Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 734 chữ

Anh Dương vỗ nhẹ vai Thục Ly, chỉ vào chiếc điện thoại di động của mình. Thục Ly gật đầu cầm khăn lau nốt số bát dĩa vừa được rửa sạch sáng bóng lấp lánh. Trong đầu em lại không tự chủ được mà âm thầm ghi nhớ lại giai điệu ban nãy. Thục Ly dường như nghe thấy tiếng đóng cửa, em đã sắp xếp chén dĩa lên gọn gàng liền cởi bao tay ra. Mang trái cây đã được cắt sẵn lên cho anh chị. Có lẽ tiếng đóng cửa ban nãy là của anh Dương, trên phòng khách bây giờ chỉ còn lại anh Thiên, chị Nguyệt và chị Dạ:

- Thanh có chuyện gì hả chị Dạ? - chị Nguyệt cúi người xuống hỏi.

- Đôi giày cao gót em ấy mang lúc sáng bị hư rồi, gọi điện cho Dương đến đón ấy mà. Đằng nào thì ngày nào cũng đi đón em nó tan làm về, hôm nay lại sớm một chút - chị Dạ lắc đầu nói.

“Thanh? Là người ban nãy đã gọi điện cho anh Dương sao? Còn anh Dương lại đi gấp như vậy...”.

Lúc trước Thục Ly nghe thấy tên, còn cứ tưởng người này là con trai. Bình thường em chỉ nghĩ, hình như chỉ có con trai mới hẹn con trai đi uống rượu khuya như thế. Vậy mà hóa ra, Thanh lại là một cô gái.Thục Ly rời đi, bước vào phòng kéo chăn đắp kín cả người. Đột nhiên em lại thấy khó chịu quá, bụng cứ đau quặn cả lại. Có lẽ ngủ xong một giấc thì sẽ ổn cả thôi.

“Hôm nay anh không nói với em... sẽ gặp lại”.

.

Anh Dương xách đến cho Thanh một đôi dép lê, cô nàng vừa xỏ chân vào liền đứng dậy ôm lấy anh Dương tươi cười:

- Quả là anh, vừa gọi liền đến đây ngay. Anh đang ăn à?

- Ừ. Anh còn đang để chị Dạ ở nhà Thiên. Một lát anh đưa em về rồi quay lại đón chị sau – Anh Dương đưa tay cầm túi xách giúp cho Thanh.

- Sao lại thế? Đưa em qua nhà anh Thiên đón chị Dạ rồi cùng về? – Thanh ôm lấy một bên tay anh Dương, vừa đi vừa nói.

Anh Dương mở cửa xe, đẩy Thanh vào ngồi bên trong. Thanh nhướn mày cảm thấy là lạ, bình thường anh Dương dễ tính như vậy, Thanh muốn gì thì anh đều cho ngay. Ấy vậy mà hôm nay Thanh chỉ vừa hỏi một câu, anh không những không đáp lại mà còn một tay đẩy cô vào bên trong xe. Lẽ nào anh Dương vội đi đón chị Dạ như thế à?

- Anh còn tưởng em ngã bể đầu rồi? Hóa ra là không phải – Anh Dương lên tiếng, giọng nói cứ thế đều đều.

Thanh bĩu môi:

- Thử hỏi xem nếu em không nói như vậy, anh có đến đây nhanh nhanh không? Anh gấp như thế làm gì?

- Ngồi yên.

Anh Dương đưa Thanh về nhà, chưa đợi cô kịp nói lời tạm biệt thì Dương đã lái xe đi. Thanh có gọi vọng theo nhưng anh Dương chẳng mấy để ý đến. Cơn mưa lại bất chợt như xối nước.

Chị Dạ đứng trông ra cửa sổ lớn, đã nhìn thấy xe của anh Dương đậu trước cửa:

- Không phải chứ? Em ấy vừa rời đi chừng có bốn mươi lăm phút thôi mà?

Chị Nguyệt nghe thấy tiếng của chị Dạ, liền bật dậy mà ngó ra cửa xem thử. Đúng là sớm hay muộn gì thì anh Dương cũng sẽ phải quay lại đây đón chị Dạ về nhưng bọn họ đều không ngờ anh Dương lại là một con người năng suất đến như thế. Chị Nguyệt bật dù chạy ra mở cửa:

- Thanh không đến à?

Anh Dương lắc đầu, đưa tay giúp chị Nguyệt cầm dù:

- Đưa về nhà rồi.

Anh Dương vừa bước vào nhà, đã nhanh chóng đi thẳng ngay xuống nhà bếp liền chợt khựng lại.

“ Quên mất, mình đi cũng lâu rồi nên em ấy rửa chén xong là phải. Thật là".

Chị Nguyệt và chị Dạ chạy theo xuống, ngó nghiêng một hồi lại lên tiếng hỏi:

- Em đói hả? Muốn ăn gì sao?

- Em không đói. Không có gì đâu. Để em đưa chị về.

Bạn đang đọc "Hold Me" sáng tác bởi QTMN2411
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QTMN2411
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.