Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 733 chữ

Thục Ly uống một ngụm nước cam, bàn tay nhỏ xoa xoa vào thành chiếc ly rồi nói:

- Em chưa được nghe tiếng ghi ta của anh lần nào cả.

- Sau này anh sẽ đàn cho em nghe, không sao.

Tiếng ghi ta vẫn nhẹ nhàng vang lên, trời vừa tối, những bóng đèn xung quanh đều vì vậy mà phát sáng. Giữa lòng Hà Nội tấp nập hóa ra lại có một khoảng khắc bình yên đến như thế. Ngồi kế bên anh Dương trên chiếc ghế gỗ đơn giản, đắm chìm vào những giai điệu sâu thăm thẳm ở trong lòng, không vội vã lại vô cùng đời thường biết bao. Đối với Thục Ly, có lẽ bao nhiêu đây đã là quá đủ rồi.

Anh Dương đưa Thục Ly về nhà, em sớm cũng đã chìm sâu vào trong giấc ngủ say. Anh bế Thục Ly lên, ôm em vào trong lòng, từng bước chân anh đi không hề vội vàng mà lại vô cùng chậm rãi. Thục Ly nép vào người anh Dương tựa như mộ chiếc nệm ngủ êm ái. Anh dừng chân trước cổng nhà lại im lặng một hồi lâu:

- Là anh thì có được không? Là anh thì có được không? - Anh Dương lặp lại, thở dài với dáng vẻ mệt mỏi.

Thục Ly mơ mơ màng màng, em vẫn cảm nhận được dường như có ai đang nói gì đó với giọng nói quen thuộc. Em níu nhẹ áo của anh Dương, giọng nói ú ớ khó khăn nói ra từng chữ:

- Anh...thế? Là anh thì... mà - Thục Ly nhắm nghiền mắt, em lại ngủ thiếp đi.

Anh Dương mỉm cười, ôm em lại có phần chặt hơn trước. Anh nhấn chuông một cái thì chị Nguyệt liền chạy đến mở cửa. Anh Dương đưa Thục Ly về phòng, kéo chăn ấm đắp cho em tỉ mỉ cẩn thận. Anh vừa định ra về đã vô tình nhìn thấy vài món đồ nhỏ ở trên chiếc bàn học của Thục Ly, một vài chiếc kẹo được bọc lại vô cùng cẩn thận, lại còn có cả túi hạt giống hoa hướng dương được để gọn gàng ở trong một góc. Anh cầm chiếc kẹo lên, bên ngoài còn ghi dòng chữ nhỏ nhỏ, “món quà đầu tiên được nhận khi anh Dương đi công tác”.

Chị Nguyệt vỗ vỗ vào vai anh Dương:

- Con bé thích mấy thứ này lắm đó. Anh cũng biết chọn quà ghê.

Anh Dương giữ chiếc kẹo trong tay:

- Nguyệt này, nói chuyện với anh một chút.

Chị Nguyệt rót cho anh Dương một ly nước ấm, trạng thái anh Dương trông không được tốt lắm. Anh đứng ở ngoài hiên, gió đêm thổi vào mát rượi. Cả hai người đã đứng ở đấy rất lâu, mãi vẫn chưa ai chịu lên tiếng nói câu gì với nhau. Anh Dương hít hà một hơi:

- Anh nghĩ mình thật sự muốn chăm sóc cho em ấy, nếu được thì để ý đến em ấy cả đời cũng tốt. Chỉ là... - anh Dương ngừng lại, dường như đang suy tính việc gì đó - chỉ là có lẽ anh chẳng phải là người phù hợp.

Nói đến đây, chị Nguyệt đã ngộ ra tất cả, ngộ ra được tâm tình của anh Dương, ngộ luôn cả suy nghĩ và dáng vẻ của anh. Cuối cùng thì ba chữ “không phù hợp" này phải hiểu như thế nào mới đúng đây? Chị Nguyệt không biết đáp lại như thế nào cả, đột nhiên lòng chị có phần nặng trĩu:

- Thục Ly dường như cũng rất để ý đến anh đấy, anh Dương.

Chị Nguyệt mím môi một chút rồi lại lên tiếng:

- Theo em thì, thương thì thương, em cũng sẽ không để ý những vấn đề như phù hợp hay không. Đến chính mình mà anh cũng muốn tự làm khó hay sao?

Anh Dương lắc đầu, dù rằng có tự làm khó mình hay không thì anh cũng không quan tâm. Anh chỉ có thể tự suy nghĩ rằng, người phù hợp với em thì mới có thể khiến em hạnh phúc được. Còn anh Dương so với việc yêu đương thì lại thích hợp với cương vị là người anh trai tốt của Thục Ly hơn. Anh đặt ly nước xuống bàn, hạ giọng:

- Anh về đây, ngủ ngon nhé.

Bạn đang đọc "Hold Me" sáng tác bởi QTMN2411
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QTMN2411
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.