Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Q1.C20: Trụ

Tiểu thuyết gốc · 3383 chữ

Bên trong Đinh gia có một cố sự rất dài, đến bây giờ hầu như đã không còn mấy ai nhớ đến. Mọi người chỉ biết, phụ tử Đinh Nhất Ngôn và Đinh Thiếu đã mấy mươi năm chưa từng qua lại, giống như hai người hoàn toàn xa lạ.

Mười năm trước, vào ngày Đinh Tuyết Long ra đời, quan hệ của hai người đã hoà hoãn hơn nhiều. Nhưng sau đó lão phu nhân của Đinh phủ qua đời, không ai hiểu vì sao mối quan hệ của bọn họ lại càng thêm xấu hơn. Lúc ấy Đinh Thiếu đã nói rằng, hắn ta vốn dĩ không nên mang họ Đinh.

Đinh gia đã sáu thế hệ đều là đơn truyền, đến đời này của Đinh Tuyết Long vẫn vậy, hắn là con trai duy nhất của Đinh Thiếu, cũng là niềm tự hào của Đinh gia hiện tại. Ở Ngô quốc này, ai lại không biết đến Quang Thánh Điện cơ chứ, Đinh Tuyết Long lại còn chính là đệ tử thân truyền của Lạc Nhạn Chân Nhân.

Gia chủ Đinh gia hiện tại chính là Đinh Thiếu, hắn vốn có một chức quan nho nhỏ bên trong Giám Hộ Ty. Mười năm trước, vào một ngày tuyết rơi trắng xoá, cũng chính là ngày Đinh Tuyết Long ra đời, hắn đã vô tình cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ bên trên bầu trời. Chính luồng khí tức ấy đã giống như một ngọn đèn, dẫn lối hắn thoát khỏi u mê giữa biển đại dương vô tận, giúp hắn bước qua nửa bước kia, tiến vào cảnh giới Địa Tiên.

Ngay sau đó triều đình đã làm một bảng luận công, kể ra một số công lao của hắn trong thời gian qua, đề thăng quan vị cho hắn, có một chức quan không nhỏ ở một vùng đất phía nam. Nhưng tất cả đều hiểu rằng, quan vị đề thăng đơn giản là do hắn đã bước vào Địa Tiên cảnh, bảng luận công gì đấy chỉ là hình thức.

Điều đáng nói là Đinh Thiếu lại cự tuyệt, hắn viết một tấu chương gửi cho trưởng quản Giám Hộ Ty. Xin được luân chuyển đến Mễ Hương trấn, làm một chức bộ đầu nho nhỏ tại đây. Cường giả Địa Tiên cảnh mà phải giữ chức bộ đầu của một trấn nhỏ quả thật là phi lý, nhưng đó đã là tâm nguyện của Đinh Thiếu nên trưởng quản cũng đã chấp thuận.

Có người nói Đinh Thiếu không chuyển đi nơi khác chính là có một bị mật gì đó, cũng có người nói hắn đã sống quen ở trấn nhỏ này. Dù vậy lý do là gì, hắn cũng đã trở thành bổ đầu của Mễ Hương trấn, mà còn là bổ đầu Địa Tiên cảnh danh chấn.

_ Làm càn.

Đinh Thiếu giận dữ hét lớn.

Tiểu Nạm lúc này đã bình tĩnh trở lại, nơi này không phải là Việt quốc, nàng đã quá kích động.

Trần hội trưởng thở ra một hơi, ông đi vội về phía hai người.

_ Đinh bổ đầu thứ lỗi, là do người của ta nhất thời kích động.

Đinh Thiếu hừ lạnh một tiếng, a Cẩu đứng phía sau Trần hội trưởng vội vàng nói chen vào.

_ Đúng vậy, Đinh đại nhân độ lượng, là lỗi của chúng ta quản không nghiêm. Nàng ta còn trẻ dễ dàng kích động, mong đại nhân bỏ qua cho.

Đinh Thiếu nhìn về hướng nữ nhân, tiểu Nạm biết là mình thiếu chút đã gây ra hoạ lớn, có thể làm ảnh hưởng đến cả Lý gia. Lần này đến đây nàng đã sử dụng tên giả, chính là ngại thân phận Lý gia, không muốn vây vào quá nhiều rắc rối. Người của Hầu gia Việt quốc, xuất hiện tại Ngô quốc, nói thế nào cũng là một việc không thể xem thường.

Tiểu Nạm chấp tay làm một lễ, khí tức thu liệm hoàn toàn, biểu thị "ta sẽ không giết hắn". Đây chính là nàng đã rất hạ thấp bản thân, bởi vì sẽ liên hệ đến Hầu phủ. Bảo nàng nhận sai sẽ không có khả năng, nếu là ở Việt quốc, nam nhân kia đã chết qua vài trăm lần.

Đinh Thiếu lần đầu thấy người cao ngạo đến như vậy, khoé môi mấp mấy muốn nói gì đó. Trần hội trưởng lập tức đã cất giọng chen vào, ông là người từng trải, hiểu rõ lúc nào nên mềm dẻo.

_ Lần này ta và lão bản Hương Hồng Trai chính là bàn chuyện làm ăn, hai người bọn họ chính là ngưỡng mộ tài nghệ của nhau, nên nảy sinh ý định tỷ thí. Là do người của ta tuổi trẻ nông nổi, nhất thời quá háo thắng, đã làm bị thương vị huynh đệ này. Ta sẽ thay mặt Trần Gia Thương Hội bồi tội, không biết ý tứ của Nhược Lai lão bản và Diệp đạo hữu như thế nào.

Trần hội trưởng từng lời đều rất hợp tình, cũng chính là bắt một bậc thang cho ông và Hương Hồng Trai cùng nhau đi xuống. Chuyện hôm nay chỉ là bàn chuyện làm ăn, những thứ khác đều không xảy ra, cũng không cần phải bồi thường. Ý tứ rất rõ ràng, nếu làm lớn chuyện, Hương Hồng Trai cũng không tốt đẹp gì, là bọn họ đã đập phá trước, tổn thất của Trần gia cũng không tính nhỏ.

Nhược Lai lão bản lăn lộn trên thương trường nhiều năm, hắn vẫn là biết phân biệt nặng nhẹ.

_ Đúng vậy nha, bọn họ chỉ là nhất thời kích động, cũng may nhờ có Đinh đại nhân nên chưa xảy ra việc lớn. Việc bồi tội giống như Trần hội trưởng đã nói ta nghĩ là không cần…

Hắn nhìn bầu trời sau đó tiếp tục nói.

_ Cũng đã không còn sớm, bọn ta xin phép cáo từ trước.

Trần hội trưởng mĩm cười đầy tiếu ý, ông chấp tay làm một lễ.

_ Không tiễn, bằng hữu đi thong thả.

Nhược Lai hừ lạnh một tiếng, sau đó dẫn người của mình mau chóng rời đi, nơi này quả thật là không nên ở lâu. Nữ nhân kia không biết lúc nào sẽ nổi lên cơn điên, mạng nhỏ của hắn vẫn là quan trọng hơn thể diện.

Trần hội trưởng biết thủ đoạn vừa rồi không qua mắt được Đinh Thiếu, nhưng dù sao bên phía Hương Hồng Trai đã rời đi, mọi việc coi như đã được giải quyết. Ông chỉ tay về đống đổ nát, tất cả đều là tiền của Trần Gia Thương Đội, bây giờ đến lượt ông cấp cho Đinh Thiếu một bậc thang, dù sao người ta cũng đã bỏ công đi đến đây.

_ Đại nhân ngài xem, chúng ta cũng là bị bắt ép…rất may ngài đã xuất hiện kịp thời. n tình này Trần gia sẽ không bao giờ quên, nếu ngài không chê, có thể cùng ta vào đại thuyền uống một lý trà.

Đinh Thiếu không ngốc, chuyện này làm to tác cũng chẳng có lợi ích gì, đối phương đã nói vậy cũng là đã nể mặt. Hắn nhìn sang tiểu Nạm, ánh mắt dò xét, sau đó nói với Trần hội trưởng.

_ Uống trà thì không cần, ngài nên quản lý tốt người của mình là được.

Nói xong hắn liền rời đi, Trần hội trưởng thở ra một hơi thật dài. Đúng là doạ chết hắn, suýt chút nửa là xảy ra hoạ lớn, nữ nhân này tính cách đúng là không được.

_ Chuyện lần này ta sẽ không nói lại cùng Lý tướng quân, nhưng đừng bao giờ để xảy ra lần nửa. Mạng của ngươi không quan trọng, tương lai của Hầu phủ mới là quan trọng.

Đây chính là một câu nhắc nhở, Lý gia đời này chỉ có duy nhất nàng là có được linh căn, tư chất lại không kém. Mọi người bên trong Hầu phủ đều đặt rất nhiều tâm tư trên người nàng, tương lai Hầu phủ chính là chờ nàng gánh vác. Nếu nàng xảy ra mệnh hệ gì, Hầu phủ sẽ quay lại những ngày tháng sống bên trong góc bếp như trước kia.

Tiểu Nạm gương mặt lãnh đạm, nàng nhẹ gật đầu một cái.

_ Thuộc hạ đã rõ.

Trần hội trưởng nhìn đống lộn xộn xung quanh, bột ốc Mễ Hương rơi vãi đầy trên mặt đất, số hàng này xem như là mất hết. Ông thở dài trong lòng, lần này thương đội coi như là mất một khoảng không nhỏ.

Ông buồn phiền nhỏ giọng.

_ Chuyến đi này quả thật là không dễ dàng như ta nghĩ.

A Cẩu bên cạnh không nghe rõ.

_ Hội trưởng ngài nói gì, tiểu nhân nghe không rõ.

Trần hội trưởng nghiêm túc nhìn hắn, ông ném lại một câu rồi rời đi.

_ Ta nói là nên đến huyện thành một chuyến rồi.

_ Hội trưởng nói đúng, nên phải đến huyện thành rồi.

A Cẩu cười hì hì chạy theo phía sau.

Tiểu Nạm ánh mắt nhìn trên mặt đất, nơi đó là một viên ngọc lưu ly màu đỏ, giữa màn đêm phát ra ánh sáng lấp lánh nổi bật. Nàng đưa tay nhặt lấy, ánh mắt nhíu lại như có điều suy nghĩ, nàng nhìn rất rõ ràng, đây chính là thứ đã làm chệch hướng mũi đao kia cứu nàng một mạng. Rốt cuộc là người nào đã ra tay, dù mục đích là gì thì thực lực của người này rất đáng sợ. Nàng luôn có cảm giác, chuyến đi này không hề đơn giản như nàng đã nghĩ.

Thành Định Biên.

_ Người tiếp theo.

Quan viên ghi chép ngồi ngay ngắn tại cổng thành, trên bàn là không ít sổ sách, xung quanh còn có rất nhiều binh sĩ Ngô quốc. Ai nấy vẻ mặt đều có chút mệt mỏi, đã là cuối ngày, bọn họ đang chờ đợi nhóm binh lính gác đêm đến thay phiên.

Đã muộn như thế này, nhưng hàng người vào thành vẫn còn xếp thành một hàng dài, lúc này đang là thời điểm học viện tiến hành khảo hạch, mọi người các nơi đổ về đây rất nhiều. Những người có khả năng, bọn họ đều muốn hài tử nhà mình có thể vào thành học viện, nói thế nào thì chất lượng dạy ở thành học viện vẫn hơn là trấn học viện.

Lúc này có một nam nhân tiến đến chỗ quan viên ghi chép, trên tay cầm lấy một mảnh giấy, bên cạnh còn có một nam tử trẻ tuổi, ước chừng mười chín.

Quan viên nọ như một thói quen cất giọng.

_ Giấy thông hành.

Đây chính là loại giấy giúp cho triều đình quản lý người dân ra vào thành, bên trên giấy này có ghi rõ ràng tên tuổi, quê quán, ngày vào ra thành một cách rất chi tiết.

Nam nhân đưa giấy thông hành cho vị quan viên.

_ Chúng ta đến đây từ thành Trấn Bắc.

Vị quan viên nhẹ gật đầu nhận lấy giấy thông hành, sau đó nhìn sơ lượt qua. Bên trên có ghi lại ngày nam nhân rời khỏi thành Trấn Bắc, là ngày mười lăm tháng trước, còn có mộc đỏ của quan viên đồng cấp. Hắn tiếp tục nhìn xuống phía dưới, nơi đó có ghi rõ quê quán và tên tuổi của nam nhân.

_ Thì ra là người Việt quốc…

Hắn lấy ra một tờ giấy, dùng bút ghi ghi chép chép, mở miệng một cách rất trôi chảy, giống như đã nói qua cả vạn lần.

_ Đến đây làm gì…

Nam nhân đáp.

_ Tìm bằng hữu.

_ Ở đây trong bao lâu…

_ Khoảng mười ngày, có thể nhanh hơn.

_ Được rồi, của ngươi là năm đồng tiền…

Vị quan viên nhận lấy năm đồng tiền, sau đó đưa một tờ giấy thông hành mới cho nam nhân. Cái này khác với cái trước đó, giấy thông hành này là của thành Định Biên, nếu ngươi muốn tiếp tục đến một thành trì khác, chỉ cần giao ra giấy này, bọn họ sẽ giữ lại sau đó giao cho ngươi một giấy thông hành khác nửa. Giấy thông thành cũ sẽ được giữ lại, tiện cho việc đối chiếu sau này.

Đương nhiên phí tổn là vẫn có, đối với người dân Ngô quốc, triều đình sẽ hỗ trợ một phần, chi phí chỉ là một đồng tiền, bấy nhiêu không được tính là nhiều. Còn nếu là người ngoại quốc, giống như nam nhân này, phí tổn sẽ đắt hơn gấp năm lần.

Vị quan viên có chút mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng căn dặn. Có thể thấy được, hắn là một người rất tận tâm với nhiệm vụ.

_ Đây là giấy thông hành của ngươi, thời gian ngươi ở tại đây, chúng ta sẽ thường xuyên kiểm tra, nhớ kỹ đừng làm mất, như thế sẽ rất phiền phức. Trong trường hợp bị mất, thì hãy báo quan ngay lập tức, có việc gì cần giúp đỡ, có thể tìm đến Giám Hộ Ty…Người tiếp theo.

Nam nhân rời đi, hắn nhìn sơ qua giấy thông hành một lượt, tất cả đều không có gì sai sót. Hắn nhìn đến phía dưới, nơi đó có đề danh tính của hắn, chỉ có hai từ đơn giản, Lý Trụ.

Không lâu sau, nam nhân trẻ tuổi cũng nhận được giấy thông hành, hắn chạy đến cạnh người Lý Trụ.

_ Sư phụ, bây giờ chúng ta nên đi đâu.

Lý Trụ nhìn lên bầu trời, mặt trời đã không còn thấy đâu, hắn nhỏ giọng trả lời.

_ Đã không còn sớm, nên tìm một nơi nghỉ chân thôi.

Thành Định Biên rất phồn hoa, nơi này còn lại là biên giới của hai nước Ngô Dung, lượng người hàng ngày đổ về đây là rất lớn. Để phục vụ nhu cầu của lượng lớn khách nhân, các khách điếm tại đây mở ra rất nhiều, do là cạnh tranh cùng nhau nên giá cả rất dễ chịu. Lý Trụ chỉ đi một lát đã tìm được một nơi để nghỉ chân ưng ý, hắn ngồi ngay ngắn trên ghế, trên bàn là một ấm trà vừa mới đun sôi.

Lý Trụ bộ dáng rất ưa nhìn, gương mặt ngũ quan rõ nét, hắn bước vào Hoá Thần khi còn rất trẻ, bây giờ tuổi đã ngoài bốn mươi, nhưng nhìn chỉ như một nam nhân vùa ba mươi tuổi. Hắn thường ngày rất thích đọc sách, tác phong có chút giống với một thư sinh. Người khác không biết đôi khi còn tưởng hắn là một tú tài nghèo, nhưng thật ra hắn chính là một đại nhân vật của Việt quốc. Trong bốn huynh đệ Lý gia, có thể nói hắn là người có vẻ ngoài ưa nhìn nhất, khi còn trẻ từng là một hái hoa công tử nổi danh.

Luận bộ dáng, thực lực, gia thế hắn đều có đủ, không hiểu vì lý do gì, đến giờ hắn đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn chưa có lấy một thê tử. Hàng ngày chỉ thích ngao du tứ phương, kết giao bằng hữu khắp nơi, đã hơn mười năm trôi qua, những lần mà hắn trở về Hầu phủ, chỉ có thể đếm trên một bàn tay.

Lý Trụ tính cách rất cương trực, đôi khi có chút quá cứng nhắc, Lý Hoang từng nói hắn không có tố chất làm quan. Một khi đã quyết định việc gì, thì sẽ làm cho đến trốn, không bao giờ thay đổi lập trường. Giống như việc hắn luôn ủng hộ tiền triều, tuy không nói ra bên ngoài, nhưng người Lý gia đều tự mình biết rõ. Về điểm tính cách này, tiểu Nạm và hắn giống nhau như đúc, chỉ là lập trường của mỗi người là đối lập.

Hắn đặt xuống ly trà trong tay, nói với đồ đệ đang đứng cạnh cửa sổ.

_ Khiết nhi, con về phòng nghi ngơi đi, mấy ngày này đi đường đã vất vả rồi.

Người được gọi Khiết nhi tên đầy đủ là Đoạn Khiết, hắn chính là đồ đệ duy nhất của Lý Trụ. Lần này trên đường từ Việt quốc đến đây, hắn không có đồng hành cùng Lý Trụ. Sau khi chia tay ở Hầu phủ vài tháng trước, hắn liền lên đường đi Tam Bất thành, chính là giải quyết sự vụ liên quan đến chuyến đi này. Hắn chỉ vừa gặp lại sư phụ mình không lâu, quãng thời gian này hắn đã đi từ phía nam Ngô quốc đến tận đây, chính là chạy dọc xuyên suốt cả Ngô quốc theo đúng nghĩa. Dù có là một luyện khí sỹ, thể chất mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều, nhưng nói không mệt mỏi, đó chính là nối dối.

Đoạn Khiết vẻ ngoài thật ưa nhìn, không thua kém sư phụ hắn khi còn trẻ, cả người toát ra một vẻ cao ngạo rất khó nói ra thành lời. Giống như một pho tượng bằng băng tuyết ngàn năm, chạm vào sẽ mang lại cảm giác lạnh đến thấu xương.

Hắn không trực tiếp trả lời Lý Trụ, mà là đề cập đến vấn đề khác, âm thanh từ tốn.

_ Sư phụ, nơi này rộng lớn như thế này, chúng ta biết đi đâu mà tìm người.

Lý Trụ thông thả trả lời.

_ Không vội, lần này con đi Thần Đoạn Sơn Mạch mọi việc thế nào?

Đoạn Khiết hồi bầm.

_ Con đã theo lời dặn của sư phụ, giao phong thư đó cho đại bá.

Lý Trụ gật đầu.

_ Biển người mênh mông, để tìm người khác nào mò kim đáy bể. Chúng ta cứ ở đây chờ đợi tin tức của đại bá con, lúc ấy hẳn hành động cũng không muộn.

Đoạn Khiết nhìn ra cửa sổ, dòng người lúc này vẫn còn rất tấp nập, khác hẳn với nơi hắn sinh ra.

_ Sư phụ, người ấy có thật là tiểu công chúa?

Lý Trụ cũng như có điều suy nghĩ, đối với người đồ đệ này hắn không dấu giếm bất kỳ thứ gì.

_ Ta cũng không chắc, ta nhận được tin tức tiểu công chúa đang ở nơi này, sư phụ muốn đến đây là để xác nhận. Chuyến trở vệ Đoạn gia này của con cũng là vì mục đích này, đại bá con sẽ giúp chúng ta điều tra thực hư.

Đoạn Khiết tò mò hỏi.

_ Nếu người đó thật sự là tiểu công chúa, người sẽ làm như thế nào?

Đây là một câu hỏi rất khó, tiểu công chúa ở đây không phải là con gái của đương kim hoàng đế, mà chính là con gái của thập nhất hoàng tử tiền triều. Lý gia hiện tại đang là Hầu gia của Việt quốc, không thể ngang nhiên chứa chấp nàng, đó chính là tội chết. Đoạn gia càng không thể, tuy không phải là người của Việt quốc, nhưng Đoạn gia cũng không phải người tiền triều. Lần này bọn họ chịu ra mặt giúp đỡ, chính là nể mặt Lý Trụ, không thể yêu cầu quá đáng thêm được nửa.

Tiểu công chúa chính là một cục than nóng, cầm vào sẽ liền phỏng tay, Lý Trụ thở dài trong lòng.

_ Nghe nói ở Bắc Châu phong cảnh rất đẹp, ta muốn đi một chuyến đến đấy.

Lần này đến lượt Đoạn Khiết thở dài, Lý gia bị người trong thiên hạ phỉ báng, nói là một con chó già thờ đến hai chủ. Đó cũng chính là tâm ma của sư phụ hắn suốt bao năm nay, ngài chỉ mong có một ngày rửa sạch nổi ô nhục này cho Lý gia.

Dòng người vô cùng tấp nập, hắn nhìn lên bầu trời đêm, ánh trăng Ngô quốc thật đẹp.

Bạn đang đọc Hoa Lương Nhân sáng tác bởi conheomauxanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi conheomauxanh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.