Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1279 chữ

Tiếng chuông báo hiệu vang lên, giáo viên bộ môn cũng đã bước vào lớp. Bảo khều khều nhẹ tay Thục Ly:

- Thứ tư tuần này bà có muốn đến trường xem bóng rổ không? Tuy chỉ là thi đấu thử thôi nhưng mà nếu bà muốn xem thì tui đưa bà đi.

Từ trước đến giờ Thục Ly chưa bao giờ đứng ở sân mà xem người ta chơi bóng rổ lần nào cả, xem rồi em cũng không hiểu. Nhưng Bảo là người bạn đầu tiên Thục Ly có được khi đến Hà Nội, từ chối lòng tốt và lời mời của người ta thì hình như không được hay cho lắm, Thục Ly bèn gật đầu đồng ý:

- Bảo nói chuyện thì thầm gì đấy, đứng chào giáo viên mà không nghiêm túc được vài giây à? Một lát nữa sửa bài tập về nhà, em lên bảng làm câu đầu tiên đấy nhé.

Bảo nhìn cô giáo đứng trên bảng mà cười khì khì. May mắn rằng những bài tập này Bảo đều biết làm cả, giải bài còn rất nhanh chóng đến ngay cả cô giáo còn phải khen ngợi khiến cậu ngượng ra đấy. Tiết học cứ như thế mà trôi qua nhanh chóng. Bảo nhặt lấy một vài bông hoa dại, buộc thành một bó hoa nhỏ, tuy rằng không được xinh xắn lắm nhưng lần đầu tiên kiên trì cố gắng làm một bó hoa như thế này cũng khiến Bảo có cảm giác rất thích thú. Mi vén váy ngồi xuống cạnh bên, khẽ vén tóc mai:

- Làm gì thế? Hôm nay không đi tập à?

Bảo nghe thấy giọng nói, cũng chẳng buồn quay sang nhìn, Bảo không thích nói chuyện:

- Định tặng ai à? Tặng... cho Thục Ly hả? - Mi dò hỏi.

Bảo nhướn mày, nhanh chóng cầm bó hoa nhỏ đứng dậy. Mi thấy vậy bèn đứng lên theo, Mi kéo quai cặp của cậu giữ lại, cười cười lại tiếp tục nói:

- Thứ tư này tui đến xem ông đấu tập nhé? Nghe nói có trận đấu mà?

Bảo xoay người, giật mạnh chiếc cặp sách của mình, Mi đứng trước mặt cậu vẫn giữ khuôn mặt tươi cười như vậy, trước giờ vẫn chưa từng thay đổi. Bảo ghét nó, ghét kinh khủng. Bảo nhìn Mi một chút, thấy Mi cười lại không muốn mở miệng nói nữa:

- Ông không nói gì thì có nghĩa là đồng ý đấy.

Chuyến bay của anh Dương đã sớm cất cánh, trước khi đi anh cũng đã cố liên lạc lại với anh Thiên một vài lần nhưng mãi không được, anh Dương lúc này cũng chỉ biết thở dài ngán ngẫm. Đợt này chuyến công tác vội vã quá, lúc nhận được thông báo thì anh Dương vẫn chưa kịp chuẩn bị gì. Anh Dương sớm cũng đã nghĩ qua cả rồi, phải tranh thủ gặp mặt anh Thiên nói rõ mọi thứ:

- Sao lần này cậu ấy có vẻ giận dai thế? Trước đây dù có là việc gì thì cậu ấy cũng không để ý nhiều... chẳng thà như thế này, nghe cậu ấy lèm bèm còn tốt hơn - anh Dương bật điện thoại, gõ lấy một vài dòng tin nhắn.

Cấp trên của anh Dương vỗ nhẹ vào vai anh:

- Vậy cậu Dương mang hành lý lên phòng trước nhé.

Anh Dương gật đầu, chán nản xoa rối mái tóc của mình.

“Hôm ấy Ly gọi cho Nguyệt, số điện thoại của em là gì ta?”.

Thục Ly ngồi nhìn chằm chằm vào số điện thoại trước mắt, khi vừa về đến nhà thì em đã cẩn thận viết từng con số vào trong quyển sổ tay nhỏ của mình, Thục Ly muốn chắc chắn rằng thứ phương tiện duy nhất kết nối với anh Dương sẽ không vì sự cố nào đó mà đánh mất.

Em mãi cũng không có đủ dũng khí để gọi cho anh, đến một câu hỏi như “anh đã ăn cơm chưa?” cũng thật khó khăn biết bao nhiêu.

- Hay là cứ gọi thử đi... vì em cứ nhìn mãi như thế, anh Dương biết được chắc cảm động lắm - chị Nguyệt không biết từ lúc nào đã đứng phía sau em – anh Thiên cho em số à?

- Dạ không đâu, em vô tình thấy được thôi ạ. - Thục Ly ngượng ngùng, chân tay lại có chút lúng túng.

- Vậy em gọi điện đi, sẵn tiện hẹn anh Dương cuối tuần này đến nhà ăn cơm - chị Nguyệt gật gù, chống cằm nhìn Thục Ly - nếu cứ như vậy hoài, điện thoại sẽ bị gọi đến cháy máy mất đó. Chị thấy ấy à, anh họ của em cũng muốn làm lành với anh Dương lắm rồi.

Thục Ly không hiểu, nhân cơ hội này làm theo lời của chị Nguyệt mà tranh thủ một chút. Em vừa căng thẳng lại vừa hồi hộp. Cuối cùng thì em cũng đã bấm vào nút gọi điện rồi. Tiếng nhạc chuông Thục Ly âm thầm ghi nhớ lại một lần nữa vang lên cho đến khi đầu dây bên kia nhấc máy:

- A lô.

“Đây đúng thật là giọng của anh Dương rồi".

- A, à, a lô. Em là Ly đây. Cuối tuần này anh có rỗi không?

Anh Dương hơi ngạc nhiên, mới vừa ban sáng anh còn tự mình ngẫm xem số điện thoại của em là bao nhiêu. Vậy mà bây giờ Thục Ly thực sự đã tự giác kết nối với điện thoại của anh rồi:

- À, sao thế em? Anh đang đi công tác, có thể tuần sau sẽ về.

Nghe anh Dương nói vậy, tâm trạng Thục Ly lại trùng xuống. Vì anh Dương là người lớn nên anh cũng bận bịu quá:

- Không có gì ạ. Chị Nguyệt nói với em mời anh cuối tuần sang ăn cơm. Hôm nào anh Dương rỗi thì báo cho chị Nguyệt một tiếng nha anh.

Thục Ly không nghe thấy tiếng anh Dương trả lời liền kiểm tra lại xem anh đã tắt máy đi chưa, cuộc gọi vẫn đang được kết nối. Lúc này em lại nghĩ đến trường hợp có khi nào đã làm phiền anh Dương trong lúc anh đang làm việc rồi không. Bên anh Dương phát ra vài tiếng kêu két két như kéo ghế:

- Em... vẫn khỏe chứ? Lần trước ngã, ngoài tay ra thì có còn bị đau chỗ nào không? Vết thương của em không quá nghiêm trọng chứ? - giọng anh Dương đều đều là thế, không nhanh càng không chậm – xin lỗi em nhé.

Anh Dương quan tâm Thục Ly, em biết chứ nhưng sao giọng anh vẫn cứ là lạ thế. Trước giờ anh Dương chưa từng như thế. Nhận được lời xin lỗi từ anh Dương, Thục Ly chẳng biết phải đáp lại như thế nào:

- Em vẫn khỏe. Tay em không đau lắm, cũng đã khỏi rồi với lại anh cũng không cần phải xin lỗi em. Vì sao anh lại xin lỗi em?

Thục Ly dường như đã nghe được tiếng anh Dương thở phào, giọng điệu cũng nhẹ nhỏm hơn hẳn:

- Khi quay về, anh sẽ đến nhà ăn cơm. Hôm ấy cùng dùng bữa nhé, anh rất mong đợi đấy.

Anh Dương gác máy, em vẫn ngồi yên nhìn vào màn hình chiếc điện thoại. Độ khoảng vài phút sau đó, Thục Ly đặt nhẹ bàn tay nhỏ lên đỉnh đầu, vờ xoa xoa. Em hy vọng lần tới gặp mặt có thể được anh ôm một cái hoặc là chỉ xoa nhẹ đầu thôi cũng đủ lắm rồi.

Bạn đang đọc "Hold Me" sáng tác bởi QTMN2411
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QTMN2411
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.