Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1021 chữ

- Thục Ly, ở đây! - Bảo vẫy vẫy tay - ở đây!

Thục Ly nhanh chóng chạy xuống khỏi bật thềm, Bảo lấy từ trong giỏ xe ra một bó hoa dại nhỏ được buộc rất cẩn thận và xinh đẹp, ngay ngắn hơn lần trước nhiều rồi đưa cho Thục Ly:

- Tui thấy đẹp nên ngắt vài bông đấy.

Thục Ly nhận lấy bó hoa dại bằng hai tay, ríu rít nói lời cảm ơn với Bảo. Cậu lại đèo Thục Ly trên chiếc xe đạp cũ. Mấy lần trước đây Bảo đã từng nói qua với Thục Ly rồi, chỉ cần tốt nghiệp là Bảo sẽ mua xe máy ngay. Nếu như may mắn hơn, được học chung một trường cấp ba với em thì Bảo sẵn lòng hằng ngày đều đến nhà mà đưa rước Thục Ly đi học. Lúc ấy Thục Ly còn nghĩ Bảo cũng chỉ nói đùa cho có thế thôi.

Ánh nắng buổi chiều sớm chói chang, không gay gắt như ban trưa nữa. Nhóm người đi cùng với Bảo dường như đều là học sinh cùng một khối cả, chút có điều bọn họ không học cùng một lớp. Nhìn cách quàng cổ bá vai thế kia cũng có thể đoán được họ là một nhóm anh em thân thiết. Mi bước vào, ngồi cạnh bên Thục Ly:

- Hôm nay bà cũng rảnh rỗi đến đây xem cái này hả?

Thục Ly không ngần ngại mà đáp lại ngay:

- Ừm, Bảo đưa tui đến nên là...

Mi vừa nghe thấy tên Bảo liền xoay sang nhìn Thục Ly chằm chằm, lập tức nhướn mày khó chịu. Mi nắm lấy bàn tay của Thục Ly mà siết mạnh khiến cho em giật mình:

- Bảo đưa bà đến đây? Bảo? Ổng? – Mi chỉ tay về phía Bảo đang đứng tập trên sân.

Thục Ly nhanh chóng gật đầu:

- Đừng nói với tui là hai người...? – Mi hỏi với giọng điệu dò xét, Thục Ly có phần không hiểu những gì Mi đang nói nên em cũng không để tâm đến nữa – mà không phải bà đang có mối quan hệ gì gì đó với ông chú đẹp trai nào đó sao? Bà định một tay bắt cả rổ cá à?

Qua vài lời nói của Mi, Thục Ly cũng đã phần nào biết được cô nàng này để ý đến bạn cùng bàn của em. Nhưng giọng điệu dò xét người khác và còn gọi anh Dương là một “ông chú đẹp trai" khiến cho Thục Ly không thể nào nghe vào được. Em đứng dậy đi sang hàng ghế bên cạnh mà ngồi xuống. Mi nhếch môi, lườm Thục Ly:

- Tui nói vậy mà thật à?

Thục Ly không nói gì cả, em vẫn giữ im lặng trước lời nói của Mi:

- Mày... – Mi tức giận đứng dậy, vừa định chỉ tay vào mặt Thục Ly thì Bảo đã nhanh chóng ngăn lại, cậu nắm lấy cổ tay của Mi, ánh mắt chán ghét pha lẫn khó chịu – B... Bảo? Ông khát nước hả?

- Còn định gây chuyện nữa thì đi về đi. Hôm nay là tôi xin phép anh chị ở nhà mới có thể đưa Thục Ly đi nhưng không phải đến đây để cho Mi gây chuyện.

Mi đứng câm nín, chôn chân tại chỗ. Trước giờ dù Mi có làm gì, có phiền Bảo như thế nào thì Bảo cũng chẳng thèm buồn lên tiếng lấy một lời, ấy vậy mà bây giờ Bảo lại đang giở giọng trách móc Mi trước mặt bao nhiêu người như thế khiến Mi thật sự rất mất mặt. Tay Mi run run cũng không khiến Bảo để ý. Thục Ly thở dài đứng dậy, em vỗ nhẹ vai Bảo:

- Ông mau xuống bên dưới tập cùng mọi người đi, không thì lại mất thời gian đấy.

Bảo buông chiếc cổ tay đang bị nắm chặt kia ra, Mi liền uất ức xách giỏ đồ nhanh chóng bỏ về. Thục Ly ngồi xuống, trận bóng trước mắt đang diễn ra rất suôn sẻ. Trước đây em từng thấy qua vài trận bóng rổ trên các đoạn phim hoạt hình, trông người chơi có vẻ ngầu lắm, nhất là người úp rổ để lấy điểm về cho đội của mình ấy. Trận đấu trước mắt lại không có vẻ kịch tính như Thục Ly đã nghĩ.

“Hóa ra chơi bóng rổ là như thế này”.

Mọi người dưới sân vẫn luôn tập luyện và thi đấu hăng say đến mức quên cả thời gian cho đến khi bầu trời chợt tối sầm lại, bắt đầu nổi lên những cơn giông. Bảo lo lắng cho Thục Ly sẽ bị ướt nếu như không về nhà kịp nên đã xin thầy giáo cho về sớm, cậu chạy ngay đến nhà vệ sinh nam mà rửa đi những giọt mồ hôi còn vươn trên mái tóc. Hơi thở mệt nhoài và nặng nề không ngừng vang lên trong không trung.

 Thục Ly mang ba lô ra trước cổng trường đợi Bảo, em đứng vào một góc quan sát dòng người vội vã dắt xe ra về, tay của Thục Ly vẫn giữ chặt lấy quai của chiếc ba lô đang được mang trên vai. Người Thục Ly đợi vẫn chưa đến vậy mà cơn mưa đã đến trước rồi. Ban đầu chỉ rơi lấm tấm một vài giọt nhẹ, ít phút sau đó lại bỗng dưng ào xuống không báo trước. Ông trời vậy mà cũng thật thất thường. Cơn mưa đổ xuống mái hiên cứ tí ta tí tách mãi, ướt đẫm cả đôi bàn chân của em. Mưa như thế này mà dòng người vẫn chẳng ngớt đi được một tí nào.

Khung cảnh Hà Nội thuở ban đầu dần tua chậm trong tâm trí của Thục Ly, cảm giác ngồi ngay ngắn trên chiếc xe ô tô đang chạy băng băng trên con đường trơn trượt đầy nước mưa, ánh đèn lập lòe cùng với tiếng đài phát thanh không ngừng nghỉ. Em so với nơi này thật quá đỗi nhỏ bé.

Bạn đang đọc "Hold Me" sáng tác bởi QTMN2411
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QTMN2411
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.