Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Nguyễn Chích

Tiểu thuyết gốc · 1817 chữ

Chương 44: Gặp Nguyễn Chích

“ Không biết Nguyễn lý trưởng có tính toán gì không?” Phạm Ngũ Lão giải vây tình thế căng thẳng.

Chỉ thấy Nguyễn Chích thở dài.

“ hai vị tráng sĩ cũng thấy đấy, lần này Đông Ninh thôn chúng ta đã bị các vị liên lụy, chuyện này sơm muộn gì Hán Tặc cũng biết, một khi tra ra, thôn Đong Ninh ta làm sao tránh khỏi họa diệt thôn, thậm chí bọn chúng bọn bắt đại, giết đại vài cái thôn nào đó phụ cận để ăn nói với quan trên!”

“ Nếu Nguyễn lý trưởng không chê thì có thể cùng chúng ta về Phục Hưng thôn! Phục Hưng thôn bọn ta cũng không phải giàu có gì, nhưng 300 Ưng Sát Vệ bọn ta tin tưởng cho dù có 1000 Hán binh đến bọn ta cũng có thể dễ dàng diệt sát.!” Võ Tánh vô cùng tự tin nói.

Nguyễn Chích trầm ngâm một hồi lâu rồi mới quyết định.

“ Như thế phải đành nhờ vào hai vị tráng sĩ rồi!”

“ Vậy thì ngày mai chúng ta sẽ an bài thuyền giúp lý trưởng!” Võ Tánh hào sản nói.

…………………………………………….

Thời gian thấm thoát cũng đã nữa tháng trôi qua, mọi vật tư tài bảo cướp được cũng được vận chuyễn về Phục Hưng thôn một cách êm đẹp. hơn 1000 lao dịch nô lệ sát nhập vào Phục Hưng thôn, cơ hồ dân số tăng lên gấp đôi.

Có người mới đến, mọi người cùng nhau phối hợp xây nhà dựng trại, phá núi làm nương. Dưới sự giám sát của 300 Ưng Sát Vệ, phải nói những người mới ngày không dám có tinh thần phản nghịch hay chạy trốn.

Vì sao ư! Vì những người nô lệ đã bị đóng dấu lên cơ thể, rất dể bị phát hiện khi ra ngoài, mà một khi bị bắt cái chết là điều hiển nhiên. Còn với nhưng người bị Phụng Lã bắt, bọn họ còn gì đâu, nhà cửa tan hoang, thân bằng quyến thuộc mất hết.

Phục Hưng thôn chính là cọng cỏ cứu mạng bọn họ giữa dùng nước lớn.

Còn đối với Nguyễn Chích, Võ Tánh cấp cho thôn bọn họ một vùng đất khá là bằng phảng nằm cách Phục Hưng Thông không xa, giữa hai thôn đi lại chừng nữa ngày đường là đến. không những thế Võ Tánh còn cho người đến giúp đỡ Đông Ninh thôn, như hướng dẫn cách xây nhà bằng đất, làm bẫy cá để có thêm thức ăn,…..

Còn Phạm Ngũ Lão lúc này đã không nhịn được nữa, hắn đã có 130 quân binh trong tay, hắn muốn chiêu mộ thêm quân lính để huấn luyện ra những tinh binh như 300 Ưng Sát Vệ. nhưng trước hết phải hỏi thăm ý kiến với Phạm Long, vì một khi tự động luyện binh, như thế sẽ trái với nguyên tắc của một trung tướng.

Sau khi thu xếp mọi chuyện ổn thỏa cũng gần nửa tháng sau, vì hàng nhu yếu phẩm, như lương thực, muối ăn cũng gần hết Võ Tánh quyết định lại đi một chuyến về Mê Linh mua nhu yếu phẩm, thuận tiện thông báo tin tức cho Phạm Long biết. cũng như cùng nhau suy tính các bước kế hoạch tiếp theo.

Lần này đi theo Võ Tánh còn có Vương Nhu, Nguyễn Chích, Lỗ Phúc, cùng 10 chiếc thuyền vận hàng. Đội hình cũng được tính là rầm rộ.

……………………………………………………………………

Thành Đông, Trấn Mê Linh, biệt viện Cổ gia cũng đã sữa sang cực tốt, Phạm Long phải tiêu tốn đến hơn 30 tiền vàng mới có thể sửa sang tốt lại cái biệt viện này, biệt viện chia làm nội viện cùng ngoại viện. Ngoại Viện dùng để mở tửu lâu chiêu đãi khách nhân, nội viện chính là nơi ở của Phạm Long.

Hầu Chính cũng nhiều lần đi qua nơi này, mang tiếng là hỏi thăm, nhưn thực chất là âm thầm quan sát biểu hiện của Phạm Long như thế nào, cũng như suy tính của hắn sau này. Có ý định hợp tác cùng Hầu gia hay không. Tất cả đều chỉ là những lời bóng gió.

“ Bẩm! công tử! bên ngoài có một người tìm đến xưng là Võ Tành đến tìm công tử!” một tên người hầu cung kính đi vào báo chuyện.

“ Ah! Võ Tánh đã trở lại! mau mau mau! Mời bọn họ vào gian trong!” Phạm Long có chút gấp.

Phạm Long tuy biết đại sự đã thành, nhưng cái hắn sợ nhất là thương vong, nếu như tổn thất một binh một tốt nào, hắn sẽ đau lòng, hắn sẽ bi thương.

“ Võ Tánh! Ngươi đã trở lại! ha ha! Ngươi có bị thương không! Có tổn thất quân sĩ không ?!” khi nhìn thấy Võ Tánh, Phạm Long ôm lấy tay hắn thân thiết hỏi.

“ Không phụ lòng công tử! mọi chuyện đều thuận lợi, Ưng Sát Vệ không thiệt hại một binh sĩ!” Võ Tánh cung kính nói.

“ Ngũ Lão huynh đệ cùng Nguyễn Sí huynh đệ đại triển thần uy, đã cùng Kim Thiếc thủ lĩnh tiêu diệt địch nhân! Nhưng hey!!!!” Lỗ Phúc cũng lên tiếng trợ uy cho Phạm Ngũ Lão cùng Nguyễn Sí, nhưng nhắc tới Kim Thiếc lại thở dài.

“ Kim huynh như thế nào! Chẳng lẻ Kim huynh xảy ra chuyện bất trắc gì!” Phạm Long kinh ngạc.

“ Kim Thủ Lĩnh đã anh dũng chiến đấu! nhưng địch nhân quá đông cùng âm hiểm nên đã đã!” nói đến đây Lỗ Phúc nghẹn khuất.

“ Hey!!” Phạm Long cũng thở dài.

“ sự hy sinh của Kim huynh chính là sự mất mát cực kỳ to lớn đối với nghĩa quân! Không biết Nghĩa quân tình hình như thế nào rồi!”

“ Sau khi Kim Thiếc vừa đi chưa lâu thì Hồng Lang cùng Đại Ngưu tranh giành, hai người bọn họ không được lòng quân nên đã bị giết! hiện tại Nghĩa Quân do ta quả lý” Lỗ Phúc rầu rĩ nói.

“ Hey! Chúng ta có chuyện cứ để đó nói sau! Mọi người vào trong ta đã chuẫn bị một bàn tiệc tẩy trần cho mọi người!” Phạm Long ngay lập tức chuyển đổi chủ đề.

Sãnh trong chính là một căn phòng khá lớn được xây riêng trong nội phủ, xung quanh được canh phòng khá là cẩn mật, được Phạm Long dùng để bàn bạc các chuyện đại sự.

Năm người vào trong phòng, căn phòng không hề bày biện kiểu tiếp khách chủ và khách, chỉ là một cái bàn tròn lớn ngay vị trí trung tâm, xung quanh bàn lớn được đặc một ít chiếc ghế.

“ Công tử! thức ăn đã chuẩn bị xong!” bên ngoài thanh âm người hầu vang lên.

“ mang vào!” Phạm Long ra lệnh.

Tiếp theo Vương Nhu cùng mấy tên người hầu mang thức ăn vào, sau đó Vương Nhu đi theo ra ngoài đứng trước cửa.

Bên trong căn phòng lúc này chỉ còn có bốn người, Phạm Long, Võ Tánh, Lỗ Phúc cùng Nguyễn Chích.

“ Tại hạ Phạm Long! Ra mắt Nguyễn Chích tiên sinh!” ngay sau khi Vương Nhu vừa đi ra, thì Phạm Long liền đứng lên cung kính bái chào.

“ Ách! Phạm công tử quá lời, ta chỉ là một cái thư sinh nghèo tầm thường mà thôi, làm sao xứng tới hai chữ tiên sinh!” Nguyễn Chích ngay lập tức ngạc nhiên đáp.

“ nếu như Tiên Sinh chỉ là một cái thư sinh tầm thường, thì thử hỏi trên đời này còn có ai tự dám xưng mình là tiên sinh chứ!” Phạm Long vuốt mông ngựa nói.

“ Gia sư tà từng nói, tại thôn Đông Ninh có một đại nho, trên tường thiên văn, dưới tường địa lý, là một người có cái nhìn đại cục kỳ chính xác!” Phạm Long dựa theo những gì bản thân biết về Nguyễn Chích mà nói.

“ ha ha ha La Sơn Phu Tử thật là đề cao ta quá!” tuy lời Nguyễn Chích nói như thế, nhưng thái độ của ông cực kỳ thích thú.

“ Phạm Long xin kính mời tiên sinh một chung rượu ấm!” Phạm Long cung kính rót rượu cho Nguyễn Chích.

Ngay từ cái khoảnh khắc Nguyễn Chính bước vào, Phạm Long đã đoán ra thân phận của Nguyễn Chích, bởi vì trên đầu hắn có một dấu chấm than màu vàng.

Sau khi Phạm Long kiểm tra thông tin chi tiết của Nguyễn Chích, hắn xem xogn thì cự kỳ sợ hãi.

Nguyễn Chích – Trinh Vũ Hầu

Trung thành: 50/100 thái độ dững dưng không thù địch cũng không ủng hộ.

Tư chất : S-

Võ lực: 50

Trí lực: 108

Mị lực : 80

Chỉ huy: 103

Kỹ năng: huấn luyện chin bồ câu, chiêm tinh, đoán mệnh, phong thủy sư.

Thật không hổ là danh tướng cấp S, có đến hai chỉ số vượt qua 100, thế nhưng quan trong nhất là điểm số trung thành rất thấp, không giống như những nhân vận triệu hóa khác. Nhưng ít nhất Nguyễn Chích không mang thái độ thù địch với Phạm Long là tốt lắm rồi. dù sao danh tướng cấp S luôn có một cái ngạo riêng của mình.

Rượu thơm cay nồng, thấm tận ruột gan

“ Rượu tốt! rượu tốt!” Nguyễn Chích không ngừng khen ngợi.

Rượu qua ba tuần, sau đó Phạm Long mới vào việc chính.

“ Không biết tiên sinh có tính toán gì sau này không ?” Phạm Long chợt hỏi.

Nguyễn Chích không trả lời mà chỉ liếc ra phía bên ngoài ý hỏi có thể nói chuyện được không.

“ Nguyên Võ!” Phạm Long ra lệnh cho Võ Tánh ra ngoài canh chừng.

Võ Tánh hiểu ý liền đi ra ngoài không oán một câu, ngay cả rượu tốt trên bàn cũng không có cầm ra uống.

“ Ta cũng không được coi tinh thông kỳ môn độn giáp, thế nhưng tinh trận biến đổi không ngừng, hẳn là trong vài năm tới đại loạn sẽ nỗ ra!” Nguyễn Chích tựa như nói đùa một chuyện tiếu lâm, thái độ không hề nghiêm túc chút nào, thậm chí còn có một chút đùa cợt.

“ Hán thất đã đỗ nát, hoạn quan nắm triều chính, tham quan ô lại khắp nơi, không ngừng cướp bóc hà hiếp dân chúng! Nhà Hán sắp đi đến giai đoạn cuối cùng rồi!” Phạm Long không những không phải bác ý của Nguyễn Chích mà còn bổ sung thêm.

Nguyễn Chích cực kỳ kinh ngạc đối với cách nhìn của Phạm Long, hắn liền trợn mắt, thần thái trở nên vô cùng nghiêm túc.

Bạn đang đọc Hùng Ca Đại Việt sáng tác bởi phamtrongnghia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phamtrongnghia
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 305

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.