Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Q1.C19: Ngư

Tiểu thuyết gốc · 3188 chữ

Bến thuyền.

Mặt trời đã lặn mất tâm hơi, cả bến thuyền chỉ còn lại ánh sáng mờ nhạt của những chiếc đèn lồng. Người hiếu kỳ nơi nào cũng là có, bọn họ ẩn mình vào một nơi mà bản thân cho là an toàn nhất.

Hai nhóm người đứng tách biệt ở hai nơi bến thuyền, ngay vị trí trung tâm đó là hai thân ảnh.

Diệp Tông thở hồng hộc, tay phải cầm đại kiếm, gương mặt đã có chút thấm mệt.

Vừa rồi hắn đã cùng nữ nhân giao thủ qua hơn năm mươi chiêu, đến giờ vẫn chưa thể làm gì được đối phương. Điều đáng nói là nữ nhân này chỉ đứng vững tại một vị trí, trường kiếm cắm trên mặt đất chưa hề ra khỏi vỏ.

Hắn không phải kẻ ngốc, nữ nhân này chắc chắn là đang ẩn tàng thực lực. Lần này chính xác là hắn đã va phải một tảng đá cứng.

Trong mắt người bình thường giống như Nhược Lai, hắn có thể là một luyện khí sỹ cao cao tại thượng. Nhưng bản thân hắn hiểu rõ, vị trí của hắn trong giới luyện khí là ở nơi nào.

Hắn hơn bốn mươi tuổi mới bước chân vào cảnh giới Địa Tiên, tư chất bản thân có hạn, hắn tự nhận đời này không thể tiến xa hơn được nửa. Chính vì vậy hắn đã lựa chọn rời khỏi tông môn, tìm một thế lực nương nhờ, hưởng thụ cuộc sống xa hoa của chính hắn.

Nhìn nữ nhân trẻ tuổi trước mắt này, hắn có chút ganh tỵ.

_ Ta đời này tự nhận không có gì tài giỏi, bốn mươi tuổi bước vào Địa Tiên cảnh, điều này cũng không xem như là đáng tự hào. Nhưng ta không phải là người dễ bỏ cuộc, ta có một kiếm gọi là "Bát Phương", cô nương, xin hãy cẩn thận.

Kiếm ra không trung liền động, khí thế giống như sóng biển cuộn cuộn. Kiếm chiêu không hề hoa mỹ, cũng không hề thanh thót, chỉ đơn giản là lấy man lực làm chủ đạo, muốn nghiền ép tất cả.

Đại kiếm thét dài trong gió Đông Hải, phát ra từng đợt ánh sáng, kiếm ảnh bàn bạc giống như cả ngàn con kình ngư đang vượt thác lớn, vô cùng tráng lệ.

Tiểu Nạm khẽ nhíu mài, nội lực hộ thể được cũng cố đến cực hạn, nàng luôn tự tin vào bản thân mình, nhưng chưa đến mức không để đối phương vào mắt. Những người đã có thể đi đến bước này, có ai sẽ là người bình thường, ai sẽ không có thủ đoạn của bản thân, há lại để cho người khác dùng thực lực để nghiền ép.

Đại chiêu vừa ra, tiểu Nạm cũng không dám xem thường, nàng tay bắt pháp quyết. Một phật ảnh khổng lồ liền xuất hiện, từng tiếng phật ngâm vang lên, âm thanh làm rúng động cả bầu không trung, cuồng phong bắt đầu thổi mạnh.

Hai nhóm người không ai là không kinh hãi, một màn này có thể nói cả đời họ sẽ không bao giờ quên. Đây chính là sức mạnh của luyện khí sỹ, có thể cải mệnh ngịch thiên, là khát khao của người trong thiên hạ.

A Cẩu miệng không thể khép lại được, hắn sợ hãi muốn bỏ trốn, nhưng Trần hội trưởng vẫn đứng bất động, hắn đành phải cắn răn đứng tại chỗ. Không chạy cũng chết, nếu chạy sẽ chết còn thảm hơn, hắn thở dài trong lòng.

Lý Cửu Cửu nhiệt huyết sôi trào, một màn này cũng quá chấn động đi. Tuy biết hy vọng có được linh căn rất là mỏng manh, nhưng hắn chưa bao giờ thôi hy vọng.

Kiếm ảnh chấn động run lên một cái, sau đó rất nhanh đã ổn định trở lại. Diệp Tông đánh ra một kiếm, mươi hai kiếm ảnh sắc bén lập tức lao đến tiểu Nạm. Nàng vẫn không động, gương mặt lạnh băng không một biểu cảm, đôi mắt lúc này phát ra một thứ ánh sáng màu vàng nhạt, có phần giống với phật ảnh.

m thanh phật hiệu một lần nửa vang lên, lần này chấn động đã dữ dội hơn trước rất nhiều. Mười hai kiếm ảnh bị làm cho đình trệ, cứ như vậy đứng yên lặng giữa không trung.

Nam nhân đánh ra một kiếm, lần này là hai mươi bốn kiếm ảnh lao đến. Phật hiệu tiếp tục vang lên, hai mươi bốn kiếm ảnh lần này đã tiến đến gần đối phương hơn, nhưng cuối cùng vẫn bị chế trụ.

Diệp Tông lại đánh ra hai kiếm, lần lượt là bốn mươi tám và chín mươi sáu kiếm ảnh thoát ly. Giống như một bầy dơi rít lên từng tiếng, điên cuồng lao đến đối phương.

Các kiếm ảnh lần lượt bị chế trụ, khi khoảng cách chỉ là mười thước, tia kiếm ảnh cuối cùng vẫn không thể tiến thêm được nửa.

Diệp Tông vẻ mặt đầy khiếp sợ, hắn thôi động nội lực đánh ra một kiếm thứ năm, đây đã là cực hạn của hắn. "Bát Phương Triều Bái" chính là môn kiếm pháp đã giúp hắn đi ngang trong giới cường đạo, mỗi một kiếm đều mạnh mẽ vô cùng. Chỉ cần một kiếm là đủ để san bằng một toà lâu, mỗi kiếm tiếp theo uy lực sẽ tăng theo cấp số nhân.

Bình thường đối thủ đều tìm cách để trách né, hoặc tìm cách để giảm đi uy lực của "Bát Phương Triều Bái". Nhưng nàng ta chính là muốn ngạch kháng, đây là đạo lý gì, nếu như nàng ta là thổ thuộc tính, chủ tu phòng ngự thì hắn có thể hiểu được. Nàng ta rõ ràng là kim thuộc tính, nếu không phải là nàng ta điên, vậy thì chỉ có một lý do để giải thích. Nàng ta muốn giữ đúng lời nói, "muốn đi qua đây, phải hỏi qua kiếm của ta".

Trong chiến đấu sinh tử, ai lại đi để ý đến những lời như thế. Nàng ta quả thật đặc biệt, khiến cho hắn có chút cảm thán. Nhưng chỉ đơn giản là một chút cảm thán cho kẻ địch mà thôi, hắn nhếch môi, giống như vừa tìm được một ngọn lửa bên trong căn phòng tối tăm.

Trần hội trưởng gương mặt vẫn điềm đạm, nhưng trong lòng đã nổi lên một tia bất an, nữ nhân này chính là quá cương trực.

Một trăm chín mươi hai kiếm ảnh giống như thủy triều ùn ùn lao đến. Phật âm vang vọng cả một vùng, lần này âm thanh đã lớn hơn rất nhiều lần, mọi người bên trên mặt đất không khỏi phải bịt tai đau đớn.

Kiếm ảnh mạnh mẽ không gì cản được, phật ảnh rất nhanh đã vụn nát, những kiếm ảnh vốn bị chế trụ lập tức liền được giải thoát. Bầu trời dày đặc vô số kiếm ảnh, chúng rít gào giữa màn đêm, chưa nói đến uy lực đáng sợ của chúng, chỉ nhìn cảnh tượng này thôi đã đủ doạ người.

Tiểu Nạm bị phản phệ, khí huyết dâng lên đến miệng, nàng cố gắng ép xuống thương thế, nhanh chóng điều chỉnh lại hơi thở.

Diệp Tông nắm bắt thời cơ, hắn giơ cao đại kiếm, một kiếm ảnh khổng lồ xuất hiện trên không trung. Nó đứng ngạo nghễ giữa bầy tiểu kiếm ảnh, giống như là một bậc quân vương.

Kiếm ảnh cao đến hơn trăm thước, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng cả bến thuyền, mọi thứ dưới chân nó đều nhỏ bé đến đáng thương. Kiếm ảnh rơi xuống mặt đất, chuẩn xác nơi tiểu Nạm đang đứng, tốc độ không tính là nhanh.

Diệp Tông muốn đánh cược một lần, hắn muốn nhìn thử xem nữ nhân kia, có thật là sẽ không rời khỏi nơi đó.

A Cẩu lo lắng, giọng nói không ngừng run rẩy.

_ Hội trưởng, chúng ta phải làm sao bây giờ?

Trần hội trưởng khẽ cau mài, từ lúc đoàn nhân mã đến đây, biểu cảm gương mặt ông là lần đầu tiên thay đổi. Ông cũng muốn đánh cược, nữ nhân tính tình cương trực này, có sẽ thay đổi hay không.

_ A Cẩu, ngươi muốn cùng ta cược một ván không?

A Cẩu liền ngây người ra, bây giờ là lúc nào rồi mà còn cá cược cơ chứ.

Kiếm ảnh khổng lồ dần rơi xuống, tất cả ánh mắt đều hướng về nàng. Tiểu Nạm đứng phía dưới kiếm ảnh, lúc này nàng cảm nhận được rất rõ ràng uy lực của một kiếm này. Đừng nói là Địa Tiên, ngay cả một Hoá Thần cảnh cũng sẽ chọn biện pháp tránh né. Uy lực của kiếm ảnh là rất đáng sợ, nhưng tốc độ lại không nhanh, tiểu Nạm nhẹ mở lòng bàn tay, một tiểu đỉnh màu đồng to bằng nắm tay dần xuất hiện. Tiểu đỉnh rời khỏi lòng bàn tay, lơ lưng trên đỉnh đầu nàng.

Linh khí xung quanh như bị tiểu đỉnh hút cạn, ai nấy hô hấp đều trở nên khó khắn. Trần hội trưởng thở dài một hơi, giọng nói có chút thất vọng.

_ A Cẩu nha, nếu ngươi đồng ý đánh cược, ta đã thua thảm rồi.

Kiếm ảnh rơi xuống mặt đất, mang theo một lực lượng vô cùng khủng khiếp, làm cho mặt đất nứt toạt ra. Thân ảnh nhỏ bé của tiểu Nạm vẫn đứng như cũ, chỉ là bên trên đỉnh đầu có thêm một tiểu đỉnh. Diệp Tông khẽ mĩm cười, xem ra hắn đã thắng cược, uy lực của một kiếm này hắn biết rõ nhất. Đừng nói là tiểu cô nương vừa bước vào Địa Tiên này, cho dù là Hoá Thần cũng không dám trực tiếp chống đỡ như vậy.

Khi kiếm ảnh chỉ cách mặt đất hơn mười thước, tiểu đỉnh lập tức bắn ra một lôi quang. Lôi quang hướng thẳng bầu trời, ngay ngắn đoán đỡ lấy kiếm ảnh. Trong nháy mắt lôi quang đã lan ra bao trùm lấy kiếm ảnh, giống như vô số dây leo quấn lấy một thân đại thụ.

"Răng rắc"

Từng tiếng nứt vỡ vang lên, kiếm ảnh như một quả trứng bị bốp nát, vỡ ra từng mảnh nhỏ, tiêu tán thành hư vô. Diệp Tông phun ra một ngụm máu tươi, gương mặt ngập tràn hoảng sợ, hắn vậy mà đã chiến bại, bại đến không thể bại thêm được nửa. Đại chiêu đều đã xuất ra, đối phương ngay cả kiếm vẫn chưa hề rời khỏi vỏ, hắn lấy gì mà đánh tiếp.

Tiểu Nạm dáng người thẳng tấp, trường kiếm vẫn cắm trên mặt đất.

_ Vẫn câu nói cũ, muốn đi qua đây phải hỏi qua kiếm của ta.

Diệp Tông thở dài, hắn điều tức lại thương thế, dù không muốn nhưng vẫn phải thừa nhận.

_ Ta thua rồi!

Hắn thu liệm lại khí tức, nội lực hộ thể được giải khai, đại kiếm rơi trên mặt đất. Một đường đi thẳng đến trước mặt tiểu Nạm, giọng nói không chút oán khí.

_ Cô nương tuổi trẻ hơn người, ta thua trong tay ngươi hoàn toàn tâm phục.

Tiểu Nạm từ nhỏ đã được đọc qua nhiều sách, nàng tuyệt đối không phải là người vô lễ.

_ Tiền bối quá lời.

Diệp Tông thẳng thắn

_ Tại hạ tài không bằng người, quả thật hổ thẹn. Ta sẽ mài kiếm ba năm, nếu ngày sau có dịp gặp lại, ta chắc chắn sẽ không tiếp tục bại trong tay ngươi.

(mài kiếm ba năm, chỉ là câu nói ẩn dụ)

Thắng bại là chuyện thường tình trong thiên hạ, bại mà có thể vẫn không sợ hãi, có thể lấy đó làm động lực. Tiểu Nạm khâm phục nhất là những người có ý chí, nàng khom người thành thành thật thật làm một lễ.

_ Hẹn ngày tái ngộ.

Diệp Tông không ngại thân phận, hắn bồi một lễ. Chính trong thời khắc này, đôi mắt của hắn loé lên một tia sát ý.

Nhược Lai đứng ở phía xa, miệng khẽ vễnh lên thành một đường cong. Hắn rất thích người tên Diệp Tông này, không phải bởi vì thực lực của hắn. Nếu so về thực lực, hắn có thể tìm người mạnh hơn tên đó không khó. Điểm hắn vừa ý tên này chính là tính cách, tên đó có thể không từ bất cứ thủ đoạn gì để đạt được mục đích. Đừng nhìn vẻ ngoài quân tử của hắn ta mà sai lầm, đó chính là một vỏ bọc vô cùng hoàn hảo cho một con dã thú bên trong.

Trần hội trưởng đã quan sát được tất cả, ông cảm thấy dường như có điều gì đó không đúng. Bất chợt gương mặt biến, ông thất thanh hét lớn.

_ CẨN THẬN…

Diệp Tông ánh mắt tràn đầy sát ý, tay trái đưa ra, từ trong tay áo lập tức bay ra một mũi tên sắc bén. Khoảng cách giữa hai người hiện tại chỉ là vài bước chân, để tránh né là gần như không thể.

Tiểu Nạm sắc mặt đại biến, nàng muốn nghiên người tránh né, nhưng tốc độ của mũi tên đã nhanh hơn. Nó hướng thẳng yết hầu của nàng mà bay đến, trong thời khắc sinh tử này, nàng chưa bao giờ cảm nhận cái chết rõ ràng đến như vậy.

"Cong"

Mũi tên bị một vật gì đó làm cho chệch hơn, tiểu Nạm nhờ vậy mà tránh thoát một kiếp. Nàng nhanh chóng lui trở về sau, cố giữ một khoảng cách với hắn ta, nội lực hộ thể được thôi động ngay lập tức.

Diệp Tông cảm thấy không thể nào tin được, hắn trông thấy rõ mũi tên của mình, đã bị một vật gì đó làm cho chệch hướng. Người có thể làm ra việc này, ngay cả cao thủ Hoá Thần…cũng không có khả năng.

Tia suy nghĩ chỉ xoẹt qua trong đầu, hắn đã giở thủ đoạn muốn lấy mạng đối phương, hai người đã hoàn toàn trở mặt. Nếu nàng ta không chết, vậy người chết sẽ là chính hắn, lợi dùng lúc nàng ta còn đang bất ngờ, hắn muốn thử thêm một lần nửa.

Diệp Tông lấy ra một thanh trùy thủ, hắn lấy tốc độ nhanh nhất lao đến, vừa ra tay đã là chiêu chí mạng. Tiểu Nạm loạng choạng lùi về sau, nàng sử dụng một bộ bộ pháp cao giai, thân thể uyển chuyển giống như cành dương đung đưa trong gió. Chỉ qua vài nhịp hơi thở đã thoát khỏi công kích của đối phương, nàng ổn định lại cơ thể, nắm chặt lấy trường kiếm, trong mặt hiện lên một tia sát ý.

Trên đời này nàng ghét chính là loại người đê hèn, một kiếm đánh ra chính là không lưu lại chút gì. Diệp Tông gương mặt đại biến, không nghỉ rằng nữ nhân này lại lợi hại đến như vậy, rất nhanh đã thoát khỏi thế bị động. Trường kiếm hướng hắn mà đánh tới, Diệp Tông chật vật tránh né, chỉ qua vài chiêu hắn đã rơi vào thế bị động. Nữ nhân này ẩn tàng thực lực rất sâu, đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn ta lúc này. Trận chiến vừa rồi, nữ nhân này vốn chỉ mang hắn ra để đùa giỡn, chưa xuất ra đến một nửa thực lực. Giờ khắc này hắn chính là hối hận đến cực điểm, thế mới nói đi đêm sẽ có ngày gặp ma.

Tiểu Nạm tung ra một thủ chưởng vào giữa người Diệp Tông, hắn vốn dĩ đã bị thương không nhẹ, lần này thương tích càng nặng thêm. Tiểu Nạm đánh ra một kiếm, lưỡi kiếm cắt ngang chân trái đối phương. Diệp Tông ngã trên mặt đất, gương mặt là vẻ khiếp sợ bao trùm, tiếp theo là chân phải. Hắn kêu lên một tiếng thảm thiết, lưỡi kiếm cũng không cắt đứt gân chân, hắn lê cơ thể trên mặt đất, nhìn vô cùng đau đớn.

Hắn gầm lên một tiếng.

_ Đây là Ngô quốc, tiện nhân ngươi dám giết ta?

Tiểu Nạm gương lạnh băng, không có chút cảm xúc. Nàng vun lên trường kiếm, trên đời này nàng ghét nhất là kẻ đê hèn, một kiếm này chính là muốn lấy mạng của đối phương.

Nhược Lai như không tin vào mắt mình, đôi tay đã run rẩy không cầm chắc được dây cương.

Lý Cửu Cửu và Đinh Tuyết Long hoàn toàn kinh hãi, đến thở cũng không dám thở mạnh. Nữ nhân kia thật dám lấy mạng người.

Trần hội trưởng hai mắt là vẻ khiếp đảm, lần này đúng là gây ra hoạ lớn rồi, đây không phải là Việt quốc. Nếu thật xảy ra án mạng, hắn thật không biết phải ăn nói thế nào với Lý Hoang.

Đúng lúc này phía xa truyền đến một tiếng thét dài.

_ Dừng tay

Tiểu Nạm sát ý đã nổi lên, nàng chính là phải giết chết kẻ này, trường kiếm không chút nương tay.

"Vút"

Một âm thanh bén nhọn xuất hiện, từ không trung một thanh trường đao mạnh mẽ đánh đến. Tiểu Nạm tay bắt pháp huyết, đánh ra một thủ ấn, trương đao và thủ ấn mạnh mẽ va chạm. Diệp Tông lợi dụng cơ hội này nhanh chóng thoát đi, hắn bỏ lại đại kiếm mà chạy nhanh nhất có thể.

Tiểu Nạm khẽ nhíu mày, một đao vừa rồi đúng là rất mạnh mẽ, làm cho nàng cảm nhận được uy hiếp.

Một nam nhân xuất hiện, trường đao trong tay ngạo nghễ đứng giữa không trung. Giống như là mặt trăng sáng chói giữa bầu trời đêm, trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.

Hắn vun lên trường đao, khí thế như là cuồng phong muốn cuốn bay tất cả. Tiểu Nạm cũng không kém, trường kiếm đánh ra, không gì không phá.

Đao kiếm va chạm trên không trung, dư chấn mạnh đến nổi cả Lý Cửu Cửu đứng ở xa cũng cảm nhận được áp lực khủng khiếp. Hắn cố gắng đưa mắt nhìn về bến thuyền, nơi đó khói bụi đã mù mịt, không gian cũng trở nên vặn vẹo, chỉ thấy hai thân ảnh sau khi va chạm đã nhanh chóng tách ra.

Nam nhân cầm trường đao bay ngược về sau, cơ thể phải mất hai nhịp mới có thể ổn định trở lại. Tiểu Nạm trượt dài trên mặt đất, trường kiếm vẻ trên mặt đất một đường thẳng có đến hơn hai mươi thước.

Nam nhân giận dữ quát lớn.

_ Làm càn!

Đinh Tuyết Long sững sốt, hắn vô thức nhỏ giọng.

_ Phụ thân…

Bạn đang đọc Hoa Lương Nhân sáng tác bởi conheomauxanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi conheomauxanh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.