Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyết đổ hoa rơi

Tiểu thuyết gốc · 4575 chữ

Mộng Hoa Đào

Chương 14:Huyết Đỗ Hoa Rơi(phần 2)

Phi Long ở Phi phủ Kinh Thành chuẩn bị trở về Cẩm Yên thì thấy có pháo lệnh Dạ Hổ,vội đi đến hồ Thái Diệp.

-Bẩm Đại Đương Gia làng Hoa Lau bị tấn công rồi!

-Cái gì?làng Hoa Lau tại sao lại bị tấn công chứ?còn Bạch Tổng Quản đâu?

-Thuộc hạ không biết,ba ngày trước thuộc hạ nhận được pháo lệnh phát ra ở Thiên Viên trấn,vội cùng các Dạ Hổ khác tập trung lại ,nhận được tin của Tổng Quản triệu tập Dạ Hổ đến làng Hoa Lau,nhưng Dạ Hổ chưa vào được làng đã bị một toán sát thủ xuất hiện đánh cản,nhiều Dạ Hổ đã bỏ mạng,thuộc hạ đành quay trở về báo tin cho Đại Đương Gia.

Phi Long vội phát pháo lệnh tập trung Dạ Hổ chạy đến làng Hoa Lau,trên đường vào làng,xác chết nằm vươn vãi khắp nơi,có Dạ Hổ,có sát thủ bí ẩn,có người dân trong làng...Phi Long lòng bất an cưỡi Tiểu Bạch chạy vào làng.Một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt Phi Long,tất cả người trong làng,già trẻ,nam nữ đều bị giết sạch,mắt chàng đỏ hoe ,môi run run

-Tại sao lại như vậy,tại sao lại như vậy...?

Phi Long xuống ngựa đi từng bước quan sát những người dân hiền lành đã bị giết chết với nhiều tư thế,nằm từ trong nhà,trên sân,ngoài ngõ,bên giếng nước ,bên các luống rau,máu văng dính lên vách nhà,lên những giậu gỗ .

-Sao lại như vậy?Cha,mẹ.....

Phi Long vội chạy lên đồi về nhà của mình,Phi Lão Ông và Phi Lão nương cũng đã bị giết hại,họ nằm trong sân nhà trên người có nhiều vết thương,Phi Long đau lòng gào thét,nước mắt giàn giụa

-Cha,mẹ....hức hức ,sao lại như vậy,là ai...là ai đã làm như vậy,cha...mẹ....

-Đại Đương Gia ở hang động ngoài bờ biển phát hiện ra Bạch Tổng Quản...

Phi Long nén đau thương vội chạy ra hang động,cái hang này thông thường bị nước biển che khuất,chỉ khi thủy triều rút nó mới lộ ra cửa hang,đây là nơi của lão Phiêu Diêu cư ngụ,Phi Long chưa vào lần nào,vì chàng ghét bị ướt y phục,Phi Long vào trong hang động thì thấy Bạch Kỳ đã thương tích đầy người ,đang hấp hối.

-Đại Đương gia Bạch Tổng Quản đã bị thương khá nặng xem những vết máu đã khô ông ấy đã ở đây hơn ba ngày...

Phi Long ngồi xuống cạnh bên Bạch Kỳ,cầm tay lão lên xem mạch,sắc mặt Phi Long tối sầm,trong lòng buồn bã,đôi mắt trào lệ ,không ngăn nổi thương tâm,Bạch Kỳ nheo nheo mắt tỉnh lại,miệng ông ta ọc máu chảy xuống một bên mép,thều thào cố gắng nói vào tai Phi Long

-...Ư....

-Đừng nói gì cả,lão hãy tịnh dưỡng,ta sẽ tìm thuốc cứu chữa cho lão...

-Ặc...ư.....Vương.....Vương.....hức....

Bạch Kỳ trút hơi thở cuối cùng rồi toàn thân mềm nhũng,mắt khép hờ

-Lão Kỳ....hức hức....

-Bẩm Đại Đương Gia trên đồi Cỏ Lau có phát hiện ...

Phi Long nhẹ nhàng đặt thi thể Bạch Kỳ xuống rồi chạy lên đồi xem xét,trong bãi lau um tùm vươn vãi nhiều xác chết đa phần đều là sát thủ bí ẩn,nhưng có một thi thể trông rất quen mặt,làm cho Phi Long sững sờ

-Lãnh Thanh!sao lại là hắn....lẽ nào tên Vương Lập đã quay trở lại Kha Chấn?

Phi Long nắm hai bàn tay lại,gồng người nổi cả gân tay lên ,chàng nghiến răng

-Vương Lập ta sẽ không tha cho ngươi a...aaaaaaaaaaaaaaaa...........

Những thi thể lần lượt được an táng chu đáo,toàn dân làng đều chết hết,ngay cả con trai của Mã Lão và Hồng Y chưa được ba tuổi cũng bị giết ,kẻ chủ mưu quả thật rất tàn ác,Phi Long cho Dạ Hổ truy tìm tung tích của Vương Lập,còn mình thì quay về Cẩm Yên ,nhưng chàng chưa đi khỏi Thiên Viên đã nhận một mật thư,kềm theo cái sáo nhỏ mà chàng đã tặng cho Ngọc Vân.

-“Ngọc Vân hiện đang ở trong tay ta,muốn nó bình yên vô sự hãy bắt tên Vương Hỷ đến rừng An Nhiên,trấn An Hão ,năm ngày sau ngươi không đến Vương Lập ta sẽ cắt từng mãnh thịt trên người Ngọc Vân xuống gửi cho ngươi,nếu như ngươi giở trò dẫn theo thuộc hạ ,ta cũng sẽ thủ tiêu hắn....”

-Hừ...tên khốn kiếp đã giết chết cha mẹ ta lại còn bắt Ngọc Vân làm con tin....

Vương Hỷ ở cung Hạ Bích thị tẩm Cầm Phi ,chàng vẫn trằn trọc không ngủ,đứng bên khung cửa sổ nhìn lên ánh trăng bên ngoài.

-Trăng Hoàng Cung không đẹp bằng trăng ở Núi Mị...người về Yến thành đã ngủ chưa?

Bỗng dưng sau lưng chàng có một luồn gió xẹt qua,Vương Hỷ chưa quay đầu đã bị một lưỡi gươm sắc lạnh kề lên cổ,có một người đeo mặt nạ đã đứng sau lưng chàng,người này giả giọng ồn ồn nói với chàng

-Đứng yên,nếu không ta cho ngươi rơi đầu.

-Ngươi là ai?thích sát Hoàng Đế là tội chu di,bên ngoài quân lính trùng trùng ,ngươi sẽ không thoát khỏi Hoàng Thành này đâu...

-Hừm đừng nói nhiều nữa mau bịt đôi mắt của ngươi lại đi..

Tên này quẳng một dãi lụa đen bắt Vương Hỷ tự bịt mắt mình,chàng cầm vải lên chưa kịp đưa lên mắt thì Cầm Phi thức giấc

-Hoàng Thượng người chưa đi nghỉ sao?Á ngươi là...á...

Tên đeo mặt nạ búng một viên đá vào huyệt cổ của Cầm Phi khiến cho nàng bất tỉnh

-Nhã Cầm!

-Đừng lôi thôi !

Vương Hỷ đành nghe theo tên đeo mặt nạ,bịt mắt mình lại,sau đó hắn bắt chàng đi ra bên ngoài,Vương Hỷ rất ngạc nhiên khi chẳng nghe được tiếng động nào của quân canh gác,tên này dẫn Vương Hỷ đi vòng vo một hồi thì đánh ngất chàng.

Phi Long đã men theo mật đạo mà Tống công công chỉ dẫn khi xưa,để đột nhập vào Hoàng Cung biết Vương Hỷ giá đáo Hạ Bích cung nên chàng đã lẻn vào,chỉ dùng chút mê hương đã khiến cho quân lính canh gác ngất hết,chàng mới dễ dàng đưa Vương Hỷ xuống mật đạo dẫn ra ngoài.

Khi Vương Hỷ tỉnh lại đã bị trói hai tay ,lưng chàng tựa vào một gốc cây,mắt vẫn bị bịt kín.

-Tỉnh lại rồi sao?Ăn uống một chút rồi chúng ta sẽ tiếp tục lên đường..

Phi Long nhét một cái bánh vào miệng Vương Hỷ,chàng tức giận nhả ra

-Hừ,ngươi là ai,ngươi bắt ta đi đâu,ngươi muốn gì?

-Hừm...chúng ta còn phải đi thêm một ngày một đêm,ngươi không ăn,chết đói thì gắng mà chịu...

-Hừm...dù sao ta cũng là Hoàng Đế ,ngươi không thể cho ta ăn một cách thô thiển như vậy?

-Hừm,chết đến nơi rồi còn muốn ăn theo phong cách của Hoàng Gia sao?

-Ta sẽ nhịn đói đến chết...ngươi cứ việc mang theo thi thể của ta mà đi...

-Hừ...được rồi...há miệng ra...tên khốn Hoàng Cung....

Phi Long đành xé bánh ra từng miếng nhỏ đút cho Vương Hỷ ăn,Vương Hỷ vừa ăn vừa suy nghĩ

-“Hừm...ngươi chắc chắn là tên quái nhân rừng rú....dám bắt cóc ta...muốn tạo phản trong lúc này sao?...”

-Xong rồi đi thôi,ngươi ngồi phía sau ,ta sẽ phi nước đại nếu như ngươi giở trò ta đẩy ngươi rơi xuống ngựa chết tươi thì đừng trách ta...

Nói xong Phi Long bịt miệng của Vương Hỷ lại,nắm lấy thắt lưng chàng quăng lên lưng con Tiểu Bạch.

-Ưm,ưm...

Phi Long thúc ngựa phi nước đại,Vương Hỷ cũng chẳng dám manh động.

Cầm Phi tỉnh giấc thì trời đã sáng,hoảng hốt truy hô

-Có thích khách ,có thích khách...

Ngụy công công bấy giờ cũng tỉnh lại vội chạy vào trong

-Nương nương chuyện gì vậy nương nương?

-Hoàng thượng,người đã bị thích khách bắt đi rồi...

Ngụy công công hoảng hốt nhưng cũng giữ chút bình tĩnh

-Nương nương xin nương nương đừng làm kinh động quân lính,nếu chuyện này bị lộ ra ngoài lão nô e,nương nương và tất cả người ở cung Hạ Bích đều bị chém đầu...

-Nhưng giờ ta phải làm sao đây...Hoàng Thượng đã bị bắt đi rồi...

-Chuyện này đừng cho đến tai Quý Phi Mục Châu nếu không sẽ khó mà giữ mọi chuyện yên bình,Hoàng cung sẽ loạn ...lão nô nghĩ Nương nương cứ vờ như Hoàng Thượng vẫn còn ở trong cung Hạ Bích nghỉ ngơi,còn chuyện thượng triều có thể thông truyền dời lại,lão nô sẽ phái quân lính thân cận âm thầm đi tìm kiếm ,kéo dài thời gian lâu một chút...

-Được ngươi hãy làm đi...nhưng phải tìm cho được Hoàng thượng đưa về Cung an toàn..

-Dạ...

Ngụy công công phái Nghiêm Thuần dẫn theo thuộc hạ tinh nhuệ lần theo dấu vết tìm kiếm Vương Hỷ.

Trên đỉnh núi An Nhiên,Vương Lập đã cho người trói Ngọc Vân ở một khoảng trống bằng xích sắt vào một cây cột gỗ đóng chật xuống đất, xung quanh có trên ba mươi tên sát thủ canh giữ ,còn hắn và các thuộc hạ khác thì mai phục ở nơi xa hơn.

-Bẩm Vương Gia Phi Long đang cưỡi ngựa dẫn theo một người lên núi..

-Ừm..hay lắm...có ai theo sau không?

-Dạ không có?

-Lần này ta cho cả hai đứa nó cùng đi xuống hoàng tuyền....hừ...

Phi Long đi đến đỉnh núi thì thấy Ngọc Vân đang bị trói ,miệng bị nhét vải ,thấy Phi Long, Ngọc Vân kêu lên ưm ưm sợ hãi,Phi Long lo lắng nhìn Ngọc Vân

-Ngọc Vân!...Hừm...Vương Lập ta đã đưa Vương Hỷ đến ,ngươi mau thả Ngọc Vân ra?

Phi Long lôi Vương Hỷ xuống ngựa cởi trói và đẩy Vương Hỷ đi lên vài bước,Vương Hỷ tự tháo bịt mắt và nhả vải trong miệng ra,chàng nhìn Phi Long

-Quả nhiên là ngươi...ngươi đại nghịch bất đạo,trẫm sẽ không tha cho ngươi...

-Hừm ...ngươi im miệng đi...

Vương Lập đang ở một nơi cao hơn ,và cách xa nơi Phi Long đang đứng ,hắn nói vọng xuống

-Ha ha ha...hay lắm...Vương Phong,Vương Hỷ cuối cùng hai Hoàng Điệp cũng đã đến đầy đủ...

Vương Hỷ và Phi Long đưa mắt nhìn nhau,Vương Hỷ nói

-Vương Lập ,tên phản thần,ngươi đã bị tước bỏ Hoàng vị ,loại khỏi Hoàng tộc ,lấy tư cách gì mà gọi ta là Hoàng điệp,mau khôn hồn xuôi tay chịu tội đi,trẫm sẽ tha cho ngươi một mạng..

-Ha ha ha...Trẫm sao?Ở đây ai là Thần,ai là Quân?ngươi sắp chết đến nơi rồi còn muốn lên giọng Hoàng đế à,rất tiếc ở đây chẳng ai thèm nghe lệnh của ngươi cả,tha cho ta một mạng sao...ha ha ha....ta khinh...

-Ta không cần biết ngươi có muốn nghe hay không ,ta đã mang hắn đến rồi mau thả Ngọc Vân ra...

-Hừm Phi Long ...à không Vương Phong...ngươi không muốn biết tại sao ta quay lại Kha Chấn sao?

Vương Hỷ cũng rất hiếu kỳ

-Ngươi lại muốn lập hội phản loạn nữa sao?

-Hừm...Vương Hỷ ngươi tưởng đâu ngươi ngồi lên trên ngai vàng thì ngươi sẽ được yên thân thiên thu vạn tuế hay sao?Ta nói cho ngươi biết...trước lúc Thái Thượng Hoàng lâm chung đã viết ra một mật chiếu,mật chiếu này là sẽ lập con cháu Hoàng Tộc Kha Chấn làm người kế vị,các quan lại Kha Chấn đều phải tuân theo,ai đang tại vị đều phải nhường ngôi cho kẻ nắm được mật chiếu...suốt thời gian qua ta luôn âm thầm điều tra tung tích của nó...nhưng lại có người phỏng tay trên lấy mất rồi...ha ha ha...nếu kẻ này thuộc dòng dõi Kha Chấn Bảo thì ngươi cũng nên chuẩn bị rời ngôi báu đi..

-Hừm ,xàm ngôn loạn ngữ...ta mà lại tin vào lời của một phản thần à...?

-Ha ha ha tùy ngươi...Vương Phong ..ngươi có thắc mắc tại sao cả làng Hoa Lau đều bị giết không?

-Tên sát nhân máu lạnh,không phải đó làm việc làm tán tận lương tâm của ngươi hay sao....hôm nay ta cũng sẽ tính nợ đó với ngươi....

-Vương Phong ơi là Vương Phong nếu ta nói ta không làm thì sao?

-Ngươi đừng ngụy biện nữa ,Lãnh Thanh tên thuộc hạ thân tín của ngươi đã bỏ xác nơi đồi cỏ lau ,không phải là chứng cứ chỉ tội ngươi hay sao?

-Lãnh Thanh theo lệnh của ta đến làng Hoa Lau điều tra,đã bị bọn Dạ Hổ đánh bỏ chạy,khi trở về thì cùng ta lưu lạc ở đất Hồ,ở Hồ tộc ta đã gặp lại một lão thần Kha Chấn hắn là một Dạ Hổ dưới trướng của Trường Thắng Tướng Quân ,hắn biết ta thuộc Hoàng Tộc Kha Chấn nên trước khi lâm chung đã nói hết chuyện liên quan đến Dạ Hổ và mật chỉ của Thái Thượng Hoàng,ta vì mật chỉ nên mới trở về Kha Chấn,đến làng Hoa Lau tìm gặp Trường Thắng nhưng lại có kẻ nhanh chân hơn ta một bước...Vương Hỷ ngươi tưởng đã truy sát hết sát thủ Hắc Bang và Dạ Hổ có mặt ở đó sao?Không may cho ngươi đã có một tên sát thủ của ta còn sống sót rời đi báo tin...Vương Phong ngươi nghĩ thử xem,tại sao Trường Thắng,và các dân làng cao thủ ẩn cư lại bị giết dễ dàng như vậy...có kẻ đã dễ dàng tiếp cận họ ,hạ độc họ ,khiến họ mất đi tri giác ,sau đó cho quân lính tàn sát ...ai có thể ngồi uống trà với Trường Thắng hả,nếu không phải là người của Hoàng Tộc Kha Chấn thì ông ta có dễ bị mắc kế không ?

Phi Long đưa mắt nhìn Vương Hỷ môi chàng run run ,tay nắm chật thanh gươm

Vương Hỷ chống chế

-Tại sao ta phải làm như vậy chứ?

-Ha ha ha...bởi vì Phi Long chính là Thế Tử Tiền Triều,Phi Gia quân lại có danh tiếng...bấy nhiêu đó không trở thành mối nguy cho Vương vị ngươi đang ngồi hay sao?

Phi Long đỏ hoe mắt

-Là ngươi sao?tại sao?Cha mẹ ta đã xem ngươi như người nhà khi biết ngươi là nghĩa huynh của ta,sao ngươi lại .....aaaaaaaaa....

Phi Long đạp một cái vào người Vương Hỷ khiến chàng ngã xuống đất,Vương Lập liền hất hàm ra hiệu cho tên thuộc hạ đứng bên dưới ,quẳng cho Vương Hỷ thanh gươm,Vương Hỷ nhanh tay đón lấy đỡ liền mấy đường gươm đang giáng xuống từ Phi Long.

-Phong nhi đệ bình tĩnh lại đi đừng mắc mưu hắn...

-Vậy ngươi nói xem sự thật là gì?Ngươi nói đi có phải ngươi đã ra lệnh sát hại người ở làng của ta không?nói đi..

Vương Hỷ vẫn vừa đỡ những đòn đánh của Phi Long vừa nói

-Phải chính ta...

Phi Long hét lên ,ra đòn càng mạnh thêm

_Ngươi....tại sao....?ngươi đã ngồi trên Long Ngai rồi ngươi còn muốn gì nữa,tại sao?

Vương Hỷ bị trúng một nhát gươm ,bị Phi Long đạp thêm vào ngực một cú ,chàng ngã ra sau ngồi xuống đất,Phi Long đưa mũi kiếm kê sát cổ Vương Hỷ

-Tại mạng của đệ quý giá hơn bọn chúng...ta không muốn giết đệ,đành phải giết hết những người biết tung tích của Vương Phong.

-Ngươi...ngươi....

-Phong nhi...bây giờ Kha Chấn đang có chiến sự nếu như Hoàng Đế bị giết,lòng quân ở biên cương sẽ như thế nào?Man Tộc,Hồ Tộc và cả Ngữ Chân,bọn ngoại tộc đó sẽ tha cho Kha Chấn hả?Chuyện của chúng ta hãy gác lại đi,đừng vì tư thù mà làm quốc gia bị hủy diệt....

Phi Long thoáng chau mài suy ngẫm ,rút lại gươm chuyển sang tấn công bọn sát thủ,Vương Hỷ cũng đứng lên đánh tiếp Phi Long,nhanh chóng bọn sát thủ bị giết sạch,Phi long chạy đến tháo vải bịt miệng của Ngọc Vân ra

-Phi Long mau chạy đi tên Vương Lập đã chôn đầy thuốc nổ ở đây rồi...

Vương Lập trên cao ra lệnh cho thuộc hạ khai hỏa,một đường dây dẫn bị đốt cháy chạy theo hướng từ chỗ Vương Lập lan xuống chỗ của Phi Long

-Ha ha ha...hôm nay ta cho các ngươi thành tro bụi...

Phi Long dùng sức bức những sợi xích trói quanh người Ngọc Vân

_Yaaaaa...yaaaaa

-Phi Long bỏ đi,không còn kịp nữa đâu,mặc kệ ta ,ngươi chạy đi....đi đi...

Vương Hỷ nắm tay Phi Long lôi đi

-Phong nhi chạy mau...mặc kệ hắn đi...chạy mau...

Phi Long quay lại đánh ngất Vương Hỷ quăng chàng lên lưng con Tiểu Bạch

-Tiểu Bạch đưa hắn xuống núi...

-Hí...hí....

Cũng trong lúc này,Nghiêm Thuần đã dẫn theo binh lính chạy đến nơi,thấy bọn người của Vương Lập đang chạy xuống núi liền đánh nhau với bọn họ,Vương Lập bị Nghiêm Thuần đánh trọng thương ,nhờ có thuộc hạ mở đường,hắn bỏ chạy thoát khỏi vòng vây

_Ầm,ầm......

Một loạt tiếng nổ vang trời làm núi rừng rung chuyển,Nghiêm Thuần hoảng hốt chạy lên đỉnh núi

-Hoàng Thượng...Hoàng Thượng....

Sau khi khói bụi lắng đi ,quan cảnh đỗ nát hiện ra,một vùng đất đã bị nổ tan hoang vương vãi xác thịt ,xương máu ,và lửa cháy,Nghiêm Thuần cho quân lính xuống đào bới tìm kiếm khắp nơi.

-Hoàng Thượng người ở đâu....

Con Tiểu Bạch nằm thở hỗn hễnh,hai mắt nó chảy ra hai dòng lệ ,mặt ủ rũ ,mệt mõi

-Tiểu Bạch mày cố gắng lên,đừng như thế,hãy ăn chút thuốc đi....

Ngọc Vân vỗ vỗ lên bườm con Tiểu Bạch an ủi nó

-Hừm....không ăn thuốc thì thôi,cho mày thành con ngựa bệnh luôn,chỉ bị thương có chút xíu,đã nhõng nhẽo,thật mất mặt.

Phi Long nóng giận quát lớn,khiến cho con Tiểu Bạch nổi khùng ,nhe răng hỉnh mũi liếc chàng.

-Khì khì....

-Ngươi đừng nói như vậy mà,dù sao cũng nhờ có nó cứu chúng ta,ngươi không cảm ơn nó còn chửi mắng nó nữa..

-Hừm...nó chỉ giở thói ngựa lười thôi...công tử đừng quan tâm nó...

Trong lúc Phi Long cố bứt đứt dây xích,thì con Tiểu Bạch đã chở Vương Hỷ đến nơi an toàn,nó hất mình cho Vương Hỹ lăn xuống đất rồi nhanh chóng quay lại cứu Phi Long.Lúc này Phi Long đã giải thoát cho Ngọc Vân rồi ,thuốc nổ cũng vừa bén lửa,con Tiểu Bạch kịp thời chạy đến,Phi Long bế Ngọc Vân nhảy lên lưng nó chạy đi,do thuốc nổ tóe lửa văng trúng mông con Tiểu Bạch nên khiến cho một vùng lông nơi mông nó bị cháy mất còn gây bỏng vết thương như cái miệng chén,khiến nó buồn bã không chịu nhai thuốc do Phi Long hái cho.

-Tiểu Bạch ngươi đừng sợ,ta có tài vẽ rất đẹp sau khi chỗ vết thương lành ta sẽ xăm từng sợi ,từng sợi lông lên đó cho ngươi,ta đảm bảo trông nó giống y như thật...Ngươi là con ngựa dũng cảm ,nên hãy dũng cảm vượt qua chuyện này đi...

Hình như nghe hiểu được lời của Ngọc Vân nói ,con Tiểu Bạch liền nhai đám cỏ thuốc trước mặt

-Phải đó ,như vậy vết thương mới mau lành...

-Phải sau khi lành rồi nó sẽ để lại sẹo,giờ mày đã trở thành con ngựa trụi lông,ngựa ghẻ ha ha ha...

Con Tiểu lại nhe răng tức giận

-Khì khì....

-Phi Long....

Phi Long và Ngọc Vân nhóm lửa ngủ lại nơi núi rừng

-Công tử tại sao lại để Vương Lập bắt đi như vậy,bọn lính ta phái đi bảo vệ công tử chết hết rồi hay sao?

-Ta xin lỗi tại ...trong thư hắn viết nếu ta còn không đến gặp mặt hắn sẽ phái sát thủ đánh vào Phi Phủ..

-Hừm...trong Phi phủ toàn là cao thủ lính tinh nhuệ có đến cả ngàn người,bọn sát thủ đó không làm gì được đâu..

-Ta xin lỗi...

-Ê ...công tử đừng cử động.

Ngọc Vân hốt hoảng trân cả người

-Gì vậy?

Phi Long dùng ngón tay sờ lên tóc của Ngọc Vân

-Á bay đi rồi...

Thì ra là có một con đom đóm đậu lên trên tóc của Ngọc Vân

-Đom đóm sao?

-Hình như là bên kia bay qua..nào sang đó xem đi...

-Ừm...

Cả hai đứng lên đi qua một lùm cây,bất ngờ trông thấy bên đó có một hồ nước ,hàng ngàn con đom đóm đang nhấp nháy bay lượn xung quanh

-Đẹp quá!

_Ừm...

Phi Long và Ngọc Vân ngồi tựa vào một gốc cây ở ven hồ,con Tiểu Bạch cũng lững thững đi đến,nó nằm ườn ra đất mắt lim dim nhìn bóng mình in xuống nước với mấy con đom đóm bay chung quanh.

-Khi ta còn nhỏ thường hay cùng ca ca của ta ra cánh đồng của làng bắt đom đóm lắm,mang chúng về thả đầy phòng,nhấp nháy đẹp lắm...

-Ta ở làng hoa lau thỉnh thoảng cũng thấy chúng ,nhưng nhiều thế này thì không có..

Sau này chúng ta hãy đến một nơi có nhiều đom đóm như thế này sinh sống nhé NGọc Vân,công tử có chịu không....Ngọc...

Ngọc Vân mệt mỏi đã gục đầu lên vai của Phi Long ngủ thiếp đi mất rồi,Phi Long mỉm cười ,thở nhẹ một cái rồi cũng nghiêng đầu tựa vào đầu của Ngọc Vân ngủ thiếp.Họ cứ như thế thật bình yên mà ngủ đến sáng.

Nghiêm Thuần tìm suốt cả đêm đã tìm ra Vương Hỷ đang nằm trên đất ở lưng chừng núi,Vương Hỷ tỉnh lại liền ra lệnh cho quân lính đi tìm Phi Long,vừa hay nhìn thấy Phi long cùng Ngọc Vân đi xuống núi,cả ba gặp nhau rất bất ngờ,đứng nhìn nhau một lúc.Phi Long không hành lễ vì lòng chàng đang rất căm thù Vương Hỷ,Ngọc Vân thì sợ Phi Long không đối đầu nổi với thiên binh vạn mã của Vương Hỷ nên đã lên tiếng thi lễ

-Thảo dân Lâm Ngọc Vân tham kiến Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế...

Vương Hỷ nhìn Ngọc Vân với ánh mắt sắc bén ,quay người cầm lấy cán gươm của Nghiêm Thuần đang đứng cạnh rút gươm ra đâm một nhát về phía Ngọc Vân,Phi Long nhanh chân bước qua cản lại dùng thân che chở cho Ngọc Vân,mũi gươm cứ thế đâm xuyên qua vai của Phi Long,máu tứa ra,ướt đẫm y phục chàng.

-Phi Long!

Ngọc Vân hoảng hốt đứng lên,Phi Long đưa tay ra sau cản chàng di chuyển

-Ở sau lưng ta.

Vương Hỷ đâm nhầm vào Phi Long,chàng cũng sững sờ,liền rút gươm lại

-Ngươi...vì tên phế nhân này cả mạng cũng chẳng cần sao?

-Ngươi không được sỉ nhục công tử ấy,càng không được đụng vào công tử ấy...

-Hừm hắn là loạn đảng từ sớm đã định tội chết rồi...

-Nếu như ta nhất quyết ngăn cản thì sao?

-Ngươi...ngươi đừng quên ngươi còn có thê tử,còn có các huynh đệ ....dám tạo phản xem chừng ta xử tử hết các ngươi....

-Vậy sao?Ngươi đã nghe Vương Lập nói về mật chiếu rồi...không sai ta chính là người đã lấy đi mật chiếu đó...

Vương Hỷ trân mắt nhìn Phi Long,trong đầu lo nghĩ

-“Mật chiếu là có thật sao?Nói như vậy những tên giang hồ làm nhiệm vụ giúp cho Phi Long chính là Dạ Hổ sao?”

-Ngươi muốn nói gì?

Ta muốn dùng Mật Chiếu đó đổi lấy tự do cho người Phi phủ và Ngọc Vân,ta sẽ rời khỏi Kha Chấn mãi mãi không quay về nữa,mọi ân oán với Hoàng Tộc đều xóa sạch.

Vương Hỷ nghe Phi Long muốn rời đi mãi mãi không về Kha Chấn không cảm thấy vui mà còn cảm thấy lòng mình buồn man mác như sắp mất đi thứ gì đó rất quý báu.

-Hừm ,muốn bỏ chạy hả...đừng hòng...người đâu bắt tên Ngọc Vân lại cho ta...

Phi Long định ra tay đánh trả quân lính nhưng Vương Hỷ lên tiếng

-Hôm nay Ngươi dám ở đây chống trả đồng nghĩa với việc ngươi trở thành phản thần,một mình ngươi có thể đánh thắng cả ngàn quân lính ở đây nhưng còn bảy vạn quân còn lại ở khắp Kinh Thành thì sao?ngươi thoát khỏi đây rồi,có thoát khỏi Cẩm Yên không?Thoát khỏi Kha Chấn không?

_Ta chỉ cần một con đường sống ngươi cũng chẳng cho ta sao?

-Mật Chiếu đó ngươi hãy nhanh chóng trao lại cho ta ,tên Ngọc Vân này ta sẽ dẫn về Hoàng Thành.

-Hừm ...ngươi giữ Ngọc Vân khác nào muốn uy hiếp ta....hôm nay ta muốn chính miệng ngươi phải thề tha mạng cho Ngọc Vân ,không truy cứu tội phản loạn của công tử ấy nữa,thì ta lập tức mang mật chiếu trao cho ngươi,không thì ngươi cứ giết cả hai ta đi,sau khi ta chết Mật chiếu sẽ được thân tín của ta công bố thiên hạ,sẽ có lắm kẻ tranh đoạt,ta xem lúc đó ngươi giết được bao nhiêu người của Hoàng Tộc Kha Chấn Bảo?

-Hừ....được lắm....ngươi muốn ta tha mạng cho hắn,được ta sẽ tha..nhưng muốn rời Kha Chấn ta không cho phép...từ nay binh quyền Cẩm Yên trao trả hết cho ta,cả Phi Phủ của ngươi phải ở lại Kinh Thành,ngươi vẫn là quan nhị phẩm,vẫn phải lên điện dự chầu....ta đã khai ân lắm rồi...đừng ép ta phải giết sạch các ngươi....hừ....hồi cung...

Vương Hỷ tức giận bỏ đi,Phi Long và Ngọc Vân cũng bị đưa về Phi Phủ,sau đó chiếu chỉ ban hành công bố khắp thiên hạ,người Phi phủ từ Cẩm Yên bị đưa về Kinh Thành ,Phi Long từ đó trở thành bù nhìn nơi Đại Triều,Mật Bang Dạ Hổ cũng bị Vương Hỷ cai quản.

Mục Lân khai chiến với Man Tộc ,khiến quân Man chia quân đánh hai hướng,suy yếu ở cả hai phía Kha Chấn lẫn Ngữ Chân nên nhanh chóng bị quân của hai cường quốc đánh chiếm tiêu diệt,Mục Lân chiếm cứ nửa bản đồ Man nhân,quân Kha Chấn chiếm nửa phần,trong khi đó chiến trường ở Hồ tộc lại không thuận lợi,Bạch Cát và Bạch Lợi dưới quyền Hữu Lộc Cát nên hành quân theo mưu lược của ông ta,Bạch Cát chiếm được một thành trì,trong khi đó Bạch Lợi gặp phải đối thủ mạnh nhất Hồ Tộc là Tam Khả Hãng Tất Mộc Kiệt so với mưu trí dùng binh có thể ngang với Phi Long còn võ công thì hơn hẳn Bạch Lợi,quân Phi Gia bị bao vây chạy vào một tiệt Cốc,có đường vào không có đường ra,phải đối diện với cảnh thiếu lương thực

-Báo !bẩm tướng quân bọn Hồ nhân trúng bẫy của chúng ta gài ở cửa vào Cốc nên hoảng sợ án binh không tấn công nữa.

-Tướng quân khi nào mới có quân tiếp viện,lương thực của chúng ta sắp hết rồi..

Bạch Lợi đành hạ lệnh giết ngựa cho quân lính ăn dần,còn lấy nước sương bằng cách treo kiếm qua đêm như Phi Long dạy cho, giải quyết vấn đề về nước uống ,giúp quân lính cầm cự được một khoảng thời gian

Bạch Lợi mệt mõi ôm lấy thanh gươm ngồi xuống đất

-Đại Ca nếu bây giờ có huynh ở đây,chắc sẽ nghĩ ra cách thoát khỏi,đệ mệt mõi lắm rồi,không biết có thể cầm cự được bao lâu nữa....

Bạn đang đọc Huyết Đổ Hoa Rơi sáng tác bởi DyLan13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DyLan13
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.