Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1064 chữ

Chú Tuấn ghé sang nhà dùng bữa cũng đã được anh Lạc đến đón về rồi. Thục Ly giúp chị Nguyệt dọn dẹp bát đũa, sẵn tiện lau luôn cả một chiếc bàn ăn. Em nhìn chiếc khăn cũ kỹ trong tay mình lại bất giác nhớ về ngày hôm qua, em cũng đã lau dọn ở nhà anh Dương giống như thế. Thục Ly nắm chặt chiếc khăn, ra sức lau lấy lau để mặt bàn.

Chị Nguyệt vỗ vỗ vai của em, khẽ lắc lắc đầu thở dài. Chị đưa cho Thục Ly vài tờ tiền lẻ:

- Em mau đi đi. Một lát chị nói lại với anh hai là được. Bây giờ cũng chưa muộn lắm nên có lẽ vẫn còn xe buýt đấy.

- Nhưng mà em không... - Thục Ly càng siết chặt chiếc khăn trong tay hơn – em không biết anh ấy hiện đang ở đâu cả. Anh ấy cũng rất bận rộn.

- Thật sự không muốn đi thử sao? Dù gì anh Dương cũng là con người mà, bận bao nhiêu thì cũng cần ăn với ngủ chứ có đúng không nào? – Chị Nguyệt nghiêng đầu lại để ý thấy chiếc khăn đang bị bóp chặt trông có vẻ rất khổ sở.

Thục Ly lắc đầu, em rất muốn đi đó chứ. Nhưng mà bản thân em bây giờ thật sự vẫn còn mơ hồ lắm, ngày hôm đó anh Dương nói với em nhiều chuyện như thế. Thục Ly còn không biết em có đang hiểu đúng những câu nói của anh Dương hay là không nữa. Em biết rằng không nên vì bản thân mà làm phiền người khác quá. Anh Dương rõ ràng đã nói với em là anh có công việc nhưng Thục Ly cứ muốn gặp anh mãi. Dù chỉ là một chút cũng được, dù anh không có thời gian để nói chuyện cùng em cũng không sao cả.

Thục Ly nới lỏng chiếc khăn trong tay và nhận lấy mấy tờ tiền lẻ từ chị Nguyệt. Em chạy vội vào phòng mà xách chiếc ba lô của mình lên. Thục Ly mang giày rồi cứ như thế mà chạy thẳng ra trạm xe buýt gần nhà.

Em giữ tấm vé trong tay, nhìn mãi không thôi lại thở dài đến mấy tiếng. Việc còn lại bây giờ chỉ cần chờ đúng trạm mà bước xuống xe thôi, đơn giản như thế nhưng em vẫn cảm thấy lo lắng. Thục Ly đứng ở trước cổng lớn rồi đưa mắt nhìn qua khe cửa, căn nhà vẫn tối om không người như thế. Em mở chiếc ba lô của mình ra, lục tìm chiếc chìa khóa cửa nhưng mãi vẫn không tìm thấy, mặc cho Thục Ly đã đổ hết mọi thứ được chứa ở trong chiếc ba lô ra. Thục Ly xoay đầu nhìn khung cảnh không một bóng người xung quanh lại cảm thấy vô cùng sợ hãi, em nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc của mình rồi ngồi thu lại một góc ở trước cửa nhà. Chiếc đèn điện ở phía bên kia đường cứ nhấp nháy chớp tắt mãi, đoạn này cũng không có quá nhiều xe cộ qua lại, người lại càng ít hơn.

“ Có khi tầm nửa tiếng nữa thì anh Dương sẽ về nhà thôi”.

Thục Ly kê cao gối, tựa đầu mà nhìn ra con đường ở trước mặt. Mấy ngôi nhà xung quanh đó cũng dường như đã tắt đèn đi hết cả, Thục Ly ngồi gật gù cả buổi với đôi mắt lim dim ngủ thiếp đi. Cả ngày hôm nay không biết vì sao mà Thục Ly cảm thấy rất mệt mỏi. Không biết Thục Ly đã ngủ bao nhiêu lâu, em chỉ chợt tỉnh giấc khi nghe thấy có tiếng động cơ xe đến gần, đèn pha ô tô chiếu sáng một nửa mảng đường. Thục Ly lờ đờ mãi vẫn không tài nào mở được đôi mắt đang nhắm nghiền của mình. Thứ âm thanh lộn xộn pha lẫn với tiếng nói chuyện khiến cho Thục Ly không tài nào nghe nổi dù chỉ là nửa chữ:

- Vậy nhé, làm phiền rồi. Về nhà cẩn thận.

Thục Ly thật sự không ổn rồi, em cảm thấy anh Dương lâu như thế vẫn chưa về nhà nên trong lòng lại đột nhiên uất ức đến khó tả. Chiếc xe ban nãy có đưa anh Dương về cùng không:

- Ưm, anh Dương - Thục Ly thì thầm, giọng nói ngày một to hơn - em không đợi được anh về nhà, anh Dương.

Anh Dương nghe thấy giọng nói liền xoay người lại, bộ quần áo mặc trên người lúc sáng vẫn chưa được thay ra. Anh vừa ngạc nhiên lại bất ngờ, không tin được Thục Ly lại có thể gan dạ ngồi ngủ một mình trước cổng nhà như thế. Tay chân em lạnh ngắt, anh Dương còn tự hỏi không biết Thục Ly đã ngồi đây được bao lâu rồi mà trên người còn có vài vết mũi đốt đến đỏ tấy. Anh Dương mở cửa cổng ra trước, nhẹ nhàng bế Thục Ly lên mà ôm vào trong người:

- Sao em không vào trong nhà ngồi? Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Trời cũng gần sắp sáng đến nơi rồi - anh Dương nói bằng giọng điệu tức giận nhưng cũng vô cùng lo lắng cho Thục Ly, bước chân anh ngày càng dài và nhanh hơn.

- Anh Dương, em nhớ anh đến điên luôn rồi, ngủ thế này mà còn nghe giọng anh chân thật thế. Hình như em để quên chìa khóa ở nhà nhưng mà ban nãy em vừa hay cũng nghĩ đến, em ngồi đợi ngoài cửa có phải sẽ được gặp anh sớm hơn không?

Đôi mắt của Thục Ly vẫn nhắm nghiền, bàn tay nhỏ của em nắm nhẹ vào chiếc áo thun của anh Dương khẽ dụi dụi như một chú mèo nhỏ. Thật may mắn vì hôm nay trời không có mưa, thật may mắn vì hôm nay đoạn đường này không có người xấu qua lại, thật may mắn vì hôm nay anh Dương đã quyết định về nhà. Anh Dương để Thục Ly nằm trên chiếc giường lớn, cẩn thận giúp em cởi giày lại với lấy chiếc chăn bông lớn mà ấp Thục Ly.

Bạn đang đọc "Hold Me" sáng tác bởi QTMN2411
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QTMN2411
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.