Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kade (Phần 6)

Tiểu thuyết gốc · 2047 chữ

Ngày 21/4/2012. Nhật ký thân mến. Hôm nay là ngày đầu tiên mình bước chân vào ngôi trường mới, dù có hơi lo lắng một chút, nhưng thầy cô và các bạn đều rất thân thiện với mình. Mình hi vọng mình có thể hòa nhập tốt với mọi người.

Ngày 17/7/2012. Nhật ký thân mến. Đã 3 tháng trôi qua kể từ khi mình chuyển tới trường mới. Hôm nay mình đã tham dự lễ hội mùa hè cùng với các bạn của mình, mình thực sự đã rất ngượng khi khoác lên bộ áo Yukata, nhưng mọi người ai cũng khen mình hết lời. Đây cũng là lần đầu tiên mình được ngắm pháo hoa kể từ khi lên trung học, nên lễ hội trông thật lộng lẫy và pháo hoa trông rất là đẹp.

Ngày 3/11/2012. Nhật ký thân mến. Đã 7 tháng trôi qua kể từ khi mình chuyển tới trường mới. Hôm nay là ngày tổ chức lễ hội văn hóa của trường, nên mình và các bạn quyết định sẽ biến lớp học trở thành một quán cafe hầu gái và mình còn được làm hầu gái nữa đó. Khách hàng nào ghé qua cũng đều khen mình dễ thương hết. Hôm nay mình thực sự rất vui.

Ngày 5/11/2012. Nhật ký thân mến. Dạo gần đây có một lời đồn đã được lan truyền ra khắp toàn trường, nói về một hang động có khả năng biến mọi mong muốn sâu thẳm nhất của bất cứ ai trở thành sự thật. Tuy đó chỉ là một lời đồn, nhưng mình vẫn muốn thử vào hang động đó một lần, vì dù có hơi ngây thơ một chút nhưng có thể, mong muốn mang hạnh phúc tới cho mọi người của mình sẽ trở thành sự thật.

Ngày 25/4/2013. Nhật ký thân mến. Một năm học đã trôi qua và một năm học mới đã bắt đầu. Năm trước là một năm tuyệt vời đối với mình, mình đã gặp được rất nhiều bạn mới và có một kỳ nghỉ tuyệt vời. Hi vọng năm nay cũng sẽ tuyệt vời như năm trước.

Ngày 12/5/2013. Nhật ký thân mến. Hôm nay mình đã làm quen với một Senpai năm 3. Lúc đấy là mình đang bê xập giấy tờ tới văn phòng của thầy giáo, nhưng lỡ đụng phải anh ấy do không nhìn đường. Senpai không những không xấu tính với mình mà còn rất tốt bụng nữa. Bọn mình đã cùng nhau bê giấy tới văn phòng của thầy. Ahhhh cảm giác như kịch bản trong phim tình cảm vậy.

Ngày 17/8/2013. Nhật ký thân mến. Đã được 3 tháng kể từ khi mình và Senpai gặp nhau. Hôm nay ảnh cuối cùng cũng có ý định ngỏ lời với mình, nhưng dù có đẹp trai thì anh ấy vẫn là đồ ngốc. Vì tỏ tình ở đâu không tỏ mà lại quyết định nói ngay trong lớp của mình. Ahhhh đúng thật là ngại quá đi mất.

Ngày 13/9/2013. Nhật ký thân mến. Nhờ cái vụ thổ lộ ngay trong lớp đó, nên cả trường đều đã biết chuyện mình và Senpai hẹn hò. Bây giờ mỗi khi đến trường mình có cảm giác như mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào mình vậy, chuyện này cũng dễ hiểu thôi vì Senpai là một người khá nổi tiếng trong mắt các bạn nữ trong trường. Nhưng có khi mình đã gây thù với nhiều người ngoài ý muốn rồi.

Ngày 23/12/2013. Nhật ký thân mến. Hai ngày trước mình đã được mời đi dự tiệc sinh nhật của Senpai. Phải nói là Senpai cũng uống được nhiều thật nhưng tửu lượng của anh ấy thì lại dở ẹc và bạn của ảnh là một lũ bợm rượu, nên mình đã phải vác anh ấy về. Khi về đến nhà, Senpai vẫn còn rất say nên mình phải vác ảnh lên tận phòng ngủ, nhưng vì buồn ngủ quá nên mình cũng đã ngủ thiếp đi trên giường của anh ấy và khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, mình phát hoảng khi thấy bản thân đang trần như nhộng và nằm bên cạnh là Senpai, anh ấy cũng tỉnh dậy sau đó nhưng chưa nói lời nào thì mình đã tát ảnh một cái xong chạy đi mất. Mình thực sự cảm thấy rất xấu hổ vì chuyện đó.

Ngày 25/12/2013. Nhật ký thân mến. Đã bốn ngày trôi qua kể từ khi sự kiện đó xảy ra. Hôm nay Senpai cũng không đến trường như bốn ngày trước, không biết vì sao mà anh ấy mới phải giấu mặt như thế nhưng mình thấy bản thân cũng có lỗi trong chuyện này. Hi vọng mình và Senpai có thể sớm giải quyết được hiểu lầm.

Ngày 26/12/2013. Nhật ký thân mến. Hôm nay trong giờ ăn trưa, mình đã rất sốc khi tình cờ nghe được một cuộc bàn tán về mình và Senpai, không biết bằng cách nào mà chuyện bọn mình qua đêm với nhau đã đến tai các học sinh trong trường. Mình hy vọng chuyện này không chuyển biến theo chiều hướng tiêu cực.

Ngày 27/12/2013. Nhật ký thân mến. Hôm nay thứ đầu tiên đập vào mắt mình khi bước chân vào lớp, là bàn học của mình bị lấp đầy bằng những nét bút nhạo báng và khinh bỉ. Mình đã rất băn khoăn và lo sợ lúc đó, nhưng cũng chỉ để mặc nó qua một bên. Tại giờ ăn trưa, bình thường chiếc bàn ở giữa là bàn mình hay ngồi và cũng là chỗ ngồi đông người nhất, nhưng hôm nay lại chả có lấy một bóng người nào muốn ngồi đây, giống như họ đang muốn tránh mặt mình vậy. Đây là đầu tiên mình cảm thấy bị xa lánh như thế này.

Ngày 28/12/2013. Nhật ký thân mến. Nắng ấm của mùa hạ đã chìm vào làn mây đen, những bông tuyết trắng tinh đang che lấp khắp những nẻo đường, báo hiệu một kỳ nghỉ đông mới đã bắt đầu. Dù đã trải qua những ngày tháng cuối học kỳ không mấy là tốt đẹp, nhưng mình vẫn hi vọng phần nào vào một kỳ nghỉ tuyệt vời.

Ngày 2/12/2014. Nhật ký thân mến. Bốn ngày hôm trước, mình đã lấy hết can đảm để tới gặp Senpai. Tưởng chừng hai đứa có thể có một cuộc trò chuyện bình thường, nhưng không, vì thay vì gặp được Senpai, thì mình lại được gặp một thi thể treo cổ chỉ cách cửa ra vào có vài bước chân, lúc đó mình đã rất hoảng sợ và chạy về nhà thật nhanh. Cho tới bây giờ mình vẫn còn bị ám ảnh bởi thi thể đó, và chỉ cần nghĩ về nó khi viết những dòng nhật ký này là đủ để khiến mình phát ốm rồi.

Ngày 5/12/2014. Nhật ký thân mến. Đã bảy ngày kể từ khi mình tự nhốt bản thân ở trong phòng. Trong khoảng thời gian đó, trên báo đã đưa tin về một vụ tự tử không rõ nguyên nhân, mà trong đó nạn nhân là một nam sinh của trường trung học Shiori cũng là trường hiện tại mình đang theo học, và dù danh tính người đó đã bị dấu đi thì mình vẫn có thể khẳng định dựa vào những gì có. Rằng nạn nhân họ nói đến ở đây không ai khác ngoài Senpai.

Ngày 15/8/2014. Nhật ký thân mến. Càng nghĩ nhiều về những chuyện xảy ra mấy ngày nay, càng khiến mình trở nên suy sụp hơn. Bây giờ tôi cảm thấy như cái chết mới là lối thoát duy nhất cho tôi vậy.

Ngày 17/5/2014. Nhật ký thân mến. Hôm nay là ngày tôi sẽ từ giã cõi đời này. Nếu như ai đó đang đọc những dòng nhật ký này, thì tôi muốn bạn biết là đừng bao giờ nghĩ thế giới này tươi đẹp và trọn vẹn. Vì tôi đã từng nghĩ như thế, chỉ để cuộc đời dội cho một gáo nước lạnh vào đầu. Vì tôi đã từng có một mong muốn ngây thơ, chỉ để nhận lại thứ xứng đáng với sự ngây thơ đấy. Vì tôi cũng đã từng yêu một người, chỉ để chứng kiến thi thể của người đó bằng hai đôi mắt trần trụi này. Nhưng cũng đừng vì thế mà lãng phí cuộc đời như tôi, vì có lẽ đây là số phận của tôi rồi.

…..

Bộ phim kết thúc với hình bóng của cô gái đang tan dần vào hư vô và từ trong hư vô đó hiện ra một bóng đen, và từ trong bóng đen đó, một cô gái với chiếc đầm màu đen đang dần bước ra, cô ấy tiến tới ánh sáng ở cuối chân đường và đằng sau ánh sáng đó là cửa của một hang động.

Bản thân tôi lúc đó cuối cùng cũng đã hiểu ra tất cả mọi thứ. Thứ tôi vừa được trông thấy là ký ức của Kade, hay nói đúng hơn là câu chuyện về một cô gái giống với tôi, một nạn nhân của thứ được gọi là số phận.

Nhưng khác với tôi, cô ấy đã bị số phận đẩy tới bờ vực của sự tuyệt vọng, và chọn cái chết như một cách để giải thoát bản thân khỏi sự tuyệt vọng đó, khỏi số phận nghiệt ngã mà cô ấy đã phải chịu đựng, nhưng chính cuộc đời lại không hề mỉm cười đối với cô gái.

Vì cái chết của cô ấy cũng không khác gì một sự sắp đặt, cô ấy đã phải tiếp tục sống để hoàn thành thứ mà số phận đã định trước cho mình, cô ấy đã phải sống với những ký ức giả tạo, với những cảm xúc dối trá, với một cơ thể không phải của mình, tất cả chỉ để hoàn thành một thứ mà cô ấy thậm chí không hề biết là gì.

Và thứ đó chính là tôi, hay nói đúng hơn là lời tiên tri chết tiệt đó. Kade đã phải chịu đựng những thứ đó mà không hề hay biết chỉ để cứu lấy tôi, thế mà tôi lại quyết định chạy trốn, chỉ vì tôi không dám đối mặt với số phận của mình, chỉ vì tôi sợ một ý nghĩ non nớt mà tôi cho là lẽ sống của mình và chỉ vì tôi không dám san sẻ những tâm tư của mình cho những người khác.

Tôi đơn độc và tôi biết vậy, nhưng đó là lần đầu tiên trong đời, tôi lại nhận sự được cứu rỗi không phải của chính mình, một sự cứu rỗi không phải là giả tạo. Đó là một cảm giác mà tôi không thể tả được, nó thật là ấm áp và hạnh phúc, nhưng cũng thật lạnh lẽo và cô đơn.

Lúc đó, tôi cảm giác bản thân như một kẻ ngốc vậy, một kẻ ngốc với đôi mắt thấm đẫm nước mắt, một kẻ ngốc đang khóc cho số phận của người khác, một kẻ ngốc đang khóc cho số phận của chính bản thân mình và một kẻ ngốc đang khóc cho chính sự ngu muội của hắn.

Nhưng lần này kẻ ngốc đó cuối cùng cũng đã ngộ ra việc mình phải làm, nên hãy cứ khóc đi, khóc đến khi ngươi cạn sạch nước mắt, khóc cho tất cả những gì ngươi phải chịu đựng và khóc cho tất cả những gì cô ấy cũng đã phải chịu đựng, để rồi ngươi sẽ hiểu ra là khi những mảnh đời tan vỡ tìm đến nhau. Chúng sẽ hợp thành một bức tranh tuyệt đẹp.

…..

Sáng hôm sau, tôi lặn lội lên đến ngôi đền Tokugawa. Đứng trước cánh cửa của ngôi đền rộng lớn, tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày tôi sẽ tự tay mở nó ra, nhưng lúc đó tôi đã có đủ quyết tâm rồi và lần này tôi sẽ không còn trốn chạy nữa.

-Tớ sẽ hoàn thành thứ mà chúng ta đã bắt đầu…..

-.....Hãy dõi theo tớ nhé. Kade.

Bạn đang đọc Số Phận sáng tác bởi Astrol
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Astrol
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.