Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thói quen

Tiểu thuyết gốc · 1141 chữ

Cuối cùng, Vĩ Kỳ chọn hai lọ kẹo dẻo đủ vị đưa cho Vu Tuệ. Vu Tuệ đã sớm bị hàng tỷ hương vị kẹo làm cho chóng mặt nhức đầu nên nhanh chóng nhận lấy rồi đi thanh toán.

Vĩ Kỳ đứng bên ngoài đợi cô, cô vừa bước ra đã lấy đúng năm vị trong chính trong hộp kẹo của mình đặt vào tay của Vĩ Kỳ.

Vĩ Kỳ cũng không khách sáo, cười nói: “Cảm ơn cậu. Chúng ta có thể đến quán cà phê nào đó nói chuyện được không?”

Vu Tuệ cho hai viên kẹo vị chanh vào miệng, hương vị chua ngọt lập tức khiến cô hơi cau mày nhưng tâm trạng đúng là tốt hơn nhiều, nên gật đầu đi theo Vĩ Kỳ.

Hai người đi đường vô cùng thu hút sự chú ý của người khác, dung mạo xuất sắc chiều cao thuộc tầm người mẫu. Người bên đường còn chụp hình lại đăng lên mạng xã hội FID để hỏi xem đây là diễn viên người mẫu nhà nào đi dạo chơi.

Nhưng hiển nhiên không hề có người mẫu hay diễn viên nào như thế, nhưng ngược lại khiến cư dân FID phải điên đảo lên.

Cừu non sừng dài: #[Hình ảnh] Xin hỏi các vị tín đồ nhan sắc cho cừu biết đây là người mẫu diễn viên nhà ai được không, chắc là đi hẹn hò lén. Đẹp đôi chết mất.

Cmt1: Quao lóe mù mắt tôi rồi, cừu non ơi cho mình xin địa chỉ khu mua sắm đó được không? Mình cũng muốn đếm ngắm sắc.

Cmt2: Tôi cũng muốn, chúng ta tổ chức đoàn thể đi ngắm đi.

Cmt3: Tôi cũng vậy

Vĩ Kỳ và Vu Tuệ không hề biết mình suýt thì có một đoàn thể đến thăm, hai người vào một quán cà phê ngồi.

Người ta nói khi chia tay thứ đau buồn ngoài những kỷ niệm chính là thói quen.

Lúc Vĩ Kỳ vào chỗ ngồi Vu Tuệ giơ tay chắn góc cạnh của bàn, rồi lại xoay menu về phía Vĩ Kỳ. Làm xong cô có chút hối hận, bình thường cô chỉ toàn quen chăm sóc Lý Na như thế nên bây giờ có chút thói quen theo bản năng.

Ngẫm đến đây trong lòng lại có chút đau xót, ngay lập tức Vu Tuệ móc ra năm viên kẹo vị bất kỳ cho vào miệng.

Còn Vĩ Kỳ đã ngây người ngồi đó, khi quen nhau Lâm Dương cũng hay nói những lời chăm sóc hỏi han cậu, nhưng rất ít khi hành động. Anh ta nói làm thế anh ta rất ngại, cho nên Vĩ Kỳ cũng tập làm quen với việc anh ta sẽ có thể nói lời ngon ngọt nhưng không thể làm được của anh ta.

Nhưng hành động của Vu Tuệ khiến cậu bất giác cảm thấy chua xót, vì cậu biết cô ấy đang làm theo thói quen. Bất giác bàn cà phê có chút tĩnh lặng.

Cho đến khi nhân viên bưng khay cà phê lên, của cậu là cà phê sữa còn của Vu Tuệ là một ly trà.

Vĩ Kỳ mở miệng phá vỡ bầu không khí ngượng ngịu này: “Xin lỗi nhưng khi nãy tớ đã vô tình nhìn thấy cảnh cậu và bạn gái cậu…”

Vu Tuệ vẫn nhìn chằm chằm ly trà đang bốc khói trắng của mình, thản nhiên nói: “Không sao, ở đó có khoảng mười mấy người thấy lận.”

Vĩ Kỳ thầm nghĩ lại nữa lần nầo nói chuyện cũng khó khăn như thế, cậu lại gượng cười nói tiếp: “Tớ muốn báo đáp cậu không biết khi nào cậu rảnh tớ muốn mời cậu đi ăn cơm?”

Vu Tuệ dời tầm mắt khỏi ly trà, ngước lên nhìn Vĩ Kỳ. Cô hơi nhíu mày nói: “Không cần, lúc đó tôi cũng cần một bao cát trút giận.”

Cuối cùng Vĩ Kỳ vẫn không mời được Vu Tuệ đi ăn, nhưng lại biết được nhà cô ấy cũng gần nhà cậu. Đi xe khoảng mười lăm phút là tới, cũng thuộc khu phố biệt thự.

Hai người cùng xuống bãi đổ xe, Vĩ Kỳ chợt nhớ gì đó vội chạy đến cạnh xe của Vu Tuệ nói: “Áo khoác của cậu, khi nào tớ trả cậu được?”

Vu Tuệ trong miệng còn ngậm một viên kẹo dẻo dâu tây, đang định quay tay lái thì bị gọi giựt lại, cô tắt máy xe mở cửa sổ nói: “Không cần tôi mua cái mới.”

Vĩ Kỳ cũng chỉ có thể từ bỏ quay về xe của mình, hai chiếc xe một đen cổ điển và một xanh lá thể thao lao vào khu biệt thự.

Chiếc xe đen chậm rãi chạy vào bãi đỗ xe của nhà họ Giang, Vĩ Kỳ liếc mắt qua cửa sổ xe nhìn về phía chiếc xe thể thao xanh còn đang khuất xa.

Tay lại vô thức chạm vào túi áo, lấy ra một viên kẹo dẻo cho vào miệng. Kẹo dẻo vị nho, thơm ngọt vô cùng.

Vĩ Kỳ bước vào nhà đã được ông bà quan tâm đủ thứ, khiến Vĩ Kỳ vừa vui vừa buồn.

“Hôm nay con gặp ân nhân của mình, nhưng cô ấy không chịu cho con báo đáp, đến áo khoác cũng không cần trả lại. Cảm giác không trả được nợ này thật không thoải mái.”

Bà nội nghe vậy thì cười đắc ý nói: “Cháu nội ngốc, không phải cháu chuyển trường sao? Con bé đó cũng học cùng trường cùng lớp với cháu đấy.”

Vĩ Kỳ kinh ngạc ngây người hỏi: “Làm sao bà biết cô ấy học ở đâu?”

Bà nội biết mình lỡ miệng rồi, nên giả vờ ho khan, mắt thì liếc nhìn ông nội. Ông nội đành anh hùng cứu mỹ nhân nói: “Chậc, cháu ngốc thật đó. Áo khoác cháu khoác chứ đâu.”

Vĩ Kỳ lúc này mới hiểu ra, cậu gật đầu rồi cười nói: “Vậy thì có cơ hội trả ơn rồi.”

Lời này chạy vào tay của ông bà nội Giang thì chuyển thành: “Cháu nội mình sắp trở thành câu thoại: ‘Ân cứu mạng không biết lấy gì đền đáp chỉ có tấm thân này.’”

Nhưng lại nghe Vĩ Kỳ nói tiếp: “Con nghĩ con có thể làm bạn với cô ấy, cả hai đều là người đồng tính và cùng bị người yêu phản bội.”

Nói đến đây Vĩ Kỹ hơi cúi đầu bi thương, rồi lại vội cho một viên kẹo vào miệng mình. Lần này là vị dâu tây, hơi chua nhưng cũng thúc đẩy tinh thần của cậu một chút.

Ông bà thầm mỉm cười, ít nhất cũng có người giống cháu của mình, có thể thấu hiểu và đồng cảm cho Vĩ Kỳ hơn.

Bạn đang đọc Kẹo Ngọt Trị Thương sáng tác bởi Haclongduhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclongduhi
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.