. Hắn là một thanh niên yêu sử, ngày ngày học sử, đêm đêm nói sử, vì thế nên đầu hắn chỉ toàn sử với sử và mơ ước xuyên không mà thôi, còn Karate gì gì đấy thì học qua loa đại khái thôi. Mà vẫn nhớ ngày đầu hắn đi hẹn hò, bạn gái hắn buột miệng bảo một câu “giá mà môn sử thành môn tự chọn thì tốt anh nhỉ, nay em học sử cô nói gì mà em quên sạch luôn?”, mặt hắn sắc lại, nhăn lại, khô lại, đỏ bừng, chiếc giày Bitis Hunter vừa được hắn mua sáng đấy để mang đi tán gái cũng va vào nhau cộp cộp. Hắn bắt đầu thấy hối hận vì không hẹn ả đi bơi thuyền, nếu mà đang ở trên sông thì hắn đã có thể đẩy ả xuống đấy cho ả tỉnh táo lại được rồi. Nhưng mà có sông đâu, nên hắn không nhịn được nữa, bảo “Thế hệ trẻ không biết lịch sử cha ông thì cái đất nước đấy thành cái đất nước vô hồn, cái nước khô cằn à? Thế còn tính gì là đất nước nữa chứ? Thành khu công nghiệp con mẹ nó luôn đi! Thế nên, cái ngày mà môn sử thành môn tự chọn chính là ngày tao đầu thai lại đấy, mày cố sống cho đến ngày đó đi!”, hắn cứ thế xách giày tiêu sái quay lưng bỏ đi, để bạn gái hắn ở lại bơ vơ, chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra và chưa biết thanh toán bữa ăn như thế nào. Mấy tháng sau thì người ta đề xuất nó làm môn tự chọn cho một cấp thật, và để giữ thể diện thì hắn viết thơ lên bức tường của cái toà KTX chất lượng tốt nhất Đông Nam Á thế kỷ XX, lời thơ như sau: “Bốn bể trong xanh một tiếng lòng; Tám phương lạc lõng một kẻ khùng; Ngàn năm sau nữa Lý, Trần, Lê; Duy chỉ còn ghi ba bốn dòng.” Rồi cứ vậy, hắn nhảy xuống, thế là xong, hắn đến đây! Còn bức tường thì được sơn lại rồi.

Tính ra dù hắn khùng khùng một đời, nhưng cũng tính là một kẻ biết giữ chữ tín đấy! Thật đúng là một bậc quân tử, nhưng quân tử như hắn thì quân tử làm mẹ gì chứ? Ai đời đất nước sắp thành nước công nghiệp rồi mà còn muốn ôm cái tư tưởng sống chết vì cái nghề không đào ra tiền cơ chứ? Lịch sử, con mẹ nó, tạo ra giá trị thặng dư từ những câu chuyện ngày xửa ngày xưa à? Vớ vẩn thật! Quân tử thế này, chết cũng đáng! À, đầu thai cũng đáng!

Còn nơi đây lại chính là Vương triều của nhà họ Lý, họ Lý cũng thật giỏi, đến tận bây giờ vẫn chưa chọn ra ngôi thái tử, mà thân là hoàng đế vẫn ung dung tự mình vác giáo ra chiến trường, ông vua này thế mà anh hùng thật. Mà nói ra thì đến được nơi đây cũng vừa hay là hợp với ý họ Trương đấy, xuyên không rồi, dùng kiến thức lịch sử để kiếm tiền, làm giàu, đảo loạn triều chính, sau đó thì đi đến đỉnh cao của nhân sinh. Và giờ hắn đi đến đỉnh cao thật, thấy đấy, trong đám ăn mày giờ đây có ai dám phiền hắn nữa đâu. Cứ đánh con mẹ thằng to trước, thì thằng con lại chẳng im răm rắp mà nghe theo đấy ư?

- Hôi thật! Con mẹ nó, hôi thật! Hệ thống! Hế thống!

Hắn vừa ngồi lại chỗ của tên ăn mày vừa rồi, miệng lại lẩm bẩm cái gì mà “Hệ thống” đấy!

- Khốn nạn thật, người khác xuyên không thì có hệ thống, từ đó mà đi đến đỉnh cao của nhân sinh, sao ta lại phải chịu cảnh xuyên không đi làm ăn mày cơ chứ! Muốn chửi tục ghê ý nhỉ! Nhưng là chốn đông người vẫn là nên giữ chút ý tứ thì hơn! … QUAN HỆ MẪU THÂN NHÂN SINH!

Hắn hét thật lớn, thật là hả dạ. Chẳng ai quan tâm cả! Bởi ngày nào mà đám ăn mày ở đây nó chẳng hét, nó hét trước mặt quan, quan còn thưởng cho chúng tiền, dân chúng đi qua ai cũng khen cả. Còn nhớ cái lão quan gì vừa cáo lão hồi hương đấy, nhà lão giàu lắm, nhưng thanh liêm lắm, hồi lão vừa lên nhậm chức tri châu ở Diễn Châu, lão bảo rằng trong vòng năm năm không dẹp được lũ ăn mày này thì lão sẽ từ quan về quê, nhờ ơn của lão mà lũ ăn mày từ Diễn Châu chạy về kinh thành, Diễn Châu từ đó mà sạch bóng lũ hôi thối bẩn thỉu, thật đúng là một vị quan đức độ. Nhưng, lão vẫn cáo lão hồi hương, lý do là không thể chấp nhận được việc lũ ăn mày ăn xin ngay tại kinh thành, quan viên triều đình làm ăn thật thất đức, để vị quan đức độ vậy phải cáo lão hồi hương, bực thật, lão cũng bực thật. Mà về quê xong, lão có ở yên an hưởng tuổi già đầu, nỗi lo đất nước, nỗi lo cho dân nghèo vẫn còn đau đáu trong lòng lão. Thế là, lão một mình một ngựa đi khắp nơi giúp dân nghèo, còn nhớ năm trước bão lớn lắm, lão mang theo mười vạn lượng bạc đến quyên cho châu Ma Linh dựng lại nhà cho dân nghèo, tiền giao hết cho quan địa phương. Nhưng không biết làm ăn thế nào mà nửa tháng còn chưa dựng lại được nhà cho dân, dù có kế hoạch gì thì cũng phải làm nhanh lên đi chứ! Lão bực lắm, lão kiện đến tận nhà chúng luôn. Quan địa phương không biết làm sao cho phải, đành phải trả lại sạch tiền cho lão, danh tiếng của lão cứ thế một vang. Giá mà quan nào cũng biết thương dân như thế, yêu dân như thế có phải tốt rồi không?!

Bạn đang đọc Hoa Giữa Đế Đô 2 sáng tác bởi yuanhuang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yuanhuang
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.