Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 895 chữ

Mùi hơi đất và cái ẩm ướt bám lấy Thục Ly, đôi chân em lạnh đến run rẩy. Ở tại nơi này, anh Dương đã vì em mà mở bung cả một chiếc ô to. Trời hôm này dù có nắng, cũng chẳng ấm bằng khi được ở cùng một nơi với anh. Thục Ly mang ba lô quàng lên trước ngực, khó khăn lấy ra chiếc điện thoại sớm đã được gói ghém cẩn thận trong hai ba vòng của chiếc áo khoác.

“Em muốn được nghe thấy giọng anh".

Thục Ly nhanh tay nhấn vào danh bạ. Bởi vì số liên lạc không nhiều nên tên của anh Dương liền lập tức hiện ra. Thục Ly kiềm lòng không đặng bèn nhấp vào gọi ngay mà chẳng kịp suy nghĩ gì, em cũng không quan tâm dù anh Dương có bận đi chăng nữa.

Tiếng chuông điện thoại nơi anh vẫn vang mãi, vang mãi chẳng có hồi đáp. Thục Ly hít hít mũi, kiên trì chờ đợi cho đến khi cuộc gọi tự động chuyển sang hộp thư thoại. Ban đầu Thục Ly không biết nói gì cả, em chỉ đơn giản là muốn được nghe thấy giọng của anh Dương nên cứ ậm ờ không được một câu hoàn chỉnh:

- Ừm... ờ anh Dương, chỗ của mình mưa rồi nên em liền nghĩ không biết chỗ của anh, ừm có đang mưa hay không. Em đang ở trường, à thì em... vừa định đi về thì trông mưa có vẻ to lắm. Anh có khỏe không?

Ngay khi tin nhắn thoại vừa kết thúc, Thục Ly đã nhìn thấy Bảo đang dắt xe đạp ở phía trước, áo của cậu còn bị ướt hết một mảng lớn. Thục Ly cho vội điện thoại vào trong túi quần, chạy sang cạnh Bảo. Trên tay cậu đã cầm sẵn một chiếc áo mưa giấy, không nói không rằng liền chồng vào người của Thục Ly. Bảo kiểm tra lại một lần nữa xem áo mưa giấy em mặc trên người an toàn rồi thì mới an tâm tự mặc chiếc áo mưa giấy còn lại trên tay:

- Xin lỗi nha, tui sợ người dơ với có mùi nên đã tắm nhanh một chút. Sợ bà ngồi phía sau sẽ bị tui lây bẩn. Ai dè mưa luôn rồi.

Thục Ly nhanh chóng ngồi lên yên sau khẽ lắc đầu:

- Không bẩn đâu, ban nãy ông ngầu lắm á.

Bảo gật đầu, thỏa mãn và sung sướng. Lần này cũng giống như những lần trước, Bảo đều đưa Thục Ly về đến nhà rồi đi ngay. Em lon ton chạy một mạch vào bên trong, hai tay của em lạnh ngắt. Những giọt mưa vẫn còn vươn lại trên áo mưa nhỏ giọt ướt đẫm cả bật thềm. Chị Nguyệt giúp Thục Ly cởi chiếc áo mưa ra, hối thúc em nhanh chóng tắm rửa cho tránh cảm.

Anh Dương sau khi gặp mặt với đối tác quay trở về khách sạn nhìn thấy đèn của chiếc điện thoại không ngừng nhấp nháy:

- Lúc chiều có người gọi cho cậu Dương đấy nhưng hình như không gấp lắm vì gọi có một lần rồi thôi.

Anh Dương kiểm tra điện thoại, quả nhiên chỉ có một cuộc gọi nhỡ thật nhưng lại đính kèm theo một tin nhắn thoại. Anh bất giác khẽ cười, đây cũng là lần đầu tiên anh được nhận một tin nhắn thoại, mà còn là tin nhắn thoại từ em. Anh Dương vặn nhỏ loa, kề sát chiếc điện thoại vào bên tai của mình, giọng nói của Thục Ly nhỏ nhẹ vang lên tựa như em đang có mặt ở đây, tựa như em đang thì thầm với anh vậy:

- Cậu nhanh lên đấy, tối nay chị cấp trên của chúng ta sẽ đãi một bữa vô cùng thịnh soạn. Tôi xuống dưới trước đây. - Khiêm nhún vai với vẻ mặt hưng phấn, con người này chỉ nhắc đến ăn thì mới nhanh nhẹn được một chút.

Dương gật đầu, đợi cho đến khi Khiêm rời phòng mới nhẹ nhàng ngồi xuống giường, gọi lại cho Thục Ly. Ngón tay anh nhịp từng nhịp, ánh mắt chăm chú nhìn ra phía ngoài khung cửa sổ sớm đã thắp đèn kia.

“Thuê bao nhận cuộc gọi hiện đang tắt máy, xin quý...”.

Anh thở dài, chỉ vì nhận điện thoại trễ một chút vậy mà lại lỡ mất đi cơ hội nói chuyện cùng em. Mấy tuần này chính bản thân anh Dương cũng cảm thấy bức bối khó chịu, giống như việc hằng ngày đều phải ăn cơm nhưng đột nhiên lại bị người khác ép ăn khoai vậy, thói quen đột nhiên thay đổi cũng kéo tâm tình của con người xuống một cách kỳ lạ. Tảng đá kéo nặng trĩu nằm sâu ở trong lòng ngực cuối cùng cũng đã được dỡ ra vậy mà bây giờ cứ như từng mảnh vụn còn sót lại không ngừng làm loạn. Anh Dương gửi cho Thục Ly một tin nhắn, hàng chân mày khẽ nhíu lại.

“Thấy tin nhắn rồi thì gọi lại cho anh nhé”.

Anh Dương đặt điện thoại xuống, cởi bỏ chiếc áo sơ mi có phần nhăn nhúm. Tiếng vòi hoa sen được mở, hơi nước bốc nghi ngút ám lên chiếc kính soi.

Bạn đang đọc "Hold Me" sáng tác bởi QTMN2411
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QTMN2411
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.