Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Q1.C11: Mao Sư Vương

Tiểu thuyết gốc · 2877 chữ

Thành Định Biên thuộc phủ Hà Giang, là thành trì biên giới duy nhất cùng Dung quốc. Nơi đây canh phòng rất là nghiêm ngặt, cường giả toạ trấn nhiều không kể hết, ngoài ra còn có hơn mười vạn tinh binh Ngô quốc đóng quân. Đừng nói là có người muốn đến làm loạn, cho dù là cường đạo cũng không dám ở gần đây mà tác oái.

Ngô, Dung hai nước đã hoà bình hơn mấy trăm năm, đã trãi qua nhiều thế hệ không biết đến chiến tranh. Thế nhưng lịch sử của hai nước là được viết lên từ xương máu, không bên nào là không đề phòng lẫn nhau.

Nhắc đến lịch sự của Ngô Dung hai nước, đó là một quãng thời gian vô cùng đau thương. Ngô quốc khi ấy vẫn còn là một quốc gia nhỏ yếu, luôn bị các nước xung quanh ức hiếp, trong đó nổi bậc nhất chính là Dung triều.

Các cuộc chiến xảy ra triền miên, từng thế hệ người trẻ tuổi nối tiếp nhau ra chiến trường. Nhạn Môn Quan bên dưới là lớp lớp xương cốt của binh sỹ Ngô quốc, người vui tính hay nói đùa rằng, Nhạn Môn Quan mỗi năm sẽ cao hơn ba tất đất, sông Lam Giang mỗi ngày sẽ cạn đi một phần. Bởi vì binh sĩ Ngô quốc sẽ không ngừng ngã xuống, sẽ thề đánh đến người lính cuối cùng, không bao giờ khuất phục.

Từng lớp, từng lớp người ra đi, vô số thiên kiêu còn chưa kịp toả sáng liền đã bị bóp chết. Đó là thời kỳ đen tối nhất của Ngô quốc, bị chèn ép đến không thở được, bao nhiêu người trẻ tuổi, nhiệt huyết còn chưa sôi sục đã phải bỏ mình.

Sau khi Trường Sinh Chân Quân xuống núi, Đạo Uớc được ký kết tại thành Định Biên. Ngô quốc có được hơn bốn trăm năm hoà bình, liền vươn mình mạnh mẽ. Bằng các chính sách đúng đắn, dần trở thành một đại quốc của Nam Hoang, cùng ba nhà Tuy, Dương, Mạnh phân chia thiên hạ. Đến nay chính sách bồi dưỡng người trẻ tuổi của Ngô quốc, luôn được xem là xuất sắc nhất, là kim chỉ nam cho các quốc gia khác nôi theo.

Ngày nay, Dung quốc đã không còn là đối trọng của Ngô triều, thế nhưng phía sau Dung quốc chính là Bắc Châu, đành chỉ có thể nén xuống quốc cừu này. Hai nước ngoài mặt là hoà bình, thế nhưng trong bóng tối vẫn không ngừng so nắm đấm, luôn đề phòng cảnh giác lẫn nhau. Mười vạn đại quân đóng giữ Nhạn Môn Quan, không phải là để cho vui.

_ Báo..

Một nam nhân cưỡi chiến mã chạy thẳng đến trước phủ tướng quân. Lập tức có một binh lính tiến đến mở của, nam nhân một đường đi thẳng đến chính điện.

Bên trong chính điện chính là Long tướng quân, người nắm giữ mười vạn đại quân trong tay. Hắn không câu nệ thân phận, cho phép nam nhân nọ được phép đứng nói chuyện.

Nam nhân trình lên một phong thư, Long tướng quân liền mở ra xem. Sắc mặt bỗng tối sầm lại, hắn không nói một lời, tức tốc khởi hành đến Nhạn Môn Quan.

Phong thư nằm trên bàn, bên trên chỉ viết năm chữ, "Nhạn Môn Quan có biến".

Bên trong khu rừng.

Thiếu nữ tay cầm tiên roi màu bạc, hai chân cong xuống, thân ảnh liền bay lên không trung. Tiên roi vung ra, phát ra âm thanh chói tay quất vào giữa mặt Mao Sư Vương.

Nó kêu lên đau đớn, một vết thương dài lập tức xuất hiện, theo bản năng, nó nhe ra hàm răng sắc bén, cơ thể lúc này đã chi chích những vết thương do tiên roi gây ra.

Mao Sư Vương là hung thú cấp bốn, thực lực có thể so sánh cùng một luyện khí sỹ Nhân cảnh. Chỉ vì cơ thể nó vốn to lớn, khu rừng lại có vô số thân cây, làm cho nó khó lòng di chuyển, không thể phát huy hết thực lực.

Thiếu nữ thi triển bộ pháp, thân ảnh dưới cơn mưa, giống như một con bọ ngựa, di chuyển từ cành cây này sang cành cây khác. Tay phải vun ra, tiên roi uốn lượn như một con mãng xà, ở giữa cơn mưa không ngừng nhảy múa, giống như tiểu tiên nữ hạ trần, vẻ đẹp động lòng người.

Từng âm thanh nóng rát vang lên, tiên roi quét ngang làn nước mưa, nơi nó đi qua từng vệt sáng xuất hiện. Tốc độ nhanh đến chóng mặt, có cảm giác như những vệt sáng đang vui đùa xung quanh thiếu nữ. Tựa như cánh bướm vờn quanh đoá hải đường.

Chỉ có điều, những cánh bướm này sắc bén vô cùng. Từng đợt cắt vào cơ thể Mao Sư Vương, máu đỏ cũng theo đó mà chảy ra, hoà huyện cùng nước mưa, thấm đỏ một vùng.

Mao Sư Vương hoàn toàn bị động, chỉ biết dùng da dày thịt cứng của mình mà chóng đỡ. Từng đợt đau đớn truyền đến, làm cho hung tính của nó càng dâng lên, Mao Sư Vương bổ nhào về phía thiếu nữ, nó muốn xé nàng ta ra thành từng mảnh.

Thiếu nữ cúi thấp người, rút từ khủy chân ra một thanh đoản đao, nàng cắm thẳng đoản đao vào giữa ngực Mao Sư Vương. Đoản đao dài hơn một tất, đối với Mao Sư Vương chỉ giống như là ong đốt. Nó vung thủ trảo về phía thiếu nữ, gầm lên một tiếng giận dữ.

Song thủ phía trước, thiếu nữ liền lùi về sau, tiên roi bắt lấy một cành cây, cơ thể nàng liền theo đó mà xuất hiện bên trên một thân cây đại thụ.

Mao Sư Vương điên cuồng lao đến, nó dùng đầu hút bay cả một thân cây. Thiếu nữ chưa kịp thoát đi, cả cơ thể bị văng ra xa hơn ba mươi thước. Khi nàng dần ổn định cơ thể, Mao Sư Vương liền bổ nhào đến, muốn dùng chân dẫm nát cơ thể nàng.

Trong thời khác sinh tử, thiếu nữ vun ra tiên roi, bắt lấy cành cây bên trên, tay phải liền dùng lực, cơ thể bay lên không trung. Đoản đao cắm mạnh vào một thân cây, cả người nàng treo lơ lửng trên thân cây đại thụ.

Mao Sư Vương tấn công bất thành, nó dùng thủ trảo muốn đập nát thiếu nữ.

"Ầm"

Thân cây đại thụ liền ngã rạp, thiếu nữ thi triển bộ pháp, lần này nàng đã thoát đi an toàn.

Thiếu nữ thi triển một bộ tiên pháp cao giai, lần này nàng không dùng tiên roi trực tiếp tấn công Mao Sư Vương. Tay trái cầm đoản đao, tay phải cầm tiên roi, nàng bật cao lên không trung, tiên roi quấn lấy chân trước của Mao Sư Vương.

Thiếu nữ thôi động nội lực, những công pháp bình thường sẽ không cần đến nội lực để gia trì. Nhưng những bộ công pháp cấp cao, cần phải có nội lực để thôi động. Công pháp đẳng cấp càng cao, sẽ cần phải có nhiều nội lực hơn.

Nội lực đối với một luyện khí sỹ rất quan trọng, chúng là thứ có hạn, trong chiến đấu nếu ngươi khô kiệt nội lực, đó chính là tử cục của ngươi.

Thiếu nữ muốn sử dụng đại chiêu, tiên roi được nội lực gia trì lập tức nóng đỏ, giống như vừa được đun nóng ở nhiệt độ cao.

Mao Sư Vương chân trước cảm thấy nóng rát, nó điên cuồng vùng vẫy, rống lên từng âm thanh đau đớn.

Thiếu nữ một lần nửa thi truyển bộ pháp, cơ thể như một con cá nhỏ bơi dưới mặt hồ. Tiên roi quấn lấy cơ thể Mao Sư Vương, không ngừng siết chặt, làn da dày của nó bị nhiệt độ làm cho bốc lên khói trắng.

Hung thú không chỉ đơn giản là có da dày thít béo, hay là man lực mạnh mẽ. Người ta sợ hãi chúng, là bởi vì chúng còn có năng lực thiên bẩm.

Mao Sư Vương rống lên một tiếng, những chiếc lông mao trên người nó phát ra ánh sáng màu đỏ. Một cổ lực lượng bành chướng, hắt văng thiếu nữ ra phía xa, nó điên cuồng đuổi theo nàng ta. Nơi nó đi qua cây cối đều bị hút văng, khoảnh rừng chẳng mấy chốc đã bị san phẳng.

Thiếu nữ mất đi ưu thế, nàng bộ pháp thi chuyển đến cực hạn, chật vật né tránh. Nhưng cuối cùng hung thú vẫn là hung thú, bọn chúng không có trí tuệ, nàng cầm đoản đao trong tay, lợi dụng hình thể to lớn của Mao Sư Vương. Dẫn nó đi đến một thân cây lớn, làm một động tác đảo người đơn giản.

Mao Sư Vương đâm sầm vào thân cây, thân cây rất lớn run lên bần bật, khiến nó có chút choáng váng. Thiếu nữ từ phía trên xuất hiện, nàng lao xuống cắm sâu thanh đoản đao vào giữa đầu Mao Sư Vương.

Nhưng khi đoản đao vừa va chạm, cổ lực lượng kia một lần nửa xuất hiện. Thiếu nữ đã nếm được sự lợi hại của nó, nàng chủ động tránh né ra phía xa, thân ảnh ổn định đứng trên mặt đất.

Mao Sư Vương cảm nhận được nguy hiểm, nhân loại này đem đến cho nó cảm giác rất đáng sợ. Còn đáng sợ hơn cả đồng loại đã truy sát nó, khiến nó phải đi đến nơi này. Theo bản năng nó muốn tránh xa nàng ta, một đường chạy thẳng vào khu rừng.

Thiếu nữ dáng người thẳng tấp, như một cây thương cắm trên mặt đất. Bầu trời cơn mưa đã tạnh, y phục trên người nàng ướt sủng, để lộ ra từng đường cong cơ thể, thật khiến người khác thật khó mà hít thở. Ánh mắt nhìn về hướng Mao Sư Vương bỏ chạy, tay trái cầm đoản đao, tay phải là tiên roi. Nàng thi triển bộ pháp, quyết truy sát súc sinh kia đến cuối cùng.

Bên trong sơn động, Lý Cửu Cửu mở ra túi hành lý, bên trong có một vài vật dụng cùng bốn quả trứng gà. Hắn nhìn những quả trứng, lại nhớ đến dáng vẻ hung dữ của gà mái, cảm thấy trứng gà này không nên ăn nhiều thì hơn.

Lần này hắn đã rút được kinh nghiệm, hai quả là của Lương Phù Dao, hắn và Đinh Tuyết Long mỗi người một quả.

Trời mưa thế này mà có trứng luộc để ăn, quả thật không khác nào được than trong ngày tuyết rơi. Lương Phù Dao nhìn hai quả trứng trong tay, ánh mắt có chút tiếc nuối, giọng nói như tiếng muỗi kêu.

_ Đại thúc, cái này cho thúc.

Lương Phù Dao cẩn thận đặt quả trứng bên cạnh gã ăn mày, dáng vẻ như sợ gã ta bắt đi mất.

Gã ăn mày vẫn nằm yên bất động, trông gã không khác nào một cái xác chết. Râu tóc rối bù, quần áo lôi thôi, cả người toàn là mùi rượu, không biết là đáng thương hay là đáng trách.

Đinh Tuyết Long càng cảm thấy muội muội thật là tốt bụng, hắn từ nhỏ đã luôn cưng chiều nàng, xem nàng giống như viên ngọc quý giá nhất trên đời mà bảo vệ, chỉ sợ bị người khác cướp mất. Lý Cửu Cửu đã nhiều lần mắng hắn là tên cuồng muội muội, nếu là chuyện khác hắn nhất định sẽ đòi sống chết cho ra lẽ, nhưng việc này hắn chỉ cười nghệch ra không phản bác. Muội khống có gì không tốt, ai bảo muội muội hắn đáng yêu như vậy chứ.

Một năm qua hắn ở môn phái rèn luyện, cuộc sống rất tốt. Đặc biệt hắn luôn được đồng môn coi trọng, sư phụ và các trưởng lão ai cũng ra sức bảo vệ hắn. Nói hắn là thiên kiêu sáng nhất của môn phái suốt mấy trăm năm qua, chỉ cần khai mở thêm hai nguyệt đạo nửa thôi, sẽ trở thành luyện khí sỹ trẻ tuổi nhất của cả Ngô quốc bước vào Nhân cảnh.

Cuộc sống của hắn có thể nói là một đường thẳng, nhưng chỉ có tự bản thân hắn hiểu rõ, hắn phải cô đơn như thế nào. Bởi vì nơi đó không có tên khốn kia, không có muội muội của hắn. Hắn sẽ đợi đến lúc muội muội hắn khai mở huyệt đạo, sẽ manh nàng đến Quang Thánh Điện cùng hắn. Chẳng may nàng không có linh căn, như thế cũng không sao, hắn cũng sẽ nói với sư phụ. Ngài ấy rất thương hắn, chắc hẳn là sẽ đồng ý, hắn muốn cả đời này sẽ luôn ở cạnh bảo vệ cho nàng.

Lương Phù Dao ngây ngô nói.

_ Trời tạnh mưa rồi.

Lý Cửu Cửu nhìn ra ngoài, quả thật cơn mưa đã tạnh hẳn.

_ Đúng vậy, chúng ta ra ngoài thôi.

Đinh Tuyết Long nắm lấy tay muội muội, nhìn sang Lý Cửu Cửu, vẻ mặt ấy nấy

_ Ta mang muội ấy về trước, ngươi có thể tự mang đóng thiết thạch về được không?

Lý Cửu Cửu cũng có suy nghĩ như vậy, chỉ là hắn chưa kịp nói ra. Lương Phù Dao đã lạnh đến mặt mài trắng bệch, sức khoẻ của nàng là quan trọng hơn. Bè gỗ hắn có thể tự mình đưa về, chỉ cần suôi theo dòng nước, không phải việc gì quá khó khăn.

Đinh Tuyết Long ngồi sổm xuống, ánh mắt cưng chiều nhìn muội muội.

_ Lên lưng ta, ca ca sẽ cõng muội về.

Lương Phù Dao cảm thấy mình vẫn có thể tự đi được.

_ Muội có phải không đi được đâu.

Đinh Tuyết Long nghiêm khắc hơn.

_ Muội lại không nghe lời rồi.

Lý Cửu Cửu thật không thể nhìn thấy cảnh này thêm được nửa.

_ Đường mưa rất trơn, rất nguy hiểm, muội để hắn cõng về đi. Đừng lo lắng hắn sẽ mệt, tên này trời sinh mệnh trâu mà.

Đinh Tuyết Long lửa giận bừng bừng, chỉ muốn cho tên khốn nạn đó một trận. Nhưng khi hắn cảm nhận được muội muội đã nằm trên lưng mình, tâm tình lập tức tốt trở lại, vẻ mặt tươi cười.

_ Đi thôi…về nhà nào.

Đinh Tuyết Long cõng muội muội trên lưng, đường đất rất trơn, hắn phải rất cẩn thận để không bị ngã. Tuy rằng rất mệt, nhưng vẫn không dám để muội muội hắn tự đi, sợ rằng nàng sẽ té ngã.

_ Tuyết Long ca ca, khi nào thì huynh sẽ đi?

Lương Phù Dao nhẹ giọng hỏi, âm thanh ngây thơ giống như một đứa trẻ đòi kẹo. Nhưng nó lại làm cho Đinh Tuyết Long cảm thấy như bị bóp ngạt, hắn phải đi, dù muốn hay không hắn cũng phải trở về môn phái.

_ Muội có muốn cùng ca ca đi đến đó không?

Lương Phù Dao hớn hở ra mặt.

_ Muốn, ca dẫn muội đến nơi đó đi.

Đinh Tuyết Long sốc nàng lên vai một cái.

_ Được, đợi khi nào muội lớn thêm một chút, ca sẽ mang muội đến đó.

Lương Phù Dao ánh mắt lanh lợi, cố tỏ ra bộ dáng trưởng thành.

_ Muội đã lớn rồi, không thể đi bây giờ sao?

Đinh Tuyết Long cưng chiều nói.

_ Ca còn phải trở về báo lại cho sư phụ, sau đó mới có thể mang muội đến đó không phải sao.

Nàng suy nghĩ cảm thấy cũng đúng, đâu thể tự dưng không xin phép mà đã đến, như thế là không lễ phép.

_ Vậy ca trở về đi, ngày mai trở về liền đi.

Đinh Tuyết Long bật cười, muội muội hắn vẫn luôn đáng yêu như vậy.

_ Muội nặng thật, sắp thành heo rồi, nữ nhân mập sẽ không xinh đẹp đâu.

_ Không nha, muội không hề mập, Cửu Cửu ca còn nói muội thật đáng yêu nửa.

_ Tên đấy thì biết gì, ca ca muội mới là nói đúng.

_ Không, muội không mập.

_…

Lý Cửu Cửu trước khi rời đi sơn động, hắn nhìn quả trứng luộc trong tay. Cuối cùng hắn quyết định đặt xuống bên cạnh quả trứng của Lương Phù Dao. Gã ăn mày này, vẫn là đáng thương hơn.

Ba người vừa rời đi, gã ăn mày liền mở mắt, đôi mắt ẩn chứa sự lạnh lẽo, cô đơn, giống với một con sói hoang hơn là một người say rượu. Gã vươn mình ngồi dậy, tay sờ lấy món đồ bên cạnh, thân thiết giống như một bằng hữu lâu năm. Nhìn đóng lửa và hai quả trứng trên mặt đất, gã nhẹ nhếch môi.

Bạn đang đọc Hoa Lương Nhân sáng tác bởi conheomauxanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi conheomauxanh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.