Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp lại

Tiểu thuyết gốc · 1379 chữ

Giang Vĩ Kỳ tỉnh dậy thì ông bà còn đang ngủ, cậu xuống lầu ăn sáng và chuẩn bị gọi tài xế chở mình đi mua quần áo cho trường học mới.

Sau một hồi, một chiếc xe Rolls-Royce chậm rãi lăn bánh ra khỏi ngôi biệt thự nhà họ Giang, chạy về hướng trung tâm thành phố.

Ánh nắng sáng ấm áp chiếu những tia sáng nhàn nhạt qua cánh cửa xe, phản chiếu lên dáng người cao ráo đang ngồi ở hàng ghế sau. Trên người cậu mặc một cái hoodie đen và một cái quần jean bình thường đi cùng đôi giày thể thao trắng.

Nhìn Giang Vĩ Kỳ như một thiếu niên năng động, cậu nhìn gương mặt non nớt của mình trong gương. Khẽ vuốt ve làn da mịn màng của mình rồi nhíu mày nói: “Hơi khô.”

Sau đó trong chiếc xe Rolls-Royce tràn ngập trong đủ các loại mùi hương, phía sau xe một chàng trai như đang trang bị vũ trang lên mặt mình để chuẩn bị ra chiến trường vậy.

Tay cậu như tay của người nhạc trưởng thoan thoát và rất nhịp nhàng, chỉ huy kem dưỡng ẩm, kem chống nắng, kem nền, son dưỡng,…

Sau bảy bảy bốn mươi chín công đoạn thì trước mười lăm phút đến trung tâm mua sắm, cậu đã chỉnh chu xong các bước. Nhìn bề ngoài trông chỉ là một chàng thiếu niên tuấn tú chỉnh chu, nhưng trên cái mặt này là một mớ tiền đấy.

Giang Vĩ Kỳ vừa bước vào trung tâm mua sắm đã thu hút rất nhiều ánh nhìn mọi người, còn có người trộm chụp lén cậu nữa.

Cậu bước thẳng đến thang máy lên tầng khách vip, nơi đây an tĩnh hơn nhiều. Khách hàng ở những tầng vip đều là người giàu có và quyền quý.

Cậu bước vào một cửa hàng áo khoác, nữ nhân viên liền ríu rít đi theo cậu.

Dáng người cao ráo thon dài, khuôn mặt tinh xảo đẹp như thiếu niên bước từ trong truyện tranh ra. Lại khoác lên người chiếc áo khoác da màu đen nhìn cậu giống hệt nam chính tay chơi trong mấy bộ phim hàn quốc.

Nữ nhân viên mặt ửng đỏ nhìn cậu không dời mắt đi được, Vĩ Kỳ đã quá quen với việc này rồi. Lúc trước có lẽ cậu sẽ tránh đi, vì Lâm Dương không thích người khác ngắm nhìn dung mạo của cậu. Dung mạo của Lâm Dương chỉ tầm thường thôi, cậu thích anh ta là vì gia cảnh anh ta nghèo khó nhưng anh ta lại rất chăm chỉ vượt khó, vừa làm vừa học, và đặc biệt là cậu tin vào định mệnh. Vào ngay lúc cậu gặp kẻ cướp anh ta đã cứu cậu, nhưng có lẽ thật sự chẳng có định mệnh nào cả.

Cậu còn đang định thử thêm vài mẫu áo khoác khác, thì một tiếng ồn ào thu hút sự chú ý của cậu.

“Vu Tuệ, xin chị đừng bỏ em mà. Em biết sai rồi, đều do anh ta dụ dỗ em cả. Vu Tuệ em xin chị đó, em vẫn rất yêu chị mà.”

“Lý Na, chúng ta kết thúc rồi.” Giọng nói lạnh lùng của Vu Tuệ vang lên.

Lý Na nghe vậy thì đẩy mạnh Vu Tuệ một cái, khiến cô lùi về sau mấy bước. Rồi cô ta dùng vẻ mặt không thể tin được và đầy bi thương chất vấn Vu Tuệ:

“Chị nhẫn tâm thế sao Vu Tuệ? Em chỉ lỡ phạm phải sai lầm thôi mà. Vậy mà chị đã không thể tha thứ được cho em ư?”

“Vu Tuệ, chị mới là người khiến em trở thành thế này! Ngày kỷ niệm một năm của chúng ta mà chị vẫn bận rộn đến trễ, chị nói là vì chị có việc gia đình. Khi nào chị chả ở với họ, nhưng lễ kỷ niệm một năm chỉ có một lần. Vì họ mà chị luôn lỡ hẹn với em, em biết gia đình quan trọng nhưng đôi khi em cũng muốn mình quan trọng như họ. Cho nên đều là chị sai trước!!”

Vu Tuệ vẫn dùng mặt vô biểu cảm nhìn Lý Na khóc lóc đáng thương trước mặt, cô bình tĩnh nói:

“Chúng ta quen nhau được 1085 ngày, chị hủy hẹn với em được hai lần, trễ hẹn với em năm lần. Những lần đó đều là vì ông bà chị bị ốm đau cần chị chăm sóc, nhưng chị vẫn luôn bù lại cho em sau đó. Bây giờ em dùng lý do này để nói chị sai sao?”

Vu Tuệ mệt mỏi thở dài, ánh mắt cô hiện lên chút thất vọng. Đây còn là cô gái vô tư đáng yêu mà cô đã yêu sao? Bây giờ xé rách mặt nhau chỉ thấy sự thật trần trụi khiến ghê tởm đến mức cô không muốn nhìn.

Cô quay người định rời đi thì Lý Na kéo tay cô lại, ngón tay nhọn hoắt của cô ta cắm sâu vào cổ tay của Vu Tuệ. Vu Tuệ nhíu mày nhưng không hất ra.

Lý Na khóc thút thít, tỏ vẻ đáng thương nói: “Thật sự phải chia tay sao?”

Vu Tuệ cúi đầu nhìn cô ta, trong ánh mắt chỉ có bình tĩnh đến đáng sợ, cô gằn từng chữ một nói: “Đúng vậy.”

Lý Na nắm càng chặt tay Vu Tuệ hơn, khiến tay Vu Tuệ chảy cả máu nhưng cô vẫn không hất ra. Mà kiên nhẫn nhìn Lý Na, một hồi lâu cô hít một hơi thật sâu nhét một cái thẻ atm kim cương vào tay Lý Na rồi lạnh lùng nói: “Lý Na thẻ atm này coi như đó là món quà cuối cùng tôi tặng cho em. Nhưng Lý Na, từ nay về sau đừng để tôi gặp lại em, nếu không tôi sẽ cho em biết thế nào là nhẫn tâm.”

Nói rồi cô gỡ tay Lý Na ra, kéo vạt áo sơ mi trắng của mình lên lau vết máu trên cổ tay đi. Rồi quay người rời đi.

Lý Na cầm thẻ ngân hàng có ghi mật mã bên trên thẫn thờ ngồi bệt xuống đất, cô ta đã mất Vu Tuệ thật rồi.

Giang Vĩ Kỳ vốn định đi lên chào hỏi ân nhân nhưng thấy tình hình như vậy cậu vẫn lựa chọn không bước lên.

Sau một hồi nghe ngóng thì cậu đồng cảm với Vu Tuệ, cũng là người đồng tính như mình và cũng bị phản bội như thế.

Cậu đi theo sau Vu Tuệ, lại thấy cô bước vào một cửa hàng kẹo. Gương mặt lạnh lùng khẽ nhíu mày khó xử đứng trước hàng trăm loại kẹo. Vĩ Kỳ giả vờ tự nhiên bước đến bên cạnh cô rồi chào hỏi:

“Chào cậu còn nhớ tớ chứ?”

Vu Tuệ dời tầm mắt khỏi hộp kẹo vị dâu tây chua cay nhìn người bên cạnh mình. Ánh mắt có chút nghi hoặc hỏi: “Ai?”

Vĩ Kỳ hơi cứng đờ một chút, dù gì thì cậu cũng xinh đẹp như vậy và họ chỉ mới gặp nhau hôm qua. Sao người này mau quên vậy, rối rắm một lát cậu cười nói: “Tớ là Vĩ Kỳ người cậu cứu hôm qua.”

Vu Tuệ nghe vậy cũng nhớ ra, cô không bận tâm quay đầu tiếp tục chọn kẹo rồi nói: “Là chàng trai suýt thì được trải nghiệm sinh hoạt đời sống nơi hoang dã…”

“Dừng!!!” Vĩ Kỳ hét lớn lên, khiến nhân viên xung quanh quay đầu lại nhìn. Cậu cũng phát hiện mình đã phản ứng quá mức rồi, nhưng cũng tại Vu Tuệ nói cái gì không nói lại lôi việc đó ra nói.

Nhưng cậu quay đầu nhìn Vu Tuệ thì thấy cô lại đang rối rắm cầm hai hộp kẹo vị rong biển sa tế và vị lẩu bò siêu cay. Bất ngờ bị hai hương vị này đả kích khiến cậu quên mất phải bảo Vu Tuệ đừng nhắc chuyện hôm qua của cậu nữa mà buộc miệng nói:

“Đây không thể nào là kẹo được, chắc chắn là thức ăn đóng viên rồi.”

Bạn đang đọc Kẹo Ngọt Trị Thương sáng tác bởi Haclongduhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclongduhi
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.